Thanh Khải

Chương 5: Chương 5




Lâm Thanh Khải đứng ngược sáng, một thân quần áo hoàn hảo, nửa người dưới lại đang dùng sức đâm thọc vào người nàng. Đằng trước côn thịt thô to rỉ ra chất lỏng trong suốt. Hắn thẳng lưng luật động, nhấp nhô cao thấp trên ngực nàng.

Tưởng Linh bị hắn làm cho vừa đau lại vừa ngứa, dư vị cao trào vẫn còn chưa rút hết, kỳ diệu là lại có cảm giác kích thích.

Lâm Thanh Khải thúc một lát, lại cảm thấy có chút chưa đủ, trước sau cũng không thể lên đỉnh. Hắn hung hăng thở hổn hển hai hơi, vươn cánh tay ra với Tưởng Linh: “Đưa tay cho tôi.”

Hắn nắm tay nàng, đặt phía dưới côn thịt. Hai luồng xúc cảm thật mềm. Thậm chí đầu ngón tay của Tưởng Linh còn đụng phải lớp lông màu đen nằm dưới.

“Xoa cầu cho tôi.” Giọng nói trầm thấp tất cả đều là dục niệm.

Nắng rất chói chang, côn thịt của Lâm Thanh Khải dựng đứng được rọi đến xinh đẹp, huyết mạch mặt trên cùng nếp uốn đều có thể nhìn thấy rõ ràng, sống động chói mắt.

Tưởng Linh cảm thấy cực kỳ thẹn thùng, ngẩng mặt nhìn hắn, khóe mắt có chút ửng đỏ.

Lâm Thanh Khải cố nhẫn nại tính tình, sờ sờ tóc nàng: “Muốn làm tôi thoải mái không?”

Tưởng Linh chần chờ rồi lại gật đầu: “Muốn.”

“Xoa một chút.” Lâm Thanh Khải kéo năm ngón tay của nàng nắm lấy tinh hoàn, ngữ khí dụ dỗ.

“Tôi sướng rồi sẽ bắn.”

Tưởng Linh chậm rãi làm theo, liền nghe thấy âm thanh khàn khàn của hắn: “Thật ngoan...... Ưm...... Tiếp tục đi......”

Lỗ tai Tưởng Linh đỏ bừng. Cho dù nàng không thể hiểu rõ sâu sắc hai từ gợi cảm, nhưng lại cảm thấy âm thanh của Lâm Thanh Khải lúc này thật sự rất gợi cảm.

Một tay Lâm Thanh Khải đè bả vai nàng, tay kia thì tiếp tục chơi đùa với vú nàng. Sau đó lại đột nhiên bóp miệng nàng, duỗi ngón trỏ đút vào: “Liếm nào.”

Tưởng Linh thử lấy đầu lưỡi chạm chạm ngón tay của hắn.

“Đầu lưỡi dùng sức liếm vào.” Lâm Thanh Khải thăm dò vào sâu hơn, ngón tay đảo loạn trong miệng nàng, từng chút một dạy cho nàng. “Đúng vậy, liếm giống như vậy......”

Tưởng Linh ngậm ngón tay của hắn, lại cảm thấy đầu vú bị quy đầu nóng bỏng của hắn thô bạo nghiền qua vài lần. Không ngăn được tiếng rên rỉ trong miệng, lập tức bật ra.

“Lẳng lơ nữa vào.” Côn thịt Lâm Thanh Khải cứng đến phát đau.

“Hút nữa nào.”

Tưởng Linh nghe lời ngậm lấy hút vào.

“Cái miệng nhỏ thật nóng.” Lâm Thanh Khải nói: “Lần sau liếm dương vật cho tôi, có được không?”

Tưởng Linh choáng váng gật đầu.

Lâm Thanh Khải khép mắt, nhớ lại trong mơ mình đã đè nàng ở trên giường, thao vào từ phía sau. Hắn thích đi vào từ phía sau. Cắm càng sâu, tiểu huyệt sẽ chảy nước càng nhiều, nóng đến bỏng cả hắn.

“Tưởng Linh.” Hắn sắp chịu không nổi, kêu tên nàng một tiếng.

Tưởng Linh a một tiếng.

“Muốn thao em.” Lâm Thanh Khải thở dốc dồn dập, giữa môi còn bật ra tiếng than nhẹ. Âm thanh của hắn rất thấp: “Dương vật cắm huyệt của em từ phía sau, thao em đến mức phóng đãng phải kêu ra.”

Nghe hắn nói như vậy, xương cốt Tưởng Linh đều tê rần. Răng nàng ngậm lại, không tránh khỏi cắn vào ngón tay của hắn.

“Hư.” Lâm Thanh Khải mắng một tiếng, eo lập tức căng thẳng: “Bị em cắn bắn mất.”

Hắn nắm côn thịt dùng sức thọc vào khe vú của nàng vài lần nữa.

“Muốn tôi bắn chỗ nào?”

“Bắn trên mặt em, hay là bắn ở trên vú?”

Tưởng Linh lắc đầu, đừng có bắn trên mặt nàng.

Lâm Thanh Khải từ trên cao nhìn xuống cái miệng nhỏ nàng đang ngậm ngón tay hắn, liền nheo mắt lại, tưởng tượng vật miệng nàng đang ngậm là vật dưới háng hắn.

Mã mắt tê rần, côn thịt run lên, rồi bắn ra.

Tinh dịch màu trắng hoàn toàn phun trên ngực Tưởng Linh, còn có hai giọt đậu trên đầu vú.

Lâm Thanh Khải một mặt vuốt ve côn thịt kéo dài khoái cảm, một mặt cúi xuống ngậm lấy đầu vú của nàng vào trong miệng, dùng đầu lưỡi liếm đi hai giọt kia.

Đầu vú Tưởng Linh đột nhiên bị hút lấy, dường như không thể chịu nổi, ngửa đầu a ra tiếng.

Khi Lâm Thanh Khải hút phát ra tiếng chậc chậc, Tưởng Linh dựa vào trên thân cây, trước người là cái đầu không ngừng hoạt động. Việc này khiến nàng nhận thức rằng bản thân lại tăng thêm vài phần dâm đãng cấm kỵ. Trong lòng nàng rung động, bàn tay xoa một đầu tóc ngắn cưng cứng của nam sinh, dần dần vô thức mà đẩy bộ ngực đi vào sâu hơn.

Lâm Thanh Khải cười, dùng lực lớn hơn nữa mà mút đầu vú cứng rắn. Tiếng nước bọt vang lên càng rõ ràng, một tay hắn leo lên lại, bắt lấy một bên khác mà vuốt ve.

Phía dưới Tưởng Linh lại ướt, khi hắn dùng răng ngậm đầu vú mà miết, nàng vừa ưỡn ngực ra trước liền phun nước.

Lâm Thanh Khải vẫn gặm chơi một lát nữa.

Đợi cả người nàng đứng vững, hắn mới ngẩng đầu nhìn nàng: “Chỉ thế này thôi cũng có thể tiểu ra?”

Tưởng Linh đứng liệt chỗ đó, nghiêng đầu không nói. Chính nàng cũng cảm thấy ngoài ý muốn, lần này, hắn thậm chí còn không chạm vào phía dưới.

“Thật sự là tiểu tao hoá sao?” Lâm Thanh Khải câu môi cười. Hắn duỗi tay sờ sờ mặt đất, cố ý chọc nàng: “Trên mặt đất đều bị nước của em làm cho ướt hết, chờ lát nữa có người khác đến gần là có thể ngửi thấy mùi của em.”

“Đừng nói nữa mà.” Tưởng Linh giơ tay che mặt lại.

Lâm Thanh Khải dùng nước khoáng rửa sạch tinh dịch trên người nàng. Đầu vú phấn mềm, có mùi hương của thiếu nữ. Hắn không nhịn được, đôi mắt liền tối sầm lại, lại cúi đầu mổ xuống.

Trước ngực Tưởng Linh lại một trận tê dại, nàng đẩy bờ vai của hắn ra, sợ hắn lại làm lần nữa.

“Hút vú có sướng không?” Lâm Thanh Khải ngước mặt lên hỏi.

Tưởng Linh đỏ mặt gật đầu.

“Nói chuyện.”

“Có.”

Lâm Thanh Khải dán sát vào: “Nói sướng.”

“...... Sướng.” Âm thanh Tưởng Linh nhỏ như muỗi.

Lâm Thanh Khải rút người về, sửa sang lại nội y cho nàng, rồi kéo áo xuống, lại nhéo ngực nàng, xoa nhẹ một phen.

Chờ hắn quay qua sửa sang cho chính mình, Tưởng Linh mới thở phào, trên ngực phập phồng lên xuống. Hắn vừa rồi đến gần như vậy, hô hấp đều phả vào môi nàng. Tưởng Linh thiếu chút nữa cho rằng hắn muốn hôn nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.