Dượng ba nhớ lại ngày trước Trúc Chi, cháu của dượng, cũng hét toáng lên như thế với mình. Càng nhớ ra Trúc Chi ngày trước, dượng càng muốn phát tiết trên người của cô. Dượng đâu quên được cái lần nó dùng dao đe dọa dượng. Dượng đã phải nơm nớp sợ hãi nó trả thù đến thế nào. Lần này, dượng quyết không cho cô cơ hội chạy thoát nữa.
Chỉ trong một tích tắc sau đó, Trúc Chi thấy cơ thể của dượng bị hất tung lên cao rất mạnh bạo. Cô còn tưởng chính mình đã dùng thần lực điều khiển dượng. Khi nhìn lại, cô thấy Huyết Yêu đứng đó mặt mày tái mét, con ngươi cũng bắt đầu chuyển sang màu đỏ. Lần đầu tiên cô trông thấy con mắt của hắn đổi màu và khuôn mặt đáng sợ đó của hắn.
Huyết Yêu ném cái áo khoác của mình sang cho cô. Hắn quay nhìn dượng bằng ánh mắt có thể giết chết mười ngàn người một lúc. Hắn bóp nắm tay lại. Trúc Chi thấy dượng ở trên trần nhà thở khó nhọc, tay cào cào về phía cổ như muốn thoát khỏi cái gì đó đang siết cổ mình, dượng dãy dụa đau đớn trên đó.
Trúc Chi chưa bao giờ trông thấy bộ dáng giận dữ đó của Huyết Yêu. Hắn dù có lạnh lùng, nhưng chưa bao giờ ra tay độc ác với một người nào. Mà trong mắt hắn bây giờ toàn sát khí, như là muốn lấy mạng dượng ba cho bằng được.
Trúc Chi thấy thế liền can ngăn. Cô chạy xuống bên cạnh hắn, cầm cánh tay đang run vì tức giận của hắn mà nói:
“Anh đừng làm gì quá đáng, anh tính gây ra một vụ giết người hay sao?”
Huyết Yêu nói qua kẽ răng:
“Súc sinh thì không nên sống tiếp.”
Huyết Yêu búng tay một cái, dượng ba rơi từ trần nhà xuống dưới đất. Dượng ba sợ hãi đến tè ra quần, dượng co ro núp vào một xó trong phòng. Dượng cố nhìn kỹ xung quanh xem có ngườ nào lạ vừa bước vào đây hay không. Người mà Trúc Chi đang nố chuyện là ai.
Dượng nói với Trúc Cho, giọng vẫn còn chứa một nỗi kinh hoàng to lớn lắm:
“Mày... Mày đang nói chuyện với ai hả?”, dượng lại tiếp tục ngó nghiêng khắp phòng.
Huyết Yêu vẫn chưa thôi tức giận vì hành động đồi bại của dượng ba. Hắn vẫn toang muốn lấy mạng của dượng. Trúc Chi cũng không muốn tha thứ cho dượng, cô chỉ không muốn làm bẩn tay Huyết Yêu. Ít ra cô không muốn vì chuyện này mà Huyết Yêu phạm phải một sai lầm không thể cứu vãn. Thần tiên không được phép tác động vào sự sống chết của con người.
Trúc Chi chạm vào mu bàn tay của Huyết Yêu:
“Tôi không sao rồi. Anh việc gì vì một tên như thế mà mạo hiểm?”
Huyết Yêu đóng băng dượng ba một chổ, cơn giận đã dẫn dần được hắn chế ngự. Hắn đưa tay vuốt đôi gò má của cô. Hắn đã tưởng tượng đến cảnh tượng trước đây cô phải chịu cảnh nhục nhã này là lại muốn băm vằm dượng ba ra trăm mảnh.
Trúc Chi nhìn vào đôi mắt Huyết Yêu, không rời mắt hắn nửa giây. Cô sợ chỉ cần mình thôi nhìn hắn, hắn sẽ lập tức giết dượng ba. Cô đánh lạc hướng hắn bằng việc đặt ra một câu nói, với một giọng ôn nhu:
“Làm sao anh biết mà đến đây?”
“Nghe Tiểu Bạch nói, ta chỉ tình cờ tới xem một chút.”
Thật ra, Huyết Yêu tình cờ đến đây thật. Gần đây xuất hiện một vài vụ án những sinh vật thiện lành bị giết, bị tế một cách bí ẩn. Hắn đang xem xung quanh đây thì tiện thể ghé qua xem sao. Không ngờ còn gặp được sự tình như vậy.
“Tiểu Bạch và dì ba có thể sắp đi chợ về rồi. Tôi muốn ra mộ nội dọn dẹp một chút, anh đi với tôi không?”
Huyết Yêu liếc về phía dượng ba nở một nụ cười độc ác. Hắn gật đầu đi ra cùng với Trúc Chi, vô tình thả một con rắn ra từ óng tay áo. Trúc Chi chỉ kịp nghe tiếng hét hãi hùng của dượng ba phía sau lưng. Cô cóc thèm quan tâm chuyện gì đến với dượng, cô nắm lấy tay của Huyết Yêu bước đi thẳng thừng. Cô biết hắn sẽ không giết dượng, nhưng vẫn muốn khiến dượng sống không bằng chết hơn.
Ý tưởng của Huyết Yêu hóa ra lại giống ý tưởng của Trúc Chi. Không phải dượng ba còn chưa có con hay sao, không phải luôn mong mỏi có một đứa con nối dõi sao. Trúc Chi muốn xem xem, mất đi thứ đó làm sao có thể có con được. Đây quả là cái giá đắt mà lão già kia nhận được khi không kiềm chế được ham muốn của chính mình.
Huyết Yêu nói với Trúc Chi:
“Cô không muốn biết ta đã làm gì tên súc sinh đó ư?”
“Miễn anh đừng giết chết ông ta. Tôi chưa bao giờ nghĩ cái chết là sự trả giá cao nhất đâu. Sống mà không bằng chết mới tốt nhất.”
Huyết Yêu kéo môi cười tươi, búng tay một lần nữa, hai người đã xuất hiện tại mộ của nội cô. Trúc Chi chạy tới bên mộ của nội. Cô dọn sạch đám cỏ đã mọc lên đến đầu gối của cô.
Huyết Yêu chờ đến khi Trúc Chi xong việc, thấy cô phủi hai bàn tay cho sạch bụi, thấy cô trở lại chổ hắn đang đứng mới sắc bén nói:
“Cô biết sẽ có người tới đúng chứ?”
Trúc Chi cười cười:
“Nếu không có ai tới, tôi cũng khiến cho có người tới. Dự định của tôi là ông ta phải bị bắt vô tù cơ. Nhưng cái mà anh làm cũng tốt. Không phải ông ta luôn muốn có một đứa con nối dõi hay sao.”
Huyết Yêu biết Trúc Chi không dễ dàng để cho gã dượng xấu xa kia thành công. Cô nhất định giả vờ tỏ ra đáng thương, yếu đuối, dụ dỗ dượng rơi vào kế hoạch của mình.
Dù vậy, Huyết Yêu vẫn muốn xen vào. Hắn vẫn muốn chính tay của hắn trừng phạt gã ta. Hắn, như thường lệ, rút cây quạt ra gõ nhẹ lên đầu của cô và nói:
“Cô càng ngày càng làm ta mở rộng tầm mắt rồi đấy. Ta còn tưởng cô là người bị hại, cuối cùng tên kia mới là con mồi.”
Trúc Chi vênh váo đáp:
“Tôi đâu dễ bị ức hiếp như hồi đó.”
Trúc Chi vừa nhớ ra Huyết Yêu đến đây vì công vụ nào đó. Cô hỏi hắn:
“Anh có công chuyện bí mật không thể nói cho ai biết ư?”
Huyết Yêu nói nhanh:
“Không hẳn là không muốn nói cho ai biết. “Ai” không tính cô trong đó.”
Trúc Chi hí ha hí hửng nhảy chân sáo theo đuôi Huyết Yêu. Lòng vui như mở hội. Có cái gì đó lâng lâng, nhồn nhột rất tức cười phát ra từ dạ dày. Cô cười tươi:
“Vậy thì bật mí một chút cái công chuyện của anh cho tôi nghe đi.”
“Trước hết, tối nay ta sẽ gặp cô để tiếp tục chuyện chúng ta đã bàn trước đó. Còn chuyện ta đang bận rộn có liên quan đến thanh kiếm và Quỷ vương.”
Huyết Yêu nắm tay Trúc Chi biến mất. Khi cô mở mắt đã thấy cả hai đứng trong khu rừng xa lạ, âm u.
“Đã có kỳ lân bị giết một cách dã man.”, Huyết Yêu phất tay một cái, tầm màn che để lộ xác chết của một con kỳ lân nằm đó, nó bị chặt mất đầu và khô queo đến nỗi da dính vào xương.
Huyết Yêu ngồi xuống xem xét xác của ký lân một hồi. Hắn nói:
“Máu gần như bị rút cạn.”
“Tại sao lại giết kỳ lân?”
Huyết Yêu giải thích:
“Ta nghi ngờ chuyện có liên quan đến thứ triệu hồi thanh kiếm của quỷ. Muốn triệu hồi thanh kiếm không chỉ dùng máu của người muốn triệu hồi, còn phải dùng cả máu và đầu của tứ linh vật trong truyền thuyết nữa, của một thần phán xét.”
Huyết Yêu không nói tiếp. Hắn đổ thứ gì đó lên trên xác kỳ lân và ném ra một ngọn lửa thiêu rụi nó. Hắn nhìn lên trời, như đang mặc niệm cho kỳ lân kia. Trúc Chi cũng bắt chước hắn cầu nguyện cho linh hồn kỳ lân được siêu thoát.
Huyết Yêu đưa Trúc Chi đến dãy sách trong thư viện nho nhỏ của mình. Hắn lấy xuống một cuốn sách nhỏ, lật ra ngay cái trang về triệu hồi thanh kiếm của Quỷ. Hắn nói với cô:
“Đây.”, Huyết Yêu chỉ vào trang sách, “Tứ linh bao gồm: kỳ lân, phụng, quy và rồng.”
“Vậy thì người này phải chịu thua thôi. Kỳ lân coi như có tồn tại đi, nhưng rồng thì sao? Nó hẳn đã tuyệt chủng rồi.”
Huyết Yêu lo lắng:
“Đúng vậy. Bởi vì điều đó nên đã thay rồng bằng một thần vật khác. Một loài có nòi giống gần giống rồng nhất mà ta luôn muốn hắn ở yên một chổ của ta.”
Trúc Chi suy đoán:
“Thuồng luông tinh?”
“Ngay cả bắt Tiểu Bạch cũng coi như thành công cho hắn.”
“Vậy Phụng và quy là Nhất Uy rồi. Nhất định không ai được biết cậu ấy mang cả hai dòng máu.”
Huyết Yêu gật đầu:
“Tứ linh có thể chế ngự và phong ấn linh lực của quỷ vương. Nó cũng là thứ triệu hồi Hắc Ma và biến nó thành vũ khí giết người thâm sâu. Kẻ đứng sau chắc phải là một tên lão làng. Hắn ắt đã biết tung tích của Linh Đàm, nên mới tự tin lấy đầu của một kỳ lân. Đêm nay, ta sẽ giúp cô nhìn một chút điềm báo sắp tới.”
“Khoan.”, Trúc Chi vẫn còn một điều thắc mắc, “Bên trong này vẫn còn ghi thêm một người nữa nè.”
Huyết Yêu đọc giúp Trúc Chi dòng chữ ấy:
“Một con người sống nhờ linh hồn của một thần tiên.”
Trúc Chi kinh hoàng nói:
“Nghe giống Hiếu Minh không?”
“Ta sẽ gặp Vô Ảnh và bảo nó cẩn thận một chút. Chúng ta không hề biết kẻ đứng sau là ai. Nhưng ta chắc chắn hắn không phải Nguyên Sâm. Nguyên Sâm lão ấy có cách lấy được Hắc Ma mà không cần giết bất cứ thứ gì. Lão chỉ việc lấy đầu tiểu ma vương mà thôi.”
Trúc Chi vẫn còn ngó đăm đăm cái danh sách tử thi cần tế thần. Cô thụt lùi hai bước để giữ bình tĩnh, run giọng nói:
“Vẫn còn một người nữa nằm trong danh sách kia kìa. Một vị thần giữ của. Không phải đang nói tới anh đó chứ?”
“Ta e là đúng như vậy.”
Trúc Chi vô cùng lo lắng khi biết bốn người thân thiết với mình đều nằm trong danh sách tử kia. Để triệu hồi Hắc Ma mà giết nhiều mạng người vô tội như vậy. Kẻ đứng đằng sau quả nhiên độc ác vô cùng.
“Hiện giờ Hắc Ma vẫn còn nằm im trên đầu của cô. Nhưng không chắc sau này có hay không. Bởi vì nó vốn dĩ là hắc kiếm, một thanh kiếm được sở hữu bởi một kẻ độc ác. Mà cô thì không có tý độc ác nào. Nó có thể chọn chủ nhân mà nó muốn nếu cô không nhanh chóng biến nó thành của mình.”
“Tôi biết rồi.”
“Trở về thôi. Ta tin Tiểu Bạch và dì của cô đã trở về nhà.”
Trúc Chi và Huyết Yêu tạm gác chuyện Hắc Ma qua một bên. Cô cùng hắn trở về nhà dì dượng ba. Vừa đặt chân vào nhà đã nghe tiếng hét kinh hãi của dì ba. Cô giả vờ chạy đến nghe ngóng tin tức.
Dượng ba đang nằm trong vũng máu, chưa chết, mặt rõ ràng vẫn còn giữ nét kinh hãi và trừng mắt về phía Trúc Chi như đang tố cáo tội trạng của cô. HIển nhiên, dượng không mở miệng nói được. Cô cá là Huyết Yêu đứng bên cạnh dùng phép thuật khóa mồm dượng lại (họ không thể nhìn thấy Huyết Yêu, trừ cô và Tiểu Bạch).
Trúc Chi hớt hãi nói:
“Dì nên đưa dượng ấy đi bệnh viện coi sao đi ạ.”
Dì ba khóc lóc thảm thiết, tay chỉ về phía bên tay trái của dượng:
“Con rắn… là con rắn.”, nhưng con rắn đã chạy thoát trước khi Trúc Chi kịp thấy hình dáng của nó lần nữa.
Dì ba chạy ra ngoài hô hoáng cho bà con tới giúp một tay. Trúc Chi thấy hàng xóm có vài người giấu một nụ cười khinh bỉ. Có thể thấy bình thường, dượng ba không được lòng mọi người cho lắm. Nên khi dượng gặp chuyện, người ta còn hả hê nhiều hơn là thương hại. Ai ai không biết dượng ba hay làm mấy cái trò xấu hổ.
Dì ba đến bệnh viện cùng chồng, chủ trì tự nhiên được giao lại cho cậu tư và mợ năm của Trúc Chi. Hai người này trong ký ức của cô là hai người nhút nhát và hiền lành. Nhiều lần muốn Trúc Chi về sống cùng, nhưng vì kinh tế quá khó khăn nên không cách nào phải giao cô cho dì ba chăm sóc.
Cậu tư và mợ tư lo chu toàn cho đám giỗ của nội. Trúc Chi rất hài lòng. Xong xuôi, cô cùng Tiểu Bạch còn ghé bệnh viện huyện thăm bệnh dượng ba. Thực ra,cô muốn xem xem án phạt của gã nhiều hơn là quan tâm sống chết của gã.
Bác sĩ nói:
“Không thể cứu vãn được, tôi rất tiết. Vết thương khá nặng. Tôi e rằng sau này, bệnh nhân khó mà có con được.”
Dì ba ngất lịm trong vòng tay của Trúc Chi. Cái giá của một tên biến thái về thể xác lẫn tinh thần gánh chịu khiến cô rất sảng khoái.
Tiểu Bạch cũng giấu một nụ cười tinh ranh. Nó không đoán được sự việc ra sao. Nhưng nó thấy sự hiện diện thoáng chốc của Huyết Yêu, nó liền biết rằng: Tên dượng ba hẳn là đã làm điều gì tồi tệ nên mới nhận cái kết này.