Thanh Kiếm Của Quỷ

Chương 242: Chương 242: Đối đầu




Hồ ly thôi không nhìn Trúc Chi nữa. Nó chuyển sang nhìn kẻ đeo mặt nạ vừa xuất hiện. Kẻ này đang cầm một thanh kiếm màu xanh dương, một thanh kiếm huyền thoại - thanh Đệ nhị. Không thể nào, kẻ cầm được Đệ nhị chỉ có một mà thôi.

Hồ ly nói:

“Ngươi chính là kẻ giết con người gần đây, để lại một vệt máu màu bạc đặc trưng của ta. Ngươi vờ như là ta, đi giết người khắp nơi?”

Gã đeo mặt nau cười vang. Gã tru tréo:

“Chính là ta. Hôm nay, ta sẽ lấy đầu của ngươi, hồ ly ngàn năm. Ngươi phải biết là bản thân có ích như thế nào mới được ta săn sóc.”

Tên đeo mặt nạ không nói thêm gì nữa mà trực tiếp chém bay đầu của hồ ly. Gã cầm lấy đầu của hồ ly lên cười mãn nguyện:

“Tiếp theo sẽ là ngươi, thần phán xét.”

Trúc Chi vẫn chưa thoát khỏi con đường kia. Cô không biết lý do gì, cô chỉ đứng như trời chồng, mà không nhích nổi ngón chân.

Huyết Yêu và Vô Ảnh xuất hiện ngay trong nhà, Tiểu Bạch bén gót theo sau.

Huyết Yêu không nói một lời mà trực tiếp xem xét vết thương của Trúc Chi. Vô Ảnh nhắc bổng Nhất Uy sang một bên, tìm cách gọi cậu tỉnh lại.

Huyết Yêu lo lắng khôn nguôi:

“Chỉ có một hồ ly ngàn năm mới biến điềm báo trông như thật. Và cô ấy tưởng mình đang chiến đấu với nó thật.”

“Vậy làm sao đây?”, Vô Ảnh hỏi nhanh. Anh ra hiệu cho Tiểu Bạch chữa thương cho Nhất Uy. Xem chừng cậu ấy vừa mới dùng thần lực giúp Trúc Chi trị thương đến mức ngất đi như thế.

“Chỉ có một cách.”, Huyết Yêu chần chừ nhìn khuôn mặt xám ngắt của Trúc Chi. Hắn lập tức trị thương trên bụng cô trước.

Cho đến khi vết thương trên bụng Trúc Chi không còn chảy máu nữa, Huyết Yêu mới nói tiếp:

“Phải dùng người có kết nối tâm linh sâu sắc với cô ấy gọi cô ấy trở về.”

Vô Ảnh đứng dậy, phửi bụi, chuẩn bị rời đi gọi Tuấn Tú đến đây. Nhưng anh lại nghe Huyết Yêu nói:

“Ta sẽ làm.”

Vô Ảnh muốn ngăn Huyết Yêu lại, không muốn hắn bị mất mặt. Nói về kết nối tâm linh, không phải Tuấn Tú là người đứng đầu trong lòng Trúc Chi hay sao. Dù sao, cô cũng xem Tuấn Tú là anh hai. Không thì phải nhắc đến Nhất Uy - người bạn thân thiết với cô. Hoặc phải là bản thân Vô Ảnh, người anh còn có nụ hôn đầu với cô nương này chứ. Huyết Yêu đâu thể nào thân thiết với Trúc Chi hơn những người khác được, dù hắn là người cứu mạng cô đi chăng nữa.

Huyết Yêu hành động vô cùng nhanh, đến mức Vô Ảnh chỉ viết trố mắt nhìn như bị đóng băng. Huyết Yêu đang áp đôi môi của hắn lên đôi môi của Trúc Chi, và dù để kêu gọi linh hồn người ta quay về cũng đâu nhất thiết phải hôn.

Nụ hôn của Huyết Yêu hóa ra lại có hiệu quả hơn tưởng tượng của Vô Ảnh. Trúc Chi đã tỉnh lại. Cô toát hết mồ hôi, dường như tưởng mình đã chết.

Trúc Chi nhìn một lượt khắp phòng. Cô rất nhanh nhận ra bản thân đang ở đâu và những gì vừa diễn ra là một điềm báo. Cô nói ngay:

“Hồ ly.”

“Tụi anh biết rồi.”, Vô Ảnh đập đập vào lưng của Trúc Chi, ý muốn nhắc nhở cô rằng họ đã biết địch thủ mà cô đã gặp là ai. Cô cứ thong thả nghỉ ngơi, không cần lo lắng gì nữa. Trên mặt anh vẫn chưa hết bàng hoàng về nụ hôn của Huyết Yêu khi nảy. Quả là rất dọa người khác.

Trúc Chi mặc kệ ý tốt của Vô Ảnh, cô nói tiếp:

“Hồ ly đang gặp nguy hiểm. Kẻ giết mấy mạng người dạo gần đây đều là kẻ đó. Kẻ đó muốn dụ Hồ ly ngàn năm xuất hiện và đã chém đầu hồ ly. Nếu không nhanh, gã sẽ giết được hồ ly mất.”

Huyết Yêu không vội như Trúc Chi tưởng tượng. Hắn còn đủ bình tĩnh để phán đoán tình hình trước mắt:

“Bình tĩnh. Cô chỉ nhìn thấy điềm báo. Chúng ta vẫn còn cơ hội cứu hồ ly.”

Trúc Chi gật đầu:

“Tôi sẽ nói với anh địa chỉ cần đến.”

Huyết Yêu gật đầu, tiếp nhận câu nói của Trúc Chi rồi lập tức rời đi. Trúc Chi chờ Huyết Yêu đi rồi mới quay sang nói với Vô Ảnh:

“Tên giết người này đang bắt đầu hành động nhanh hơn. Không những giết động vật quý hiếm, còn xem mạng người như cỏ rác chỉ vì mục đích dụ dỗ những sinh vật mà hắn cần xuất hiện. Anh hãy nhanh chóng tìm Lan Anh, nhờ chị ấy loang tin: Phượng hoàng hiện vẫn còn sống và học ngay tại trường, người có cây trâm phượng hoàng.”

Nhận thấy vẻ bâng khuâng trên mặt của Vô Ảnh, Trúc Chi vội trấn an:

“Huyết Yêu đã đồng ý rồi. Anh âm thầm điều tra xem, có tên nào hứng thú với tin này hay không.”

Vô Ảnh nhận lấy nhiệm vụ rồi cũng bén gót rời đi. Trúc Chi nhìn thấy Nhất Uy đang nằm đó, mặt nổi đầy gân xanh, hình như cậu ấy vừa mới ngất đi.

Trúc Chi ngước lên hỏi Tiểu Bạch:

“Còn Nhất Uy...”

Tiểu Bạch trả lời thay Trúc Chi:

“Em đã chữa trị cho ảnh rồi, rất nhanh anh ấy sẽ tỉnh lại thôi.”

Trúc Chi sẽ đợi Nhất Uy tỉnh lại. Tối nay, họ có một nhiệm vụ quan trọng khác cần làm.

Trúc Chi nói vớ Tiểu Bạch:

“Có một chuyện cần em giúp.”

“Chị cứ nói đi.”, Tiểu Bạch cũng biết họ đang trong tình thế cấp bách như thế nào. Nhìn cũng biết ai cũng trở nên gấp gáp hơn bình thường. Nếu nó có thể tận sức giúp đỡ,nó sẵn sàng đánh đổi cả mạng sống.

Trúc Chi nói thầm vào tai của Tiểu Bạch rất lâu rất lâu. Nó đã hiểu cần phải làm gì, nó nhanh chóng rời đi.

Trúc Chi phải tỉnh toán một chút trong khi đợi Nhất Uy tỉnh lại. Cô chạy lên phòng lục tìm một cuốn sách nhỏ xíu. Cô lật tung từng trang sách, chỉ dừng lại khi đã tìm thấy cái mình cần. Cô mỉm cười sung sướng, ôm lấy cuốn sách vào lòng mình.

Nhất Uy tỉnh lại mà không thấy ai trong nhà có hơi ngạc nhiên. Cậu đoán chừng Trúc Chi đã được ai đó đưa đến nơi nào chữa trị rồi.

“Em tỉnh rồi.”, Trừ Chi chạy xuống thật nhanh từ cầu thang. Cô giải thích sơ qua cho Nhất Uy chuyện đã diễm ra, rằng Huyết Yêu, Vô Ảnh và Tiểu Bạch đã đi làm nhiệm vụ khác rồi. Cô cũng nhấn mạnh nhiệm vụ tiếp theo phải thật chuẩn xác và không được xảy ra sai sót nào.

Nhất Uy và Trúc Chi nhanh chóng đến bệnh viện, nơi đã gặp thần phán xét trong một lần đi thăm Ái My. Cô kéo Nhất Uy núp vào một căn phòng gần nơi cô cho rằng sẽ có một vụ án khác diễn ra.

Trúc Chi nhìn lên chiếc đồng hồ to bự phía trên kia, đợi kim đồng hồ ngừng quay thì nở một nự cười. Cô nói nhỏ:

“Sắp rồi.”

“Sắp gì cơ?”, Nhất Uy không hiểu. Cô dùng tay che miệng cậu lại, ra hiệu cậu quan sát phía trước.

Nhất Uy nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi, chừng 24 – 25 tuổi gì đấy, mặc một bộ âu phục màu đen rất lịch lãm, đẹp trai. Y đứng đó búng ngón tay đến lần thứ ba thì xuất hiện thêm một vị khách khác. Người đây mặc bộ ninja màu đen, che hết khuôn mặt, chỉ trừ đôi mắt đen huyền tinh ranh. Gã nói với chàng trai khôi ngô kia:

“Gia Khánh, rất vui vì gặp được ngươi.”

“Vì muốn gặp ta, ngươi đã phạm sát giới quá nhiều đấy. Ta phải tìm được ngươi và phán tội.”

“Không nhanh thế đâu. Chúng ta còn nhiều thứ phải làm.”

Gia Khánh đề phòng nhìn khắp hành lang. Thời gian đang bị đóng băng, ngay cả người đi lại cũng bị ngưng trên hành lang trước mặt. Y rút ra một cây quyền trượng dài chạm đất, mặt cây quyền trượng hình tròn (nếu nhìn kỹ, có thể nhận ra đó là hình ảnh của mặt trời).

Gã kia vẫn đeo mặt nạ, giọng nói thé thé không giống giọng của một người bình thường. Gã cầm trên tay thanh kiếm sắt màu xanh dương quen thuộc, thứ mà gã vẫn hay dùng chém giết người khác. Gã đã dùng cách thức giết người của một hồ ly để dụ người đó ra, đồng thời để lộ sơ hở cho thần phán xét đến tìm gã. Mục tiêu là Gia Khánh.

Trúc Chi và Nhất Uy nín thở, không dám thở mạnh. Hai người sợ đối phương phát hiện. Trước đó, Trúc Chi đã yêu cầu Nhất Uy đeo mặt nạ giống như mình đang làm, phòng trường hợp cả hai bị phát hiện. Nhất Uy vẫn không hiểu hai người đang làm gì tại nơi này.

Tên đeo mặt nạ bắt đầu trước. Gã lao vào Gia Khánh với tốc độ ánh sáng. Nhưng điều khiến Trúc Chi hoảng vía chính là thái độ bình thản của y, làm như y không hề sợ sệt trước đòn tấn công như vũ bão của gã đeo mặt nạ. Y gõ cây quyền trượng xuống sàn nhà một nhịp, tên đeo mặt nạ tự động đánh rơi thanh kiếm và ngã sang một bên.

“Đệ nhị kiếm sao lại nằm trong tay của ngươi. Lẽ nào ngươi chính là Mạnh Quân?”, giọng nói không tin vào những gì mình đang nói.

“Mạnh Quân” là một cái tên không xa lạ gì với Trúc Chi. Trước đây, cô từng chiêm bao thấy một cô gái cứ kêu thất thanh tên của gã:

“Mạnh Quân, ta sẽ giết chết ngươi. Nhất định có một ngày ta sẽ giết chết ngươi.”

Trúc Chi cũng từng hỏi Hắc Ma về cái tên Mạnh Quân này, nhưng rõ ràng nó không biết. Lần này, cô lại nghe được cái tên Mạnh Quân từ miệng của Gia Khánh - một thần phán xét. Không biết gã rút cuộc có thân thế lợi hại như thế nào.

Tên đeo mặt nạ bắt lấy thanh Đệ nhị vào lòng bàn tay của mình, gã một lần nữa lao vào Gia Khánh. Lần này y nhất quyết không đứng yên nữa mà cũng bay vào chiến một trận sống chết.

Thanh kiếm Đệ nhị chạm vào thanh quyền trượng của Gia Khánh khiến chúng tóe lửa, tạo một âm thanh đinh đinh nhức óc. Gia Khánh vừa chặn đòn tấn công này của gã đeo mặt nạ, vừa nói:

“Mục đích trở lại của ngươi là gì?”

“Thanh kiếm của Quỷ.”, gã đeo mặt nạ vừa đáp đã nhanh tay cắt một đường dài trên cánh tay của Gia Khánh. Gã kéo môi cười như chỉ chờ bấy nhiêu đó.

“Thanh kiếm của Quỷ đã chết theo Quỷ vương rồi. Ngươi đừng lạm sát người vô tội nữa.”

“Ta có cách triệu hồi cả hai.”

“Vậy thì ta càng có lý do xử tử ngươi, Mạnh Quân. Ta sẽ không khoan dung như lần trước đâu.”

“Ta muốn xem xem lần này ngươi dùng cách gì thoát khỏi tay ta, Gia Khánh.”

Mạnh Quân đã thôi tấn công. Gã đang kéo môi cười đắc ý. Tự tin đứng một nơi, cắn móng tay như đang chờ đợi.

Gia Khánh không quan tâm đến vết thương trên tay, vết thương nhỏ ấy không đủ giết chết y. Y bắt đầu vận công một lần nữa, muốn dùng toàn lực khống chế Mạnh Quân kia.

Nhưng đột nhiên Gia Khánh cảm nhận sự thay đổi bên trong cơ thể của mình. Nhất là khi y dùng thần lực, y rõ ràng muốn thu phục Mạnh Quân nhanh một chút, lại như muốn ngã khuỵa xuống đất.

Mạnh Quân lên giọng cảnh cáo:

“Tốt nhất không nên dùng đến thần lực, cũng không nên dùng sức. Đám thần tiên các ngươi chỉ dùng một chút Âm tà đã ngủm củ tỏi rồi.”

Gia Khánh đã đoán được bản thân trúng độc. Mạnh Quân biết sẽ không địch lại y nên gã mới hạ độc trên thanh kiếm. Chỉ cần để thanh kiếm trúng y, cũng đủ khiến y chết khi độc thâm nhập vào lục phủ ngủ tạng.

“Khốn kiếp.”, Gia Khánh thầm rủa.

Gia Khánh đột nhiên ngã lăn xuống đất. Y đột nhiên cảm thấy khó thở. Loại độc này, Mạnh Quân đã thêm thứ gì đó khiến độc tố tăng nhanh hơn.

Mạnh Quân nhanh tay đâm Gia Khánh thêm một nhát vào bụng. Gã bắt đầu cười lớn.

“Ta đã đến rất gần rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.