Nam Phương không có nô tử bên cạnh, gã chỉ là một người bình thường vô dụng, ngay cả đánh tay đôi với Thanh Lâm cũng không thể thắng. Kim Liên sẽ dễ dàng giết chết gã.
Vì thế, Trúc Chi đã đến lôi Kim Liên khỏi người Nam Phương. Kim Liên phật lòng thấy rõ:
“Không phải nên lấy mạng nó hay sao?”
Trúc Chi ôm lấy linh hồn Kim Liên, cô vỗ về:
“Không đáng. Em chẳng đã từng nói sao? Cái chết chưa phải là án phạt cao nhất.”
Nam Phương như phát điên nhìn xung quanh một cách tuyệt vọng. Gã muốn ai đó cứu mạng gã, gã mong muốn ai đó mạnh như nô tử đến bên cạnh gã và giết hết những người trong căn phòng này, như lần trước một nô tử đã đến giúp gã. Nhưng dù gã có cầu nguyện thế nào, đáp lại ước muốn của gã chỉ là sự trầm mặt của không gian kín trong phòng và ánh mắt lạnh lừng của từng người ở đây.
Trúc Chi nói với Nam Phương:
“Kế hoạch của tôi phải mất cả tháng mới lôi anh ra chịu tội. May mà nhờ anh tự mình hại mình mới giúp tôi thành công trong một ngày.”
Nam Phương lắc đầu như điên không tin vào sự thật. Gã sắp mất hết mọi thứ, tương lai lẫn danh tiếng. Gã không thể nào chấp nhận điều này. Dù sao gã mãi không thay đổi được sự thật nó cứ như vầy: Gã là một tên giết người.
Thanh Lâm đã gọi điện cho Thiên Thanh đến tận nơi này áp giải Nam Phương về đồn. Gã bị khép các tội danh: Giết người, giam giữ người trái phép.
Vụ án Kim Liên bị giết hại được khép lại với công lao to lớn của Thiên Thanh. Anh không tính nhận hết tất cả công lao về phần mình, nhóm thám tử “Bộ tứ siêu đẳng” đã giúp anh rất nhiều trong việc giải quyết vụ án. Và chính ba người trong đội thám tử của trường còn bị Nam Phương bắt giữ. Nhưng dĩ nhiên, bởi vì anh là trưởng nhóm, cũng vì anh lớn tuổi và có cái đầu thông thái hơn tất cả, nên mọi người cho rằng nhóm người 17 tuổi cũng chẳng giúp ích gì cho anh lắm.
Cả ba người: Trúc Chi, Nhất Uy, Thanh Lâm không quan tâm đến việc người khác có công nhận năng lục của họ hay không. Việc khiến họ vui vẻ chính là kết cục của Nam Phương. Gã sẽ chịu tội cao nhất trước pháp luật: Tử hình.
Người trở nên mệt mỏi trong vụ này lại là thầy hiệu trưởng. Thầy cho rằng Thiên Thanh nên trở về đội hình sự vì tài năng của anh. Nhưng anh nhất quyết đòi giữ nguyên văn phòng thám tử tư của mình, với mong muốn giải quyết những vụ án khó nhằn của khách hàng. Vì giờ đây, tiếng tăm văn phòng thám tử của anh trở nên nổi tiếng hơn qua hai vụ án hốc búa trước đó. Chủ yếu anh muốn được tự do phá án mà không vướng bận lịch trình bận rộn như khi ở trong tổ hình sự. Anh cũng đồng ý tham gia hỗ trợ những vụ án khó nhằn mà cảnh sát cần.
Thầy hiệu trưởng cảm thấy hết nói nổi với cậu quý tử đầu lòng, thầy đành gọi cả ba đứa học trò, mà dạo gần đây thầy đã tự phong cho họ cái tên mỹ miều: “những người hỗ trợ bé tý teo”, thầy cằn nhằn cữ nhữ:
“Thầy không hiểu nó nữa. Làm thám tử kiếm được bao nhiêu tiền mà nó ham dữ. Nó là con trai 5rong một ngôi nhà cũng không đến nổi tệ, mà nhìn nó cứ như con nhà nghèo chính thống ấy. Gần 30 tuổi rồi, cũng chưa yêu đương ai, cứ lang bạc đến bao giờ.”
Thanh Lâm khai ra:
“Ai nói với ba là ảnh chưa yêu đương ai? Ảnh với chị Nhi đang tìm hiểu đó.”
Nhất Uy và Trúc Chi đứng một bên, cùng gật đầu phụ họa với Thanh Lâm.
Thầy hiệu trưởng vẫn chưa thôi bực bội:
“Dù là vậy, nó cứ long nhong đến bao giờ? Hay ba đứa thử khuyên nhủ nó xem.”
Lần này, Trúc Chi lên tiếng:
“Anh ấy là người cuồng công việc mà thầy. Cứ mặc cho anh ấy làm điều mình thích. Như vậy anh ấy mới thực hiện đam mê một cách thoải mái nhất.”
Thầy hiệu trưởng cuối cùng cũng tha cho cả ba người. Thầy đuổi cả ba ra khỏi phòng thầy. Trúc Chi vẫn còn nghe được vài tiếng kiểu như, “Không thể hiểu nổi nó.”, trước khi đóng cánh cửa lại đằng sau lưng.
Trúc Chi, Nhất Uy và Thanh Lâm đến thăm Nam Phương. Gã ta có vẻ tiều tụy, dù chỉ mới bị giam hai ngày thôi. Gã đã mất tất cả, trắng tay, lại còn bị giam trong này sám hối tội lỗi mà gã gây ra trước khi ra hành hình.
Nam Phương nhìn Trúc Chi, vẫn chưa quên chuyện cô khiến gã thành ra như thế. Gã nói:
“Mày đã làm rất tốt. Tao phải biết lúc đó chỉ là bẫy chứ.”
“Dù có biết thì chị cũng cho mày vào đây ở thôi. Giết người đền mạng, chuyện đó là chuyện hiển nhiên. Giết người mà vẫn còn cho mày năm năm ăn chơi, trải đời đã là may cho mày rồi.”
“Tại sao tụi mày lại xen vào chuyện của tao? Quá khứ nên ngủ yên không tốt sao?”
“Không tốt.”, Trúc Chi cười nói tiếp, “Mày phải ở trong này sám hối tội lỗi của mày chứ. Tao sẽ đến thăm mộ Kim Liên ăn mừng chút đỉnh đây.”
Rất kỳ lạ, chỉ vài ngày sau khi nhóm Trúc Chi đến thăm, tinh thần của Nam Phương không được bình thường. Gã cứ kêu gào ai đó cứu mạng, liên tục ra lệnh với bức tường hãy giết những người đã khiến gã ra nông nổi này. Cuối cùng, gã trở nên điên loạn, tòa án đành giam gã trong bệnh viên tâm thần cho đến khi gã hết bệnh mới hành hình. Trúc Chi rất hài lòng với án phạt này.
Thật ra, Trúc Chi không muốn gã mất mạng. Cô muốn gã cũng trải qua những nổi thống khổ mà gã đã gây ra cho Kim Liên và Ái My. Cô đã nhờ Huyết Yêu ra lệnh cho một nô tử bến thành linh hồn của Kim Liên đi theo Nam Phương, dày vò gã suốt cả đời còn lại; khiến tinh thần của gã phải còn chút tỉnh táo để nghĩ về tội ác của chính mình. Và việc giam gã trong nhà thương điên chính là cái nghiệp gã phải chịu cho những gì gã đã gây ra cho Ái My.
Ái My đã đến văn phòng thám tử. Chị cũng cảm ơn một cách sâu sắc đến cả nhóm điều tra vừa rồi. Nếu không có họ xuất hiện, chị làm sao thoát khổ phòng bệnh với một tên nô tử canh giữ. Chị cũng đang chuẩn bị thủ tục nhập học lại lớp 12 và chuẩn bị kỳ thi tốt nghiệp sắp tới.
Kim Liên cũng được siêu thoát. Gia đình của cô như được an ủi phần nào. Suốt thời gian qua, họ vẫn mong hung thủ bị bắt giữ.
Hải Phong là người cao hứng nhất, dù chẳng phải là thành viên trong đội (Thanh Lâm không muốn thêm ai vào bộ tứ siêu đẳng, cũng không thích cách “thằng ấy” cứ lẽo đẽo bên cạnh Trúc Chi hơn là nó và Nhất Uy). Cậu cũng nản lòng vì truy tìm tên hung thủ giết ba mẹ cậu còn khó hơn lên trời (Trúc Chi canh cánh trong lòng, cô vẫn chưa nố vớ cậu chuyện đã gặp một tên như thế trong bệnh viện).
Trúc Chi nhìn lên tấm lịch treo trên tường. Cuối tuần là ngày giổ của bà nội. Cô cần về quê một chuyến. Cô sẽ lấy cái cớ gặp gia đình dì dượng cảm ơn về chuyện ghép tim, dù cô biết dì ba bán trái tim cho người này chứ chẳng phải có lòng tốt gì.
Trúc Chi xuống gặp Tiểu Bạch:
“Cuối tuần, em cùng chị về quê một chuyến nhé.”
“Dạ.”, Tiểu Bạch không biết chuyện gì, trước mắt vẫn đồng ý với Trúc Chi.
Cô giải thích:
“Đám giỗ nội chị. Chị muốn lấy một cái cớ về nhà dì ba. Mà không có cái cớ nào tốt hơn cái cớ cảm ơn về trái tim được ghép này.”
Tiểu Bạch chần chừ một chút rồi nói:
“Em nghe nói họ không tốt.”
“Chị đi với em mà với lại chị có thể tự vệ.”
Nhất Uy nghe Trúc Chi nói muốn về quê thì hơi lo lắng. Cậu còn lạ gì chuyện dượng của cô đã từng cưỡng bức cô trong quá khứ. Cậu lo lắng cô đến đó không may gặp chuyện thì nguy. Nhưng dĩ nhiên, Trúc Chi đã thuyết phục được Nhất Uy khi nói đến Tiểu Bạch và cô giờ đây đã khôi phục chút đỉnh thần lực rồi. Cô không đến mức giỏi, nhưng vẫn chống lại được một tên như dượng ba.
Thanh Lâm vẫn còn lo lắng, nó đưa ý kiến:
“Hay tụi em về chung với chị.”
“Đâu có được. Chị về với cái cớ cảm ơn, còn mấy đứa về đó làm gì?”
Hiếu Minh (là Vô Ảnh) đã trở lại lớp học, cậu học chung lớp với Hải Phong. Hai người rất nhanh kết bạn tâm giao. Bởi vì Hải Phong nghe Nhất Uy nhắc đến Hiếu Minh một vài lần trước mặt Trúc Chi.
Nhất Uy, Thanh Lâm và Vô Ảnh không lấy được cớ theo Trúc Chi về quê. Cuối cùng, họ đành nhờ vả Tiểu Bạch bảo vệ cô khỏi những sự cố trong ngôi nhà đó. Tiểu Bạch đương nhiên đồng ý hai tay hai chân. Nó biến thành người mẹ và cùng Trúc Chi về quê một chuyến.
Tiểu Bạch và Trúc Chi cùng nhau về quê của cô. Hai người tay xách nhiều món quà tặng dì, dượng ba. Dì và dượng có vẻ hơi ngạc nhiên khi trông thấy cô và Tiểu Bạch, theo họ, họ còn chưa biết cô là ai.
Trúc Chi giải thích qua loa:
“Dạ con là người được ghép trái tim của chị Chi ạ. Con nghe mẹ con nói về cô, chú. Được biết hôm nay cũng là ngày giỗ của nội nên về thăm viếng, sẵn tiện cảm ơn cô vì đã tặng trái tim cho con.”
Dì ba không khách khí đón lấy món quà mà Tiếu Bạch đưa. Nó không thích hai người này lắm, nhất là tên dượng kia, trong mắt của dượng ta toàn âm khí rất nặng, loại âm khí này không bao giờ xuất hiện trên mặt người sống trừ trường hợp người này lao lực quá độ.
Dì dượng ba của Trúc Chi đến giờ vẫn chưa có một mụn con nào, dù hai người đã cố gắng chạy chữa khắp nơi. Dượng vẫn mong có một đứa con nối dõi tông đường, bởi vì dượng cũng là con một. Nếu dượng không có con trai, chẳng biết mai sau ai là người chăm lo thờ phụng tổ tiên.
Trúc Chi nhận thấy khách khứa vẫn chưa đến đông đủ, chỉ có mỗi dì dượng ở nhà. Dì phải ra chợ mua nhiều món đồ và rũ Tiểu Bạch đi cùng, vì Trúc Chi còn nhỏ mà lại vừa ghép tim, dì không tiện rũ cô đi cùng. Tiểu Bạch phải mất rất nhiều thời gian mới chịu đồng ý dưới sự thúc giục cộng một chút uy hiếp của Trúc Chi. Nó không muốn để cô ở lại trong nhà một mình tý nào. Nhất là cô còn ở một mình với tên đàn ông dở hơi, âm khí nặng nề của dượng.
Trúc Chi đợi hai người kia rời đi liền xắn tay áo lau dọn mọi nơi một lượt. Ngày trước khi cô còn ở đây, một tay cô vẫn chăm lo đủ thứ trong nhà. Cô tới chổ bàn thờ nội, với tay lấy tấm hình của nội xuống lau một hồi rồi đặt lại vị trí cũ.
Trúc Chi thắp cho nội một nén nhang trước, giang nhà trước lúc này chỉ có một mình cô. Cô liền toàn tâm thể hiện cảm xúc của mình. Cô nói với nội, không nói thành lời, chỉ có thể khấn trong lòng:
“Nội, con vẫn còn sống, mặc dù đã thay đổi cơ thể mới. Con sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc khác, nội đừng lo cho con nhé. Con nhớ nội lắm. Hy vọng nội cũng vậy,…”, Trúc Chi tiếp tục dọn dẹp và hát một bài hát ru, trước đây nội vẫn hát ru cho cô.
Dượng ba lúc ấy vào bên trong thấy Trúc Chi đang khấn vái nội. Ông ta thấy lạ lắm, bóng dáng này quen đến đáng sợ. Dượng nhớ rồi, dượng cũng có một đứa cháu trước đây trạt tuổi con bé này, Nguyễn Trúc Chi. Nó vẫn hay lau chùi sạch sẽ tấm hình của nội giống như cô bé đang làm, hay hát bài hát như cô bé này đang hát.
Dượng ba ngờ ngợ từ từ tiến lại gần Trúc Chi. Dượng cầm vai của cô xoay người cô đối diện với mình. Dượng thì thầm:
“Trúc Chi, là con phải không?”
Trúc Chi gạt phất tay dượng ra khỏi người mình, sự kinh tởm trào ngược từ dạ dày hiện lên rõ mồn một trên mặt. Cô lạnh lùng:
“Chú lầm rồi. Con là người được ghép trái tim của chị ấy.”
Dượng ba mơ màng, giọng nố nghe mùi rượu hơi nồng:
“Hèn chi. Tao thấy giống nó lắm.”
Nói xong dượng kéo tay cô đi đâu đó. Điều đáng ngạc nhiên cô không cách nào thoát khỏi cái nắm tay của dượng. Rõ ràng ký ức chẳng mấy vui vẻ trước đây hiện ra rõ ràng và cô bị ám ảnh bởi sự đụng tay này của dượng.
Trúc Chi chán ghét giật mạnh tay ra khỏi dượng ba, nhưng dượng vẫn khư khư kéo cô về phía phòng mình. Cô phản kháng yếu ớt, cô hét lên kêu cứu tuyệt vọng như lần trước. Dĩ nhiên không ai tới cứu cô. Dì ba và Tiểu Bạch đã rời đi rồi. Thần lực của cô chẳng cách nào phát ra nổi. Đáng lý cô nên nghe lời của họ, rằng nỗi ám ảnh sẽ khiến cô trở nên yếu hơn so với cô tưởng tượng.
Dượng ba ném Trúc Chi xuống đất. Dượng chuẩn bị thực hiện hành vi bẩn thỉu một lần nữa trên người của cô. Còn cô cứ sợ hãi, co ro về một góc trong phòng. Cô cứ luôn miệng hét:
“Đừng đến đây.”