Tiểu Bạch rã rời đứng dậy. Nó nói qua loa với Nhất Uy và Trúc Chi biết về kế hoạch của mình và Huyết Yêu. Theo như lời nó nói, Huyết Yêu sẽ lo toan về thân phận của nó một chút. Chỉ có điều, nó phải tạm thời về Đà Lạt (qua mặt những người khác, họ vẫn tưởng nó là em họ của Trúc Chi ở tận Đà Lạt), nó sẽ làm thủ tục chuyển trường, đường hoàng về ở cùng Trúc Chi với thân phận: Em họ của cô. Nó chào tạm biệt hai người rồi biến mất.
Trúc Chi và Nhất Uy cảm thấy mệt mỏi quá độ khi liên tục thức quá khuya. Hai người ngủ thiếp đi (Trúc Chi nằm trên giường, còn Nhất Uy sang phòng Tiểu Bạch mà vục mặt ngủ một giấc).
Mười tên quái vật xuyên tường đi vào nhà Trúc Chi. Chúng được lệnh phải giết tất cả con người bên trong căn nhà. Vì thế chúng hướng về mùi hơi thở của con người, ngay phía trên lầu. Chúng đi rất nhẹ nhàng, ngay cả một tiếng động cũng không phát ra tý nào.
Năm tên đứng trước cửa phòng Trúc Chi, năm tên còn lại đứng trước cửa phòng Tiểu Bạch. Chúng chầm chậm mở cửa ra. Chúng thấy con mồi đang say giấc ngủ. Một tên tiến vào, dơ cao cái đầu lâu trong tay, toang đâm mạnh xuống ngực Trúc Chi.
Mùi hôi thối từ cái đầu lâu xộc vào mũi Trúc Chi khiến cô nhíu mày, mở mắt ra. Một cái đầu lâu đen thui dơ hầy đang lơ lửng trước mặt cô. Cô xoay người né tránh. Cô phản ứng rất nhanh: Đứng bật dậy và rút Thượng Nguyệt từ không khí bắn tan nát cái đầu lâu trên tay của tên quái vật, đồng thời ném cây trâm phượng hoàng xuyên qua mi tâm của một con khác đang tựa đầu vào cánh cửa khiến nó vỡ tung tóe. Xác chết của quái vật tan biến thành một thứ bột mịn, phát quang.
Trúc Chi lẩm bẩm một mình:
“Bán Yêu.”
Trúc Chi biết một chút về đám quái vật này. Chúng được tạo nên từ bột ma thuật, rất hắc ám. Chỉ những ai thật sự độc ác đến mức không còn một chút nhân tính nào, hoàn toàn bị tâm ma khống chế mới biến thứ bột Bán Yêu đấy thành quái vật.
Quái vật Bán Yêu, một yêu quái dạng nửa người nửa thú. Chúng thích giết chóc và rút lấy xác chết của người ta vào cái đầu lâu mà chúng vẫn thường mang theo bên mình. Đó là lý do, những cái đầu lâu bốc một mùi hôi thối của xác chết.
Chúng độc ác, mạnh mẽ, ngửi chuẩn xác mùi của con người, chỉ cần có hơi thở chúng sẽ xác định được nạn nhân đang ở đâu. Dùng chiếc đầu lâu đâm xuyên cơ thể con người và giết họ, chiếm lấy linh hồn của họ.
Điểm yếu của chúng chính là cái đầu quái vật kia. Chỉ cần chúng bị chặt đứt cái đầu thú, chúng sẽ chết, xác chết biến thành bột tro có thể phát quang. Đó chính là thứ giúp Trúc Chi nhận ra đám quái yêu này.
Trúc Chi nghe bên phòng của Tiểu Bạch vang vọng tiếng đánh nhau. Cô đoán được Nhất Uy hẳn cũng bị tấn công bởi chúng. Cô gào lên cho Nhất Uy nghe:
“Chặt đứt đầu chúng, Nhất Uy.”
“Đã rõ.”, Nhất Uy gào đáp trả.
Trúc Chi yên tâm thu lại cây trâm đang cấm vào cánh cửa phía đối diện.
Ba tên quái yêu còn lại cùng xông vào đánh một mình Trúc Chi. Chúng nhận thấy cô gái này cực kì nguy hiểm, có thể giết được chúng nếu chỉ có một tên đi đầu.
Nhất Uy vừa chặt đầu được một tên trước mặt, lại bị một tên khác dùng đầu lâu đập mạnh vào giữa ngực. Cậu văng vào tường rơi xuống cạnh giường. Xương như vỡ vụn, nội tạng cũng bị va chạm vừa rồi khiến cậu có chút bất ổn. Nhưng rất nhanh, cậu cảm nhận bản thân đang dần dần hồi phục. Dòng máu phượng hoàng quả nhiên lợi hại, dù vết thương năng đến đâu, chỉ cần cậu còn thở, tự mình có thể chữa lành.
Tên quái yêu vừa đánh cậu được một cái thì tỏ vẻ hài lòng, mặt giãn ra một nụ cười không được vừa mắt cho lắm. Nó đinh ninh một chưởng vừa rồi đủ khiến nội tạng của cậu vỡ vụn. Nó liền được đà lấn tới. Nó phóng đến, dùng đầu lâu hòng thu phục xác chết của cậu.
Nào ngờ, Nhất Uy nhanh chóng phóng lên trần nhà. Cậu đâm xuyên thanh kiếm vào đỉnh đầu của nó. Cậu xoay mũi kiếm, dùng toàn lực còn lại nhấn đầu của nó xuống mặt đất vỡ toang. Một tên quái vật nữa đã rời xa nhân thế, biến thành đống tro tàn.
Trong lúc đó, Trúc Chi bị ba tên bao vây, tạo thành hình tam giác, mà cô là tâm. Chúng đồng loạt chỉ ba cái đầu lâu vào người cô. Chúng hành động nhanh đến mức Trúc Chi không nhìn thấy bước chân của chúng. Chúng di chuyển về phía cô nhanh như chớp. Ba cái đầu lâu gần như chạm được vào người cô thì cô tung người lên không trung.
Cây trâm phượng hoàng không còn nữa. Thay vào đó, nó biến thành một thanh kiếm dài và xoắn, đặc trung của thanh Hắc Ma. Đôi mắt Trúc Chi trở nên đỏ rực; đôi môi mở ra như đang cười lại không chứa một tia cảm xúc nào, nụ cười vô hồn đầy quỷ dị.
Mọi chuyện diễn ra nhanh trong tích tắc. Tích tắc thứ nhất, chỉ thấy Trúc Chi xoay một vòng chân chạm đất. Tích tắc thứ hai, đầu của đám quái yêu rơi xuống dưới sàn nhà, chúng biến thành bột mịn dưới chân cô.
Thanh kiếm biến trở lại thành cây trâm phượng hoàng, ngoan ngoãn ghim lên mái tóc của Trúc Chi. Còn cô ngã xuống đất, ngất đi.
Không còn âm thanh vọng lại từ phòng Trúc Chi khiến Nhất Uy lo lắng. Cậu muốn hành động nhanh một chút. Cậu dồn toàn bộ thần lực vào Kim Quy kiếm. Lần đầu tiên thanh kiếm tỏa ra một làn sương mờ màu bạc rất rõ ràng. Nhất Uy cảm thấy chính mình như thanh kiếm. Cả hai cùng tạo thành một cơn lốc đầy kiếm bay vào lũ quái yêu. Cơn lốc mà Nhất Uy vừa tạo thành cắt đứt đầu của đám quái yêu. Chúng cũng biến thành tro bụi rơi ngổn ngang khắp nơi trong phòng. Cậu hy vọng Tiểu Bạch không giận lắm khi thấy cảnh phòng nó trở nên tan hoang như vầy.
Nhất Uy phấn khởi muốn khoe chiến tích vừa rồi cho Huyết Yêu. Thanh kiếm và cậu lần đầu hợp nhất một cách ngầu lòi như thế. Liệu có phải cậu đang từ từ phát huy hết sức mạnh của nó rồi chăng?
Nhất Uy định qua bên phòng của Trúc Chi đã bị thần kiếm ngăn lại:
“Đốt hết tro của chúng. Chúng biến ra từ đống tro đó đấy. Nếu để chủ nhân của chúng gọi chúng trở về, thanh Kim Quy và thân phận của cậu sẽ bại lộ.”
Nhất Uy nói vội:
“Em chạy xuống lấy hột quẹt.”
“Dùng lửa bình thường không đốt chết chúng được. Dùng lửa phượng hoàng có trong người của em.”
Nhất Uy nhăn răng cười không vui lắm:
“Quan trọng là em không biết dùng.”
Thần kiếm bắt đầu hướng dẫn Nhất Uy. Thần kiếm buộc cậu nhắm mắt lại, áp lòng bàn tay hướng xuống đám tro và xuất ra lửa.
Nhất Uy vốn không tin bản thân có thể gọi ra lửa phượng hoàng. Cho đến khi mở mắt ra, đám tro dưới đất đã cháy đen thui, cậu mới hoảng hốt với chính mình. Cậu ậm ừ gì đó cho riêng mình, rồi chạy nhanh qua phòng Trúc Chi. Cậu đốt hết đám tro dưới đất. Sau đó, cậu ôm lấy Trúc Chi biến mất.
Nhất Uy đưa Trúc Chi về nhà mình. Cậu đặt cô xuống giường. Hơi thở của cô phát ra đều đặn, gương mặt cũng giãn ra, trông rất yên bình. Cậu biết rằng cô chỉ quá mệt mỏi mà ngất đi thôi.
“Nguyệt Nương.”, giọng của ai đó như đang gọi Trúc Chi. Cô quay đầu nhìn về phía giọng nói.
Thì ra, người này không phải gọi Trúc Chi, mà gọi cô nương đang đứng cạnh cô. Nàng mặc một bộ tứ thân màu vàng nhạt, cái yếm trắng, đang vẫy tay chào vị công tử đang gọi mình.
“Mạnh Quân, công tử đến rồi.”, nàng vui mừng hớn hở. Trúc Chi còn nhìn thấy đôi gò má của nàng phiếm hồng hồng hay hay. Nàng ấy nhất định đang có tình cảm đặc biệt với chàng trai Mạnh Quân kia.
Trúc Chi bất giác nhìn xuyên thấu gã. Mạnh Quân rất khôi ngô, tuấn tú, khuôn mặt hình chữ điền, mày rậm, môi hồng nhạt, nụ cười để lộ hàm răng trắng tươi. Thân hình gã như một tên thư sinh yếu đuối. Gã đang cầm một cái quạt giấy trên tay. Gã từ từ đi tới gần Nguyệt Nương, khuôn mặt vẫn giữ nụ cười ngọt ngào, ngây ngất lòng người. Nhìn gã như một bức họa tuyệt mỹ.
Chẳng trách Nguyệt Nương lại thích gã như vậy. Nếu là Trúc Chi, cô cũng chẳng thể nào không rung động với nụ cười của gã. Cô tặc lưỡi ca thán:
“Yêu nghiệt, đúng là yêu nghiệt.”
Trúc Chi không kịp nhìn xem đôi uyên ương gặp gỡ ra sao, nói chuyện thế nào, không gian bỗng dưng thay đổi. Cô đang đứng trước một lò luyện đan bị treo lơ lửng giữa một căn phòng cổ xưa. Bên trong chặt hẹp đến độ chỉ đủ chứa cái lò luyện đan ấy. Trúc Chi còn ngỡ mình lạc vào bộ phim cổ trang nào đó. Nếu không nhờ nhìn thấy Nguyệt Nương đang nằm bên cạnh, cô còn cho rằng mình đang mơ một giấc mơ đẹp khác.
Nguyệt Nương nằm ngủ say sưa, đôi môi thấp thoáng ý cười. Trúc Chi ngồi xuống bên cạnh, chờ đợi vị cô nương này tỉnh giấc.
Trúc Chi biết rằng mình đang trôi vào ký ức của Nguyệt Nương - người con gái là nỗi sợ thầm kín của Mạnh Quân, Tiểu Bạch đã cho cô và mọi người thấy trước đó. Nhờ vậy, cô mới xác định đây là ký ức của người có cơ duyên với cô, bằng cách thần kì nào đấy mà cô nhìn thấy ký ức của người này. Nếu cô không đoán sai, những ký ức này giúp cô biết về con người của Mạnh Quân. Gã là ai, tại sao lại sợ hãi vị cô nương này. Liệu có phải gã là Mạnh Quân, người mà Huyết Yêu tưởng đã chết dưới Âm phủ hay không.
Mạnh Quân và cô gái Nguyệt Nương này chắc chắn có mối quan hệ trai gái nồng đậm. Họ đích thị là tình nhân. Ánh mắt chứa đầy nhu tình mật ý mà cả hai vừa trao cho nhau, không thể đơn giản chỉ là bằng hữu bình thường.
Làn khói bốc hơi từ lò luyện đan nổ tung, tạo một âm thanh cực kỳ lớn, cắt đứt mạch suy nghĩ của Trúc Chi. Ngay cả Nguyệt Nương đang ngủ ngon lành cũng bị đánh thức. Nàng dụi mắt, chạm tay vào thành lò, cảm nhận cái gì đó bên trong. Nàng mừng rỡ muốn chạy đi đâu đó báo cáo với ai đó.
Bỗng dưng tiếng vũ khi chạm vào nhau vang đến từ bên ngoài căn phòng. Nguyệt Nương lo lắng không dám tiến thêm bước nào nữa. Nàng phất tay một cái, viễn cảnh bên ngoài căn phòng hiện ra rõ mồn một.
Trúc Chi, lúc này, cũng nhanh chân chạy tới đứng bên cạnh Nguyệt Nương. Cô liếc mắt nhìn thấy tất cả những gì Nguyệt Nương đang nhìn.
Bên ngoài, đầy rẫy những rên sinh vật kì dị đang đánh nhau với một đám người. Người hung hăng nhất, hình như là kẻ cầm đầu những tên quái vật kia, lại chính là Mạnh Quân. Còn đâu dáng vẻ thư sinh, còn đâu nụ cười mê hoặc lòng người, còn đâu cái khí chất ngời ngời mà Trúc Chi nhìn thấy lúc nảy. Bây giờ gã chỉ toàn tỏa ra sát khí. Đôi mắt sắc lạnh có thể giết chết cả ngàn tên đứng gần mình. Gã cầm một thanh kiếm rỉ sét màu xanh dương (thanh Đệ nhị mà Trúc Chi đã từng giáp mặt) liên tiếp chém giết người của Nguyệt Nương.
Trúc Chi liếc qua thấy Nguyệt Nương cắn tay đến chảy máu. Hình như nàng muốn ngăn tiếng thét hãi hùng của chính mình. Nước mắt nàng chảy không ngừng, liên tục thụt lùi đến ngã nhào xuống đất.
Trúc Chi vẫn chưa hiểu sự việc ra sao. Một Mạnh Quân ôn nhu sao lại hắc hóa nhanh đến thế. Rút cuộc gã vì sao phải tấn công vào nơi ở của Nguyệt Nương.
Chỉ thấy Nguyệt Nương hất tung nắp lò luyện đan. Nàng lấy từ bên trong ra một viên ngọc màu đen huyền (Trúc Chi dám khẳng định nàng đang dùng thần lực, bởi vì bàn tay của nàng không hề mò mẫn vào bên trong mà vẫn lấy được viên ngọc), nàng nuốt vào cổ họng.
Trúc Chi buộc miệng, ngay cả chính cô cũng không ngờ điều mình vừa mới thốt ra:
“Viên hắc ngọc.”
Nguyệt Nương nuốt xong, đứng đó chờ đợi cái chết đến với mình. Trúc Chi nhìn thấy trong mắt nàng có ba phần bị thương, ba phần căm phẫn, ba phần như nhận ra sự thật đau lòng nào đó; miệng méo mó rất đáng thương.
Trúc Chi muốn chạm vào nàng, muốn an ủi nàng. Dù không hiểu hết sự tình, cô cũng lờ mờ đoán ra được. Cái gã Mạnh Quân kia trước giờ chỉ là ngụy quân tử, gã tiếp cận Nguyệt Nương với mục đích nào đó. Thực tế đã quá rõ ràng: Gã không hề thật lòng đối tốt với nàng. Nàng đã tin lầm gã, tình cảm trong phút chốc hóa thành hận thù sâu hơn biển.
Mỵ Nương cảm thấy lục phủ ngủ tạng như bị thiêu đốt. Nàng hét lên thảm thiết. Cả cơ thể cũng quằn quại giữa không trung đầy đau đớn. Khi nàng rơi xuống đất, một luồng khí tức tỏa ra khiến căn phòng nổ tung.
Trúc Chi nhanh chóng nằm úp lên Mỵ Nương che chắn. Việc nuốt viên hắc ngọc đã khiến cơ thể của nàng ấy không chịu nổi. Cô phải bảo vệ nàng khỏi những mảnh vụn đang rơi xuống từ trần nhà.