Thanh Kiếm Của Quỷ

Chương 251: Chương 251: Hình xăm tam giới




Trúc Chi không ngờ những mãnh vụn vừa biến thành tro tàn khi chạm phải lưng mình. Cô còn tưởng nhờ vào năng lực của chính mình. Ngờ đâu tất cả đều nhờ Nguyệt Nương dùng thần khí ngăn lại. Cô quên rằng bản thân không tồn tại trong ký ức của Nguyệt Nương. Nguyệt Nương không thể nhìn thấy mình.

Nguyệt Nương đứng dậy, trong mắt đã thay đổi hoàn toàn. Một chút yêu thương đã không còn đọng lại trong đáy mắt. Trong mắt nàng bây giờ chỉ toàn hận thù. Mái tóc cũng trở nên đỏ rực như lửa.

Nguyệt Nương bước ra bên ngoài. Mặt đối mặt với Mạnh Quân. Nàng không nói không rằng rút từ không khí một thanh kiếm dài và xoắn như đuôi rồng, màu đen, và lao vào giết cho bằng được Mạnh Quân.

Mạnh Quân dùng đệ nhị cản lại một đòn của Nguyệt Nương, rất khó mới trụ được. Trong mắt gã thấp thoáng tia hoảng hốt. Gã sững sờ nhìn thanh kiếm trên tay Nguyệt Nương, có vẻ gã ngạc nhiên khi nó chặn đứng đòn tấn công của Đệ nhị.

Mạnh Quân đang cố gắng kéo Nguyệt Nương ra khỏi cơn tức giận của chính nàng. Gã nhìn sâu vào đôi mắt đằng đằng sát khí của nàng mà dịu giọng:

“Nguyệt Nương.”, khi gọi tên nàng, gã trở về bộ dạng thâm tình (Nhưng Trúc Chi biết gã chỉ đang giả vờ), “Là ta đây, Mạnh Quân của nàng đây.”

Trúc Chi chỉ kịp nói: “Thôi rồi.”, cô nhận ra trong mắt của Nguyệt Nương vừa động, trong mắt hiện lên ý cười nhè nhẹ. Trong một nháy mắt, cơn hận thù trong nàng tan biến thay thế cho tình yêu.

“Đi cùng ta.”, Mạnh Quân cũng nhận thấy điều đó, gã bắt đầu giở giọng van nài, “Cầm lấy viên hắc ngọc và cùng ta cao chạy xa bay. Chúng ta sẽ là đôi nhân tình mạnh nhất thế gian này.”

Đúng như Trúc Chi dự đoán trước đó. Viên ngọc được luyện ra từ lò luyện đan kia chính là viên Hắc ngọc, một viên ngọc quyền năng đính trên chuôi kiếm của Hắc Ma. Mạnh Quân không biết Nguyệt Nương đã nuốt viên hắc ngọc vào, nên gã mới dụ dỗ nàng cầm lấy viên hắc ngọc chạy trốn cùng gã.

Trong một phút, Trúc Chi tưởng Nguyệt Nương sẽ đồng ý. Không ngờ khi nhìn thấy cái đầu một ông lão lăn trúng chân của mình, Nguyệt Nương gào lên:

“Sư phụ.”, Nguyệt Nương khụy xuống ôm lấy đầu của sư phụ lên, đôi mắt lộ ra tia đau đớn rành rành. Nàng không tin sư phụ lại chết một cách dễ dàng như vậy. Sư phụ là người thân duy nhất của nàng, là người cưu mang nuôi nấng nàng từ thuở bé, người không chỉ là sư phụ mà nàng còn coi người như người cha của mình.

Nguyệt Nương quắc mắt nhìn Mạnh Quân, ánh mắt như nuốt chửng gã. Nàng gào lên một hơi dài:

“Sao-ngươi-lại-nhẫn-tâm-giết-chết-sư-phụ-ông-ấy-đã-đối-xử-với-ngươi-tốt-như-thế-cơ-mà.”

Trúc Chi biết một chút dao động trước đó đã tan biến nhanh. Xác chết của sư phụ như giọt nước làm tràn ly. Lực đạo trong tay tiếp tục tăng cao, rõ là Nguyệt Nương muốn đoạt mạng Mạnh Quân báo thù cho sư phụ. Nàng dùng toàn lực phi thân tới chổ Mạnh Quân, hướng mũi kiếm trên tay vào trái tim của gã.

Trúc Chi không có cơ hội biết được sự việc tiếp theo diễn ra thế nào. Bởi vì cô đã bị Nhất Uy đánh thức. Cậu trưng bộ mặt lo lắng nhìn cô khiến cô không thể buông ra lời trách mắng nào. Trúc Chi muốn biết thêm sự việc xảy ra sau đó. Liệu Nguyệt Nương có giết được Mạnh Quân hay lại bị gã giết chết trong hồ sen như cô đã thấy vài lần trong giấc mộng.

Trúc Chi vừa chợt nghĩ đến một chuyện: Lý do cô trông thấy đoạn ký ức của Nguyệt Nương. Đó là cả hai đều từng nuốt viên hắc ngọc. Đã có lần Huyết Yêu dùng viên hắc ngọc cứu lấy tính mạng của cô. Nhân duyên mà vừa hay cô và cả nàng ấy có chính là do nó. Chủ nhân của viên hắc ngọc chính là Nguyệt Nương - người luôn canh chừng từng ngày từng ngày, từ lúc viên ngọc chỉ là một viên đan dược bình thường cho đến khi nó trở thành một thứ quyền năng bậc nhất.

Nhất Uy ủ rũ, cau mày. Cậu nói nhỏ nhẹ:

“Chị đã ngủ cả ngày. Nhìn nè..”, Nhất Uy lấy đồng hồ báo thức đặt trước mặt Trúc Chi. Cô thấy kim giờ chỉ đến số 7. Theo lời Nhất Uy, cô đã ngủ đến 7 giờ tối kể từ lúc đánh nhau với lũ quái yêu.

Bụng Trúc Chi réo lên vì đói. Cả ngày chỉ toàn ngủ với ngủ khiến cô mỏi nhừ. Nhất Uy đoán trước nên đã chuẩn bị một chút cháo. Cậu ép cô ăn hết hai tô cháo mới yên tâm.

“Hai người ở đây ư? Ta thấy cảnh tượng bên nhà của cô tan hoang, ta đoán đã xảy ra một trận đánh quyết liệt, đúng chứ?”

Huyết Yêu xuất hiện. Hắn đứng cạnh cửa từ bao giờ, chờ cho đến khi Trúc Chi dùng xong tô cháo mới bước vào.

Nhất Iy đáp thay cho Trúc Chi:

“Là đám quái vật. Thần kiếm nói, chúng là lũ Bán Yêu.”

“Bán Yêu?”, Huyết Yêu bước vội hơn đến chổ hai người. Hắn lần lượt kiểm tra cả hai một hồi. Khi chắc rằng cả hai đều không sao, hắn mới an tâm.

Huyết Yêu lờ mờ nghĩ ra vài chuyện. Hắn tự lẩm bẩm một mình:

“Chả trách.”

Trúc Chi nuốt nước bọt, rồi hỏi liền:

“Chả trách gì cơ?”

Huyết Yêu không trả lời vào trọng tâm câu hỏi. Hắn chỉ lo lắng nói bâng quơ:

“Đã lâu rồi chúng không còn xuất hiện nữa. Ta phải quay lại căn nhà đốt hết đám tro ấy đi.”

Nhất Uy ngăn Huyết Yêu lại:

“Em đã làm rồi.”, Nhất Uy cười khà khà, “Em đã dùng lửa phượng hoàng đốt chúng đi.”

Huyết Yêu cười mãn nguyện. Hắn còn chưa chỉ dạy, Nhất Uy đã dùng thành tạo phượng khí. Xem ra, chuyện Nhất Uy có thể phát huy năng lực con lai của mình không còn xa. Hắn vỗ vai khen ngợi Nhất Uy, sau đó hắn nói:

“Ta nghĩ hai người cần biết một chuyện.”

Huyết Yêu ra hiệu cho cả hai cầm lấy tay của mình. Chuyện mà hắn muốn nói, tốt nhất nên cho hai người họ tận mắt chứng kiến.

Rất nhanh, cả ba người xuất hiện tại ven sông – nơi mà Quỳnh Như đã bị dìm xác. Huyết Yêu tóm lấy cái xác của Quỳnh Như từ trong nước. Hắn nói:

“Nhìn xem, xác chết nằm dưới đáy sông đã lâu như vậy, nhưng xác chết lại như mới vừa chết đi.”

“Nó bị yểm bùa.”, Trúc Chi khẳng định. Huyết Yêu gật đầu đồng ý với lời nói của cô.

Nhất Uy cúi xuống nhìn một hồi. Cậu phát hiện phía sau tai của Quỳnh Như có một hình xăm rất nhỏ hình tam giác, được liên kết với nhau bằng ba đường nét hơi cong cong.

Nhất Uy nói:

“Cái hình này hình như đã thấy phía trên sách mà Hải Phong đưa cho tụi mình mượn.”

Trúc Chi ngỡ ngàng:

“Lẽ nào năm cặp vợ chồng bị thiêu chết có mối liên quan mật thiết với nhau?”

Huyết Yêu ậm ừ. Nhất Uy và Trúc Chi quay sang chờ đợi hắn giải thích. Từ cái ậm ừ của hắn, hai người tin hắn đã biết được chuyện gì đó.

Huyết Yêu trả lời mà không nhìn vào ai cả, đôi mắt đang nhìn lên bầu trời đêm không sao phía trên:

“Ba nét vẽ tượng trưng cho Tam giới: Thiên giới, Âm giới và Nhân giới. Chúng liên kết mạnh mẽ với nhau. Tương truyền, có những hậu duệ giữ những mảnh ghép, mà khi ghép lại chúng với nhau sẽ cho ra một bản đồ dẫn tới nơi cất giữ một cuốn sách cổ.”

Nhất Uy và Trúc Chi không dám thở mạnh, sợ cắt đứt mạch kể chuyện của Huyết Yêu. Hắn vẫn nói cho họ biết về loại sách cổ đó. Nó là một cuốn sách bí thuật về Tam giới. Trong cuốn sách có đầy đủ hướng dẫn cách trở thành một Quỷ vương.

Trúc Chi ngán ngẫm thốt lên:

“Nói như vậy, cái tên đứng sau tất cả chuyện này, kẻ cả tên giết ba mẹ Hải Phong và Quỳnh Như đều là một người. Và gã đã có được cuốn sách cổ đó.”

Huyết Yêu nhắm mắt, buồn bã trả lời:

“Ta e rằng như vậy. Bởi vậy gã mới biết cách triệu hồi thanh kiếm lẫn Quỷ vương.”

Huyết Yêu đắn đo một hồi. Hắn không biết có nên nói những bí mật liên quan đến cuốn sách cổ kia không. Dù sao cuốn sách cổ lia thật sự rất lợi hại và hai người của hắn đây đáng tin đến mức hắn có thể bộc bạch tất cả bí mật của mình cho họ mà không sợ gì cả.

Huyết Yêu hít một hơ, rồi quay lại nhìn Nhất Uy và Trúc Chi. Hắn nói giọng không vui vẻ gì:

“Không những vậy. Cuốn sách cổ còn hướng dẫn triệu hồi những ác linh bậc cao. Bán yêu là một trong những ác linh đã biến mất ngàn năm nay. Kẻ này đã triệu hồi được chúng, tức là gã thực sự am hiểu những chỉ dẫn bên trong chôn sách ấy. Chúng ta phải tiêu diệt gã nhanh chóng và phải tịch thu cuốn sách trước khi Nguyên Sâm ngửi được nó.”

Trúc Chi nói:

“Bây giờ chúng ta phải làm gì với cái xác của Quỳnh Như đây?”

Huyết Yêu dùng thần lực, trả cái xác về dưới đáy sông. Hắn nói:

“Ta đã gỡ cái bùa khỏi cái xác rồi. Cô hãy tìm cách giúp cảnh sát tìm thấy cái xác đi. Quỳnh Như đó cũng cần được mai táng đàng hoàng.”

Huyết Yêu dùng thần lực đưa cả ba trở về nhà Nhất Uy. Hắn lôi một bích hoa sen đặt trên bàn học của Nhất Uy và nói:

“Ta muốn hai người đưa linh hồn cô bé Quỳnh Như đó về đây. Ta có vài chuyện cần hỏi cô bé ấy.”

Trúc Chi và Nhất Uy thay vội quần áo mới. Trúc Chi mặc chiếc áo thun của Nhất Uy đưa cho. Cậu cũng đưa cho cô cái áo khoác của mình. Cả hai đã sẵn sàng đi đến trường học tìm Quỳnh Như.

Nhất Uy chụp lấy bích hoa sen và cất cẩn thận vào túi áo khoác. Huyết Yêu định rời đi, Trúc Chi đã kịp ngăn lại.

Trúc Chi lúc này mới kể về giấc mơ của mình. Cô kể về Nguyệt Nương, Mạnh Quân, lẫn viên hắc ngọc được luyện thành. Cô cũng kể tất cả những giấc mơ về cái chết của Nguyệt Nương, giấc mơ khiến cô mơ đi mơ lại, vẫn chưa có dịp kể cho Huyết Yêu nghe trước đó, ngay cả hình dáng thanh kiếm của Nguyệt Nương sử dụng cô cũng không bỏ sót mà kể luôn cho hắn.

Huyết Yêu rất im lặng. Câu chuyện của Trúc Chi khiến hắn trầm mặc hồi lâu. Dù cô đã kể xong đã hơn mười phút, hắn vẫn chưa thoát khỏi câu chuyện. Hắn vẫn như đang rơi thẳng vào câu chuyện.

Nhất Uy và Trúc Chi nào dám động đậy, cũng không dám hỏi han điều gì. Họ sợ ảnh hưởng đến mạch suy nghĩ của Huyết Yêu. Rõ ràng họ đang rơi vào thế bất lợi hơn so với kẻ đeo mặt nạ, mà tình nghi gã chính là Mạnh Quân.

Huyết Yêu biết rằng ký ức của Nguyệt Nương sẽ giúp họ rất nhiều. Chỉ tiếc, hắn không biết khi nào Trúc Chi mới lại mơ thấy.

Cuối cùng, Huyết Yêu nói:

“Mạnh Quân bằng cách nào đó đã hồi sinh. Vì gã đã hồi sinh, nên nỗi sợ hãi duy nhất của gã cũng tìm cách xuất hiện trong giấc mơ của cô.”

Trúc Chi chợt lóe lên một ý nghĩa:

“Còn nhớ tui đã thấy có đến hai gã trong điềm báo. Nhất định một tên đã triệu hồi Mạnh Quân. Nếu cuốn sách cổ lâu đời đến thế. Có khi nào Mạnh Quân để lại cách hồi sinh chính mình cho hậu thế chăng?”

Huyết Yêu đứng dậy, chuẩn bị rời đi một lần nữa. Nhưng bỗng hắn khựng lại. Hắn nói với hai người:

“Hai người phải làm nhanh lên. Nhà của Trúc Chi hiện đang bị theo dõi. Sẽ không chỉ có một đợt tấn công thôi đâu. Ta sẽ âm thầm dọn dẹp ngôi nhà một chút. Tiểu Bạch sẽ thay ta trông chừng nó.”

Huyết Yêu cầm ra hai cuốn sách, một cuốn đưa cho Nhất Uy, một cuốn đưa cho Trúc Chi. Hắn giải thích:

“Đã đến lúc hai người phải học cách khống chế và sử dụng thần lực. Ta sẽ đi tìm hiểu vị cô nương Nguyệt Nương kia. Hai người học thuộc cuốn sách trước đi.”

Lần này, Huyết Yêu biến mất thật. Trúc Chi cùng Nhất Uy đến trường tìm Quỳnh Như trước.

Gã đeo mặt nạ đứng trước cửa nhà của Trúc Chi. Nhưng cố gắng bao nhiêu cũng không thể vào bên trong. Căn nhà đã được ai đó phong ấn, linh lực của người này rất mạnh. Gã muốn biết những người bên trong ngôi nhà đã chết hẳn chưa. Theo như gã quan sát, vẫn chưa thấy ai mở cửa đi ra ngoài cả. Mà đám Bán yêu của gã lại không thấy tăm hơi đâu. Không lẽ, chúng bị giết chết hết rồi ư?

“Chỉ còn một cách.”, gã thoát khỏi cơ thể con người. Linh hồn của gã luôn trú ngụ bên trong cơ thể của người này.

Linh hồn của gã chỉ là một làn khói không có hình dạng. Nó nói với cơ thể con người của nó:

“Con biết phải làm gì rồi chứ?”

Người con trai gật đầu rồi bước an toàn qua cổng nhà Trúc Chi. Phong ấn xung quanh ngôi nhà chỉ đối phó vớ ác linh, không phải đối phó với con người. Đó là lý do gã thoát xác.

Đứa con trai tiến tới cửa nhà Trúc Chi, gõ cửa thật to, miệng thì nói:

“Trúc Chi ơi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.