Từ thứ bảy đến nay đã trôi qua bốn ngày, tâm tình của Tưởng Linh cũng hoảng loạn đủ bốn ngày.
So với dự tính lại càng đứng ngồi không yên hơn.
Kỳ thật nàng vẫn luôn cảm thấy sâu trong nội tâm nàng vẫn luôn rất cởi mở. Cũng biết rằng thời đại này, không phải cứ lên giường là ở với nhau cả đời như hồi xưa.
Không nói đến người khác, có ngay một bạn nữ cùng lớp nàng, liên tục thay đổi vài người bạn trai, nên thường xuyên bị nữ sinh khác dị nghị sau lưng, nói cô ấy hay đi bệnh viện phá thai.
Tưởng Linh vô tình miệt mài theo đuổi cách sống của người khác. Nhưng bàn tới lý luận, so với quan niệm truyền thống “chỉ giao thân thể cho chồng”, nàng càng cảm thấy thân thể là của chính mình, tình cảm và dục vọng cũng là của chính mình.
Nàng thích Lâm Thanh Khải, muốn thân cận với hắn hơn, mặc kệ rằng thân cận sẽ có kết quả hay không.
—— Lại nói đến, nhiều lần thì thuận lý thành chương, nhưng đáy lòng tựa như một cái võng không chịu theo khống chế, tuy không bị tuột dốc nhưng lại bị trũng xuống thấp.
Rốt cuộc vẫn phải chịu đựng đến giờ tan học cuối tuần. Chỉ trong chốc lát, Tưởng Linh đã vệ sinh lại lần thứ hai, mọi người đã ra về gần hết, nàng mới chậm rì rì mà đi ra cổng trường.
Lâm Thanh Khải cùng mấy nam sinh đứng một chỗ. Hắn đưa lưng về phía bên này, áo thun ngắn tay màu trơn đơn giản, đeo giày màu đen. Vẫn sạch sẽ, vẫn xuất chúng như cũ.
Tưởng Linh nhìn thấy hắn, đi hai bước đến chỗ đó, rồi đứng lại.
Rõ ràng lý trí vẫn còn vướng mắc cho nên vẫn giãy giụa một ít, nhưng vừa nhìn thấy bóng dáng hắn, nàng lại muốn tiến lên ôm hắn một lát.
Chung quanh thật ồn ào. Xe tới đón học sinh không ngừng từ ven đường băng qua. Hoàng hôn, và gió đầu hạ.
Nàng cứ như vậy đứng chỗ đó, nhìn hắn thật lâu.
Thật là khuôn sáo, nhưng lúc ấy trong lòng luôn lặp đi lặp lại ý nghĩ, nếu về sau thật không có gì cả, có thể không cảm thấy hối hận không.
Vẫn là nam sinh bên cạnh Lâm Thanh Khải phát hiện ra nàng trước, nhắc Lâm Thanh Khải một tiếng. Lâm Thanh Khải quay đầu lại, nhìn thấy nàng, khóe môi nhàn nhạt nhoẻn cười.
Tưởng Linh nhìn hắn sải chân bước qua đây. Đám nam sinh kia ở phía sau nói nói cười cười cũng đi theo qua đây.
Tới nơi, Lâm Thanh Khải thật tự nhiên duỗi tay đón lấy cặp sách của nàng, “Có đói không?”
“Hơi ạ.” Tưởng Linh đúng sự thật trả lời.
Lâm Thanh Khải cười: “Đi thôi.” Hắn lười nhác vác cặp sách lên trên vai: “Dẫn em đi ăn ngon.”
Mấy nam sinh lại trêu vài câu vui đùa, đoàn người liền dọc theo đường cái tốp năm tốp ba mà đi.
Nhưng dù vô tình hay cố ý, bọn họ luôn kéo nhau đi đằng sau.
Hai người cách nhau rất gần, cơ thể thỉnh thoảng khẽ chạm vào nhau vài lần. Trong lòng Tưởng Linh có quỷ, đi đường cũng không quá chú ý, chỉ trộm nhìn cánh tay hắn đụng trúng nàng, rồi lại nhìn cặp sách của mình trên vai hắn.
“Lâm Thanh Khải.” Nàng nhỏ giọng gọi.
Lâm Thanh Khải nghiêng đầu đáp một tiếng. Vốn dĩ Tưởng Linh tràn ngập dũng khí, muốn dắt tay hắn trước thử xem. Nhưng vừa bị hắn nhìn, tay vươn ra rồi cứ rút đi rút lại, nàng lúng túng đành kéo quai đeo cặp sách đang lắc lư: “À, không có việc gì đâu......”
Lâm Thanh Khải cười cười. “Đây.” Hắn nâng tay lên, mở rộng lòng bàn tay.
Tưởng Linh nhanh chóng liếc hắn một cái, dè dặt đặt tay trái lên đó.
Hắn nắm tay lại.
Đúng lúc có nam sinh phía trước quay đầu lại thét to: “Rẽ chỗ này phải không mày?”
Tưởng Linh nháy mắt muốn rút tay về, theo bản năng trốn tránh, lại bị hắn nắm chặt.
Lâm Thanh Khải không nhanh không chậm đổi thành kiểu mười ngón đan nhau, trả lời người kia: “Ừ.”
Vùng da chỗ kẽ tay rất nhỏ, lại hơi mẫn cảm một chút. Tưởng Linh rũ mắt nhìn tay bọn họ đan với nhau, trong lòng gợn sóng lăn tăn.
Nghe lời hắn nói, ở cùng với hắn.
Tóm lại, có lẽ, về sau cũng sẽ không gặp được người nào khác mà nàng thích dường này nữa, cho nên...
Nàng cũng siết chặt ngón tay hắn.