Thanh Kiếm Của Quỷ

Chương 243: Chương 243: Thần phán xét




Mạnh Quân bắt đầu luyên thuyên gì đó trong họng. Gã không để ý, Gia Khánh đang cố lết xa khỏi gã. Hoặc gã cho rằng y đang lâm vào tuyệt vọng đến mức vẫn nghĩ sẽ chạy thoát khỏi gã. Một khi độc tố xâm nhập, y có trốn đằng trời.

Mạnh Quân ba hoa về chuyện: Tại sao gã lại tự tin đến mức cho Gia Khánh biết mục đích của mình là Thanh kiếm của Quỷ, bởi vì giờ đây gã đã vó trong tay cái đầu bé bé xinh xinh của Gia Khánh lẫn sức mạnh của y. Gã đã đến gần với thanh kiếm như thế nào.

Trong lúc đó, đôi mắt Gia Khánh bắt gặp đôi mắt của Trúc Chi. Cô ra hiệu cho y giữ im lặng, đừng để lộ cho tên kia biết có người thứ ba, thứ tư đang núp ở đây. Cô quay sang gật đầu với Nhất Uy, hình như cậu hiểu ý của cô nên gật đầu đáp trả. Cậu cầm mũi tên màu bạc mà cô đã đưa cho mình biến thành một tên trông rất giống với Gia Khánh, đến vết thương cũng y chan.

Gia Khánh phải cố lắm mới ngăn tiếng hét đầy hoảng sợ của y. Một mũi tên trông giống như y vừa xuất hiện. Ngay cả một thần phán xét thì y cũng đôi chút bất ngờ về hai người, nhìn qua là biết vẫn còn rất trẻ, biết đến y và đến đây có mục đích cứu y, hoặc họ bắt cóc y. Dù lý do mào đi nữa, tốt nhất y nên biết điều rời khỏi đây trước mới tính tiếp.

Trúc Chi đỡ lấy tên Gia Khánh và họ trở về nhà của Nhất Uy. Cả hai không thể về nhà cô trong lúc này, cô sợ chuyện này lộ ra cho người khác biết. Nhất là Thanh Lâm, cứ hai ba hôm lại tới nhà cô một lần với lý do trời ơi đất hỡi: muốn gặp Huyết Yêu để biết lý do vì sao nó nhớ ra ký ức cũ, dù nó tới bao nhiêu lần vẫn chưa gặp được người cần gặp.

Hai người đỡ Gia Khánh ngồi trên ghế ngoài phòng khách. Lúc này, Trúc Chi mới tháo mạn che mặt xuống. Cô chạm vào lồng ngực của y, muốn chắc rằng y vẫn còn sống. Cô quên rằng thần phán xét dù sao cũng không thể bỏ mạng nhanh như vậy.

Trúc Chi nói, giọng không vui lắm:

“Thần phán xét mà lại bất cẩn như vậy. Làm tôi tưởng anh yếu lắm.”

Gia Khánh đang thoi thớp, mặt đã nhạt màu đi rất nhiều so với lúc còn ở bệnh viện. Y có vẻ không vui khi nghe cô nói điều đó. Chẳng khác nào cô chê bai năng lực của y. Và điều quan trọng nhất là, y vẫn không hiểu đám người Trúc Chi là bạn hay là thù.

Trúc Chi ghì chặt hai bên cánh tay của Gia Khánh. Cô chuẩn bị cúi đầu xuống cánh tay bị thương của y, đã bị Nhất Uy ngăn lại. Cậu nói nhanh:

“Chị định làm gì?”

Trúc Chi đáp rất nhanh:

“Âm tà độc chỉ có cách giải này thôi. Em hy vọng người này ăn mười trái tim của con người để giải độc hay sao?”

Nhất Uy vẫn chưa chịu đồng ý cho Trúc Chi thực hiện ý nghĩ trong đầu của cô. Cậu hùng hồn nói:

“Không có thầy ở đây, lỡ xảy ra chuyện gì...”

Trúc Chi cướp lời:

“Anh này cũng là một vị thần, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Nhất Uy bắt đầu mất kiên nhẫn với quyết định của Trúc Chi:

“Làm sao chị dễ tin người như vậy? Lỡ cứu anh ta xong, anh ta trở mặt giết chúng ta thì sao?”

Trúc Chi không nghe Nhất Uy cằn nhằn thêm nữa, cô lập tức đè cánh tay Gia Khánh xuống, dùng môi của mình áp lên vết thương của y, bắt đầu rút lấy độc tố về phía mình.

Gia Khánh trợn trừng mắt nhìn Trúc Chi. Không ngờ cô lại có hành động lớn mặt như vậy. Cô không biết y là loại người nào, chỉ một câu muốn cứu mạng y, rồi hành động ngay mà không suy nghĩ thêm một chút nào. Cô có biết độc tố của âm tà lớn đến thế nào không, ngay cả cơ thể của một thần tiên cũng không thể nào kháng cự lại với sức công phá của nó. Mà lạ một điều, y chẳng thể nào có đủ sức kháng cự lại.

Gia Khánh cảm thấy sức lực như đang dần dần trở lại bình thường. Độc tố quả nhiên chuyển hết vào cơ thể của người con gái đó. Y thấy cô quằn quại trong đau đớn sau khi rút lấy độc tố từ cơ thể mình, y có chút áy náy cộng một chút thương tiếc.

Nhất Uy đứng cạnh Trúc Chi, trưng bộ mặt nửa lo lắng nửa bực bội nhìn cô. Cậu chứng kiến cô đang đau đớn, rất đau lòng. Vì cứu một thần phán xét mà khiến bản thân trở nên như vậy.

Trúc Chi ngất xỉu, cả người đổ rập lên người Gia Khánh khiến y có chút lúng túng, y không biết có nên đẩy cô ra khỏi người mình hay không, dù sao cô cũng vừa cứu mạng y.

Nhất Uy kéo Trúc Chi ra khỏi người Gia Khánh. Cậu ra hiệu cho thần phán xét rời khỏi ghế, nhường lại chổ cho Trúc Chi. Cậu phải nhanh chóng giúp cô tự chữa lành nhanh nhất, nếu không độc tố sẽ giết chết cô trước khi cô kịp tự chữa cho mình.

“Giúp em một tay.”, Nhất Uy nói với Gia Khánh, y vẫn chưa biết Nhất Uy muốn y giúp cái gì, Nhất Uy liền giải thích, “Dùng thần lực của anh, phụ giúp em kích hoạt khả năng tự chữa lành của chị ấy.”

Gia Khánh phối hợp với Nhất Uy giúp Trúc Chi tự chữa lành. Y không muốn dùng thuật đọc tâm để biết thân phận của hai người này, y biết phép lịch sự tối thiểu giữa những người với nhau là tự người ta giới thiệu về bản thân thì hơn.

Chỉ mười lăm phút sau, hơi thở của Trúc Chi đã dần dần ổn định lại, dù cô vẫn chưa tỉnh táo hẳn. Nhất Uy thở phào nhẹ nhõm. Cậu hy vọng Huyết Yêu đừng bao giờ biết về điều này. Nếu biết không chỉ có Trúc Chi, ngay cả cậu cũng lãnh đủ hình phạt từ hắn.

Gia Khánh không biết nên rời đi hay ở lại chờ đợi cô ấy tỉnh hẳn để nói lời cảm ơn. Có rất nhiều câu hỏi mà y muốn cô giải đáp cho mình. Cuối cùng, y nhìn thấy cây trâm cài tóc hình phượng hoàng của cô mới quyết định ngồi xuống bên cạnh ngồi đợi cô gái này tỉnh lại.

Trúc Chi đã ngồi dậy được, Nhất Uy đỡ cô ngồi thẳng lưng. Cậu lo lắng:

“Chị đã khỏe hơn rồi chứ?”

“Âm tà độc lần này có khác hơn lần trước, độc tố không mạnh bằng, nhưng vẫn đáng gườm.”

Nhất Uy vội vàng trách móc cô một trận:

“Biết vậy mà chị vẫn mạo hiểm. Không có thầy ở đây nữa. Một mình em không có khả năng chữa trị cho chị đâu.”

“Được rồi.”, Trúc Chi chọc ghẹo, “Em định cứ càm ràm như một ông già vậy ư?”

“Em đâu có càm ràm. Tốt nhất chị đừng để thầy biết chuyện này.”

“Chị hết cách rồi. Hồ ly và người này cùng gặp nguy hiểm. Chị chỉ còn cách cho Huyết Yêu đi cứu hồ ly, còn chị và em đến cứu vị thần phán xét này thôi.”

Gia Khánh không nghe nhầm, cái tên Huyết Yêu đích thị vừa nghe từ cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn của Trúc Chi.

“Ta không nghe nhầm chứ? Có một thần phán xét ở trong này ư?”, Huyết Yêu xuất hiện thù lù trong phòng khách nhà Nhất Uy. Hắn dùng đôi mắt kết tội nhìn hai người kia.

Gia Khánh đứng bật dậy. Huyết Yêu đang đứng trước mặt y. Đúng là hắn, mái tóc đỏ kia không lẫn đi đâu được. Y bối rối vô cùng. Y nghĩ tới nghĩ lui thế nào cũng không ngờ, người đứng sau lưng hai người này lại là Huyết Yêu.

Huyết Yêu rõ ràng không vui khi Gia Khánh hiện diện trong nhà của Nhất Uy. Vừa rồi, hắn đã ghé qua nhà Trúc Chi, nhưng ngay cả Tiểu Bạch cũng không thấy mặt đâu. Hắn chỉ đành qua đây hỏi Nhất Uy xem sao. Ai ngờ lại bắt gặp Gia Khánh ở nơi này.

Huyết Yêu cố ngăn cho giọng của mình nói ra nghe bình thường nhất:

“Gia Khánh. Huynh đến tận đây là muốn gặp ta ư?”

Gia Khánh trả lời:

“Hiểu nhầm. Ta được vị cô nương này cứu mạng. Cô ấy vừa rút âm tà độc từ cơ thể của ta qua cho cô ấy.”

Huyết Yêu ngay lập tức lướt đến chổ Trúc Chi, bắt mạch tượng của cô, chắc chắn cô đã ổn mới thả tay cô ra. Hắn nhét vào tay cô một viên kẹo màu đỏ vừa lấy từ đâu ra, không ai kịp nhìn thấy (ngay cả đôi mắt tinh tường của thần phán xét cũng không nhìn ra được).

Huyết Yêu bắt đầu mất kiên nhẫn với Trúc Chi:

“Chuyện này là sao? Ta cần cô giải thích rõ ràng.”

Trúc Chi run giọng đáp:

“Là điềm báo. Thời gian gấp quá nên tôi tự quyết định đi cùng Nhất Uy.”

Trúc Chi kể lại chuyện xảy ra ở bệnh viện cho Huyết Yêu nghe. Chốc chốc hắn lại liếc mắt nhìn về phía Gia Khánh, như sợ y biến mất cùng với bí mật của họ. Cô cũng tránh ánh nhìn xuyên thấu tâm can của Huyết Yêu.

Gia Khánh nói,như không thể tin điều mình thốt ra từ miệng của mình:

“Điềm báo? Cô ta nhìn thấy điềm báo?”

Trúc Chi chống chế ngay:

“Người phàm tụi tôi gọi những người như tôi là bà đồng.”

Gia Khánh nghi ngờ:

“Cô không giống một bà đồng lắm.”

Trúc Chi cười rất gượng gạo, ngay cả giọng nói cũng có chút bối rối rành rành:

“Tôi còn trẻ lắm đúng không?”

Huyết Yêu dùng quạt đánh mạnh vào vai của cô. Hắn nào ngờ cô to gan như vậy, tự tiện đưa Nhất Uy đi cứu Gia Khánh, lại còn nói như thể cô không còn cách nào khác hơn khi mạo hiểm tánh mạng của mình.

Huyết Yêu giận dữ:

“Đừng đánh trống lãng. Chuyện này nguy hiểm đến mức nào, cô biết chứ?”

Trong lời kể của Trúc Chi, Huyết Yêu đã xác nhận một lần nữa suy đoán từ trước của họ đều chính xác. Kẻ đeo mặt nạ chính là kẻ muốn Thanh kiếm của Quỷ và Quỷ vương. Gã đã tự mình nói ra điều đó. Hắn chỉ không ngờ gã lại nói huỵch toẹt ra bí mật của gã cho người khác (ý chỉ Gia Khánh) nghe như vậy.

Huyết Yêu không thèm quan tâm Trúc Chi nữa. Hắn quay sang nói với Gia Khánh:

“Huynh đã không sao rồi, nên rời đi thôi. Hy vọng huynh không để lộ chuyện cô ấy đã cứu huynh.”

Trúc Chi cự tuyệt:

“Khoan đã. Tôi vẫn còn chuyện muốn hỏi thần phán xét.”

“Cô biết ta là thần phán xét. Mà chúng ta hình như đã gặp nhau ở đâu rồi thì phải.”

Trúc Chi cười cười:

“Trước khi anh đi. Tôi muốn anh hứa một chuyện: Không nói với bất cứ ai về chuyện của tôi, cũng như chuyện anh đã gặp Huyết Yêu tại đây.”

Gia Khánh gật đầu. Nhưng Trúc Chi chưa chịu thôi mà đưa thêm lời đề nghị:

“Sao anh không thực hiện lời hứa với Huyết Yêu?”

Huyết Yêu lúc này như vỡ lẽ ra điều gì đó. Tất tần tật kế hoạch nhỏ bé của cô vừa hay lộ tẩy với hắn.

Gia Khánh biết lời hứa với thần giữ của không thể bội, nhưng y cũng không còn cách nào khác ngoài đồng ý. Dù sao cô nương tinh ranh này cũng vừa cứu lấy mình một mạng.

Gia Khánh chủ động chìa tay ra trước mặt Huyết Yêu, chờ đợi cái bắt tay định mệnh của họ. Huyết Yêu vui vẻ nắm lấy bàn tay của y. Cả hai bị nâng lên không trung bởi một vòng ma thuật màu đỏ.

Trúc Chi đứng bên cạnh rạng rỡ cười. Cô rất hài lòng với cái bắt tay kia. Nhất Uy ngợ ngợ phát hiện ra điều gì đó từ nụ cười đắc ý của cô.

Gia Khánh hỏi thẳng Trúc Chi, câu hỏi y vẫn muốn biết nên đợi đến khi cô tỉnh mới rời đi:

“Cô cũng là người đã cứu thần lửa, đúng chứ? Ta nghe huynh ấy nói về một cô bé trạt tuổi cô và cây trâm phượng hoàng đặc trưng. Dù cô khi ấy đã che mặt, nhưng cây trâm kia cô không giấu được nó.”

Trúc Chi không trả lời Gia Khánh. Cô chỉ hỏi một câu hỏi khác:

“Mạnh Quân là cái tên quen với anh chứ?”

Gia Khánh đưa mắt liếc Huyết Yêu và quan ngại:

“Hắn tái xuất một lần nữa muốn chiếm đoạt thanh kiếm của Quỷ. Ta e rằng nhân loại sắp rơi vào nguy hiểm lần nữa.”

Huyết Yêu thở dài:

“Chuyện này không còn nằm trong vòng kiểm soát của huynh nữa, ta sẽ lo liệu lấy. Thanh kiếm của Quỷ nằm trong phạm vi làm việc của ta.”

Gia Khánh búng tay một cái, thanh quyền trượng liền xuất hiện trong tay y. Y lạnh nhạt nói với Huyết Yêu:

“Cái chết bao phủ khắp nơi. Nó nằm trong phận sự của ta, Huyết Yêu.”

Trúc Chi xen ngang:

“Một mình anh sẽ không lo được chuyện này đâu.”

Gia Khánh lạnh lùng nhìn Trúc Chi. Trước giờ y vẫn luôn hành động một mình. Cô gái trước mặt lại dám nói y không lo nổi chuyện này, rõ ràng đang khinh thường sức mạnh và quyền uy của y. Chắc cô ta chưa nghe đến tài năng và sự quyết đoán của y, y chưa bao giờ bỏ qua cho bất cứ người nào có tội cả.

Mặc cho sự lạnh lùng của Gia Khánh đang bao trùm không khí bên trong căn nhà, mặc cho cái nhìn hoảng hốt của Nhất Uy khi chứng kiến ánh mắt đang từ từ lắp đầy bởi sát khí của Gia Khánh, Trúc Chi vẫn bình thản nói:

“Gã đã có một câu thần chú triệu hồi thanh kiếm và Quỷ vương. Gã cũng bắt đầu làm ba cái nghi thức độc ác của mình với danh sách dài ngoằng. Không chỉ có nhân loại mà cả Tam giới đang gặp nguy hiểm. Không biết ai mới rơi vào tầm ngắm của gã. Huyết Yêu có đội quân riêng. Còn anh vừa bị giết chết. Xác chết giả mà tôi tạo ra không duy trì lâu được. Đến lúc đó, gã sẽ thân chinh truy lùng anh một lần nữa. Một người sống chui sống nhủi thì làm sao có thời gian lo vụ này.”

Gia Khánh lướt đến chổ Trúc Chi. Y bóp lấy cổ của cô, nghiến răng nghiến lợi:

“Dù cứu ta một mạng, nhưng không có nghĩa cô được quyền can thiệp vào chuyện của ta. Ta mới là người phán xét tất cả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.