Thanh Khải

Chương 6: Chương 6




Hôn môi trong tư tưởng của nàng là biểu hiện của việc xác định tình cảm.

Nàng vẫn luôn cảm thấy, nếu Lâm Thanh Khải hôn nàng, nhất định là hắn có thích nàng. Nhưng nếu không có mà lại làm việc này nhiều lần như vậy, chỉ có thể là do xuất phát từ nhu cầu của thân thể.

Nàng nghĩ tới mà tâm có chút trống trải.

Hai người đi ra khỏi cánh rừng, trong tay Lâm Thanh Khải chỉ còn một chai Nông Phu Sơn Tuyền. Hắn vặn nắp chai rồi đưa cho Tưởng Linh.

Tưởng Linh uống xong, hắn thật thong dong lấy lại, ngửa cổ uống hai hớp đầy. Động tác lưu loát đến mức Tưởng Linh không kịp phản ứng lại.

“Làm sao vậy?” Lâm Thanh Khải nhìn nàng.

Tưởng Linh vội vàng chuyển mắt: “Không có gì.”

“Còn khát hả?”

“Hết khát rồi.” Tưởng Linh lắc đầu.

Lâm Thanh Khải nhìn nàng, nhướng mày cười: “Chảy nhiều nước như vậy, đã bù lại đủ rồi sao?”

Bọn họ đã đi đến khu dạy học. Giờ tự học buổi trưa đã kết thúc, một vài học sinh không nhớ đóng cửa nhà vệ sinh và nơi rót nước sôi, cửa mở toang thông thẳng qua hành lang bên cạnh.

Tại chỗ này, hắn lại nói ra vậy, Tưởng Linh có loại cảm giác bị lột đến trần trụi. Cổ nàng phiếm hồng, cúi đầu không đáp lời.

Phản ứng này của nàng tựa hồ làm Lâm Thanh Khải rất sung sướng.

Chạm vào một cái liền tao, không chạm vào lại xấu hổ.

Tay trái hắn đút trong túi quần, hơi cúi thấp đầu, lại gần bên tai nàng hỏi: “Có phải quần lót đã có thể vắt ra nước rồi đúng không hả?”

“Ừm.” Tưởng Linh thấp giọng đáp.

Vốn muốn đi sang một bên khác trốn, nhưng lại bị tay hắn kéo trở về: “Đi vào cởi ra đi.”

“Sao cơ?” Tưởng Linh ngẩn ra một chút.

“Cởi ra cho tôi.” Rõ ràng là lời nói rất đáng khinh, nhưng âm thanh hắn lại khiến cho rất dụ hoặc.

Tưởng Linh ngây thơ mờ mịt ngẩng đầu: “Buổi chiều còn phải đi học nữa.”

Lâm Thanh Khải cười nhẹ: “Em định mặc như vậy đi học sao, không cảm thấy ướt át khó chịu hả?”

Nhưng bên trong cũng không thể không mặc gì cả. Nàng lại tìm cớ: “Lần trước không phải đều ném đi sao...... Anh muốn cái này làm gì......” Tiếng nói càng về sau lại càng nhỏ dần.

“Lần trước là do tôi bắn.” Lâm Thanh Khải nói: “Hôm nay đều là nước trong huyệt của em.”

Âm thanh của hắn thấp hẳn xuống: “Để tối tôi cầm cọ dương vật.”

“Nhưng mà......”

Lâm Thanh Khải ôm bên hông nàng một phen: “Nghe lời nào.”

Cũng may nhà vệ sinh trong trường có vách ngăn.

Tưởng Linh đi vào một phòng nhỏ tận cùng bên trong, dựa vào tường cởi quần lót ra.

Quần lót của nàng bình thường đều chỉ một kiểu, màu trắng tinh, có ít đường viền hồng nhạt. Cầm trên tay, ngón tay đều có thể cảm nhận được độ ẩm. Vừa rồi chảy thật là nhiều nước.

Tưởng tượng khi giao nó cho Lâm Thanh Khải, thân thể tự nhiên lại rụt rụt.

Buổi chiều hắn cũng phải đi học, sau đó còn cùng các nam sinh khác nói chuyện phiếm hoặc là chơi bóng với nhau, mà trên người lại đem theo cái thứ dính đầy dâm dịch của chính mình......

Tưởng Linh thở dốc rất nhỏ.

Khu dạy học được thiết kế nối liền với hành lang. Cánh tay Lâm Thanh Khải gác trên lan can, thần sắc sơ đạm, nhìn xuống dưới lầu không biết đang suy nghĩ cái gì.

Nghe thấy tiếng nàng đi tới, liền quay đầu lại: “Xong rồi?”

“Ừm.” Đầu Tưởng Linh rũ xuống, nhìn dưới nền mà đi tới.

Lâm Thanh Khải cười, dắt tay nàng cùng nhau đút vào túi quần của hắn.

Không có quần lót, vải quần jean liền trực tiếp cọ xát với môi âm hộ non mềm.

Tưởng Linh ngồi vào chỗ, tận lực không động chân. Nhưng vẫn không nhịn được miên man suy nghĩ, mỗi khi cảm thấy hạ thân không khoẻ, liền không khỏi nhớ đến lời nói của Lâm Thanh Khải, rồi lại tưởng tượng đến ban đêm hắn nằm trên giường ở ký túc xá, cầm côn thịt dán vào quần lót của mình, một bên xoa nắn một bên thở dốc.

Cảm thấy thật sự rất đáng thẹn.

【 Không có mặc quần lót, tiểu huyệt có khó chịu không? 】 Hắn gửi tới một tin nhắn.

Tưởng Linh nhắn lại một hàng dấu ba chấm thật dài.

Đợi một lát, Lâm Thanh Khải cũng không nhắn lại. Tưởng Linh vẫn sợ sẽ bị ai nhìn thấy, liền nhấn xóa.

Đúng lúc tiết học kết thúc, nàng đi lấy một ly nước ấm. Đến khi trở về, bạn cùng bàn kêu nàng một tiếng: “Di động của cậu vừa rồi rung lên, không biết là tin nhắn hay là ai gọi.”

Tưởng Linh cầm lên xem.

Vẫn là dãy số kia của Lâm Thanh Khải: 【 Về sau tôi dùng đầu lưỡi giúp em liếm. 】

Chỉ là lơ đãng nhìn lướt qua như vậy, chỗ âm đế nháy mắt liền tê dại một chút.

Mặt Tưởng Linh nóng bừng lên.

“Bang” một tiếng, nàng ném điện thoại lên trên bàn.

“Làm sao vậy?” Bạn cùng bàn thấy kỳ quái hỏi nàng: “Là tin nhắn của ai vậy?”

“À, chỉ là quảng cáo rác rưởi thôi.” Tưởng Linh ậm ừ trả lời.

Nàng ngồi xuống, đầu ốc trống rỗng hơn nửa ngày.

Nơi đó...... Cũng có thể liếm được sao.

Nàng cảm thấy mình giống như bị lọt vào một cái động không đáy. Mà chính tay Lâm Thanh Khải là người đẩy nàng xuống dưới đó. Tuy rằng hoảng loạn là vậy, đáy lòng cũng không thể xác định điều gì, nhưng nàng vẫn chờ mong cánh tay này lại đẩy nàng đến chỗ càng sâu hơn nữa.

Đôi khi Tưởng Linh cảm thấy thật vô định. Nàng không biết một khi rơi xuống đáy, chờ đợi nàng sẽ là cái gì. Và Lâm Thanh Khải cũng sẽ ở chỗ đó sao?

Hắn lại tìm nàng, đã là vài ngày sau.

Buổi tối, Tưởng Linh tắm rửa xong, nằm ở trên giường lướt Weibo một lát, mới vừa thả di động xuống chuẩn bị ngủ, Lâm Thanh Khải lại trực tiếp gọi điện đến.

Hạ Phô đã sớm bắt đầu ngáy nhẹ, Tưởng Linh lo lắng sẽ làm ồn đến cô ấy. Đầu tiên cắm tai nghe vào, sau đó bò xuống giường trốn vào phòng vệ sinh.

“Alo.” Giọng rất nhỏ.

Âm thanh Lâm Thanh Khải sàn sạt: “Lâu quá vậy.”

“Bạn cùng phòng đều ngủ cả rồi.” Tưởng Linh trầm mặc hai giây: “Sao anh vẫn chưa ngủ?”

“Ừ.”

Ừ là có ý gì...... Tưởng Linh cũng không hé răng. Thật an tĩnh. Nàng có thể nghe thấy tiếng điện thoại rè rè cùng với tiếng hít thở của Lâm Thanh Khải.

Bên kia Lâm Thanh Khải cách rất lâu mới nói: “Vừa nhớ tới em, tôi lập tức cứng.”

“Nên làm sao bây giờ?”

Tưởng Linh lấy ngón tay bóp thật nhẹ từng lõm thịt trên mu bàn tay, không lên tiếng nữa.

“Không nói lời nào nữa tôi sẽ cúp máy đó.” Lâm Thanh Khải đạm thanh nói.

Tuy rằng nói như vậy, nhưng vẫn không chịu cúp máy.

Tưởng Linh nỗ lực suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc nghĩ đến điều gì nên hỏi lại: “Ký túc xá các anh không có ai sao?”

“Sợ bị người khác nghe được hả?” Lâm Thanh Khải hỏi.

“Anh nói cái kia...... Để người khác nghe thấy thì......”

“Cái nào?” Tiếng Lâm Thanh Khải cười khẽ truyền tới, thật rõ ràng lọt vào trong tai nàng: “Cứng sao?”

Tưởng Linh ừm một tiếng.

Lâm Thanh Khải bắt tay duỗi đi xuống: “Thật cứng, em sờ sờ thử xem?”

Tưởng Linh kì lạ lại làm theo giọng nói đó.

“Trướng đến phát đau.” Lâm Thanh Khải chậm rãi vuốt ve “Đã rất lâu không thao tiểu huyệt rồi.”

Trong lòng Tưởng Linh bỗng dưng nhảy dựng lên: “Anh đó, bạn gái đâu rồi?”

Lâm Thanh Khải cười.

Giọng nói có chút ách lên, ý cười thật rõ ràng: “Sớm chia tay rồi.”

Tưởng Linh rũ mắt nhìn vết nước đọng trên mặt sàn, khóe môi không nhịn được nhếch lên.

Lâm Thanh Khải ở đầu bên kia đằng hắng hai tiếng: “Biết trong tay tôi đang cầm cái gì không?”

Tưởng Linh có thể đoán được: “Là quần lót......”

Lâm Thanh Khải cách lớp vải kích thích dương vật của chính mình: “Quần lót của em.”

“Còn có mùi tiểu huyệt của em nữa.” Âm thanh của hắn tràn đầy áp lực.

Trong thân thể của Tưởng Linh dần dần có cảm giác. Nàng có chút muốn sờ chính mình.

“Ngứa hả?” Lâm Thanh Khải hỏi.

Giọng Tưởng Linh rất thấp đáp lại.

Lâm Thanh Khải nói tiếp: “Nhớ rõ tôi xoa cho em như thế nào không? Dùng ngón giữa đó.”

Tay Tưởng Linh chậm rãi đẩy quần lót ra.

“Ấn vào rồi đánh vòng.” Tiếng thở dốc của Lâm Thanh Khải rất thấp: “Huyệt ngứa hay không ngứa?”

“Có chút ngứa ạ.” Tưởng Linh xoa âm đế của chính mình, cổ ngửa ra sau dựa vào trên tường.

“Xoa nhanh lên.” Động tác trên tay Lâm Thanh Khải cũng theo đó nhanh hơn: “Xoa sướng rồi nước mới nhiều, dương vật của tôi cắm vào mới thoải mái.”

Tưởng Linh nhịn xuống không phát ra âm thanh, còn phân tâm muốn lưu ý động tĩnh của bạn cùng phòng ở bên ngoài.

“Ra nước rồi sao?” Lâm Thanh Khải hỏi.

“Ừm.” Tưởng Linh đưa ngón tay thăm dò ở dưới, sờ sờ miệng âm đạo: “Thật ướt, còn có dinh dính.”

Lâm Thanh Khải ách giọng nói: “Thật tao.”

Hắn loát côn thịt hai lượt: “Muốn để tôi hút vú cho không?”

Tưởng Linh nhắm mắt lại, nhớ đến dư vị đầu lưỡi của hắn châm ngòi khiến cho đầu vú ướt nóng: “Muốn ạ.”

“Lấy ngón tay dính chút nước tiểu huyệt chảy ra.” Lâm Thanh Khải dạy cho nàng.

“Dính rồi thì......”

“Vẽ lên núm vú đi.”

Kế tiếp liền có chút không thầy dạy cũng hiểu, lòng bàn tay Tưởng Linh theo bản năng đảo vòng quanh đầu vú.

“Có giống tôi hay hút cho em không?” Lâm Thanh Khải dùng sức xoa dương vật.

“Giống...... A......” Tưởng Linh cảm giác được đầu vú của mình dưới đầu ngón tay đã cứng lên: “Rất giống đầu lưỡi của anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.