Mọi chuyện cuối cùng cũng được Huyết Yêu giải quyết êm thấm. Ký ức của Vô Âm được khôi phục hoàn toàn, nhưng vì chưa thể giải nguyền cho hắn (lý do vẫn chưa tìm ra được kẻ đầu tiên biến hắn trở thành Vô Âm), nên Huyết Yêu đã nhốt hắn tại một nơi chứa rất nhiều bùa chú của Huyết Yêu và đương nhiên Đổng Cô cũng bị nhốt chung một chổ với hắn. Theo Huyết Yêu nói nhốt hắn như vậy để hắn không phải xuất hiện mỗi khi có người triệu hồi hắn nữa, và Đổng Cô nằng nặc muốn ở bên cạnh người mình yêu nên mới chấp nhận bị nhốt chung một chổ. Huyết Yêu cũng hứa với hai người sẽ nhanh chóng tìm ra kẻ kia và giải nguyền cho hắn.
Tiểu Hồng bị Huyết Yêu giam lại còn Tiểu Bạch rút cuộc đi theo Huyết Yêu làm vài chuyện lặt vặt rất bí mật, Trúc Chi đã mấy lần moi thông tin từ chổ nó vậy mà nó không hé răng nữa lời, còn ném vào mặt cô một câu “Chuyện tuyệt mật giữa em và ngài Huyết Yêu, em đã thề không nói cho người thứ ba biết rồi.” khiến Trúc Chi tức mình thầm ghen tỵ, rõ ràng cô cũng muốn trở thành người giữ bí mật cho hắn.
Vô Ảnh cũng tỉnh lại và được mọi người thay nhau kể lại những chuyện mà gã đã không kịp chứng kiến, Thanh Lâm không quên chọc quê gã đã nằm ngủ như một nàng công chúa ngủ trong rèm đỏ, Vô Ảnh thầm thanh “Lại là màu đỏ.” khiến Trúc Chi phì cười.
Bộ tứ siêu đẳng trở về nếp sống ngày thường, ban ngày cùng nhau đến trường (giờ Thanh Lâm và Trúc Chi đi cùng chiếc xe đạp còn Nhất Uy thì đèo Vô Ảnh sau xe của mình) dưới sự chứng kiến của cả trường trong đó có cả thầy hiệu trưởng lẫn thầy Hóa.
Nhất là thầy Hóa, thầy không hiểu nổi thằng con của mình, thiếu chút nữa thầy đã nghĩ nó có tình cảm đặc biệt dành cho Trúc Chi bởi vì có đôi lần thầy thấy hai đứa nó dắt díu nhau ra căng-tin của trường, Hiếu Minh còn ra vẻ ga-lăng với cô bé đó nữa. Nếu không phải thấy cả Thanh Lâm và Nhất Uy cùng đi chung và cả trường đang đồn ầm về “Bộ tứ siêu đẳng” chuyên trị mấy vụ án khó nhằn trong trường thì thầy đã nổi điên lên mất, vì cường độ biến mất của Hiếu Minh lên đến mức báo động. Số lần nó ngủ qua đêm tại nhà của Trúc Chi lên đến con số đáng báo động, mà cả hai chưa đủ mười tám tuổi, thầy thật sự sợ sẽ xảy ra những chuyện không thể kiểm soát được. Thầy Hóa thắc mắc dữ lắm nó mới khai kiểu:
“Chi Chi là con gái mới lớn ở nhà một mình không an toàn. Con với Thanh Lâm với cả Nhất Uy đều qua nhà ẻm ngủ mà có phải một mình con đâu. Ba cứ lo chuyện đâu đâu.”
Thầy hiệu trưởng không phiền hà chuyện Thanh Lâm hay qua nhà Trúc Chi ngủ, thầy còn muốn Thanh Lâm ra ngoài giao du còn hơn cứ vùi mặt vào những quyển sách như trước kia, chẳng có lấy một người bạn thân nào ngoài Nhất Uy. Thầy cũng lén cho gọi cả bốn đứa về phòng thầy chỉ để cả bốn đứa kể lại vụ việc chiếc gương đồng mất tích tại bảo tàng, thầy còn vô tình để lộ việc chiếc gương đến nay vẫn chưa được tìm thấy. Và sẵn tiện khoe cho mấy đứa nhỏ được biết bản thân sắp có được một món hàng vô cùng trân quý khác lấp vào khoảng trống cái gương đồng mà thầy hằng ao ước. Thầy xin giữ bí mật về món đồ, thầy hứa với tụi nhỏ vào một ngày chủ nhật đẹp trời mời cả ba đứa về nhà thầy để xem món đồ ấy. Thầy không quên nói vào tai Vô Ảnh:
“Em nhất định phải xem nó, nó là bảo vật đấy.”
Vô Ảnh đã tỏ ra vô cùng thích thú và đợi dài cổ cho đến chủ nhật để đến nhà thầy xem.
Đã hai ngày trôi qua và mọi thứ xung quanh Trúc Chi đều diễn ra bình thường và yên bình. Duy chỉ có một chuyện làm Trúc Chi phiền lòng, dạo gần đây cô hay mơ một giấc mơ kỳ lạ về một người cũng kỳ lạ không kém, cô không tài nào nhìn rõ mặt người đó, hay nó chỉ là một bóng đen trong giấc mộng của cô thôi. Cứ mỗi khi cô nhắm mắt ngủ, cô lại nghe một giọng nói vang vọng xa xa như đang réo gọi cô đến nơi đó, nơi đó là ở đâu mới được. Cô không kể chuyện này cho ai sợ họ sẽ lại lo lắng, chắc chỉ đến khi Huyết Yêu trở về mới giải đáp những lo âu của cô mà thôi.
Chuyện kỳ lạ nữa chính là cô có thể cảm nhận được quỷ khí của thanh kiếm của Quỷ. Nó đang ở đâu đó trong trường thôi, đặc biệt tỏa ra quỷ khí mạnh nhất tại thư viện của trường. Thế nhưng khi bộ tứ siêu đẳng đến lục tung cả thư viện vẫn không tìm ra cái gì khả nghi cả. Vô Ảnh giải thích cho việc Trúc Chi có thể cảm nhận được quỷ khí của thanh kiếm:
“Anh tin chắc do em đã nuốt phải viên minh ngọc nên mới cảm nhận được viên hắc ngọc đính trên thanh kiếm thôi.”
Nhất Uy nói:
“Đúng vậy, có một lần thần kiếm cũng đề cập đến chuyện hai viên ngọc mặc dù một bên là ác ngọc một bên là minh ngọc vẫn cảm nhận được sự hiện diện của nhau.”
Thanh Lâm nói lảng sang chuyện khác:
“Mà thầy Huyết Yêu vẫn chưa về làm sao hỏi cái vụ Chi nuốt viên minh ngọc này nguy hiểm ra sao.”
“Người ta chưa về, người ta bận rộn thấy ghê lắm, lo đủ thứ chuyện cơ mà.”
Vô Ảnh mỗi lần nói hai từ “Người ta” lại nhấn nhá một cách điệu nghệ khiến cả ba người còn lại không nhịn được mà cười vang. Tối hôm đó, Trúc Chi muốn Thanh Lâm và Nhất Uy cứ trở về nhà họ, cô chỉ cần một mình Vô Ảnh là đủ rồi, không cần đến ba người bảo vệ cho cô.
Thanh Lâm gần như sắp nổi đóa khi nghe Trúc Chi nói như vậy. Cậu đang tưởng tượng ra viễn cảnh tình yêu nam nữ mùi mẫn sẽ xảy ra nếu hai người bọn họ ở riêng với nhau. Vô Ảnh đọc được nội tâm đang dậy sóng của Thanh Lâm nên nói nhỏ vào tai cậu ấy mấy câu:
“Chú mày cứ lo cái gì không biết. Anh đây gu đâu có mặn như chú mày, anh chỉ xem Chi Chi như một đứa em gái bé bỏng thôi, hiểu chứ? Ai lại đi đụng vào người trong mộng của bạn mình đâu chứ.”
Thanh Lâm nhìn vào đôi mắt không chứa nổi một tia dối trá nào của Vô Ảnh liền âm thầm vui mừng. Đúng vậy, tốt nhất Vô Ảnh không nên có ý gì với Trúc Chi bởi vì họ là bạn bè. Hơn nữa gã không phải con người nếu họ có tình cảm với nhau người đau khổ sẽ là Chi Chi của cậu.
Vô Ảnh vừa đi vừa nói với Trúc Chi:
“Em còn nhớ chuyện anh đã từng nói về thanh kiếm lưỡi hái không? Lúc anh đánh nhau với Hỏa Tinh trong lúc anh nghĩ mình sắp bị giết chết, anh đã nhìn thấy một hàng chữ dài trên thanh kiếm ấy còn có cả tên người sở hữu thanh kiếm.”
Trúc Chi ngừng bước chân, cô quay sang nghe Vô Ảnh nói tiếp:
“Hữu Lực, người sở hữu thanh kiếm tên Hữu Lực. Anh đã làm theo những gì ghi trên đó và thanh kiếm đã chấp nhận trở thành trợ thủ của anh. Anh ngờ ngợ thân phận thật sự của mình rất có thể liên quan đến thanh kiếm ấy.”
Trúc Chi không biết có nên nhắc đến chuyện Tiểu Bạch từng biến ra vị công chúa tên Thủy Hà – người rất có thể đã bị Vô Ảnh giết chết cách đây ngàn năm hay không, bởi vì công chúa luôn miệng nói chính gã là người đã giết chết mình. Cái tên Hữu Lực cũng được Du Hồn và Ưng Thụy nhắc đến, hình như ả Du Hồn đã vu oan cho người này giết chết đứa con của Thủy Hà. Có phải vì thế mà giữa họ đã có ân oán và tìm cách giết chết lẫn nhau không.
Vô Ảnh thấy Trúc Chi im lặng thì nói tiếp:
“Anh thật sự muốn biết mình là ai. Khi nào Huyết Yêu quay về, anh hy vọng anh ấy cho anh biết bản thân mình là ai. Còn cả chuyện linh hồn của Hiếu Minh đã đi đâu, khi nào anh mới rời khỏi thân thể này được.”
Trúc Chi và Vô Ảnh cứ thế đi bên nhau cho đến khi về nhà Trúc Chi và hai người thật sự ngạc nhiên khi thấy đèn điện trong nhà sáng trưng, lúc rời đi cô chắc chắn đã tắt bớt đèn rồi. Trúc Chi vui vẻ kéo tay Vô Ảnh đi vào trong nhà, cô nói với điệu bộ hớn hở vui mừng:
“Chắc chắn Huyết Yêu về rồi.”
Vô Ảnh nghe vậy cũng chạy theo Trúc Chi vào bên trong. Đúng như Trúc Chi nói, Huyết Yêu đã về và đang ngồi ghế sofa đợi họ về nhà. Huyết Yêu vừa uống xong ly trà thứ năm thì thấy hai người kia về tới, hắn liếc mắt ra ngoài cửa ném cho họ một nụ cười “từ thiện”. Trúc Chi liền chạy đến ngồi bên cạnh Huyết Yêu nói:
“Đã xong việc rồi sao?”
Huyết Yêu mệt mỏi nói:
“Dạo gần đây rất nhiều việc, không biết chuyện nào xong chuyện nào chưa. Nhưng báo cho hai ngươi tin vui, Đổng Cô và Vô Âm đang hạnh phúc mặc dù đã bị ta giam lỏng. Tiểu Hồng cũng bị giam lại cho đến khi nó sẵn sàng nhận ra lỗi lầm sẽ được khoan hồng. Ưng Thụy đã bị đưa đến nơi cần đến, Du Hồn và Nhậm Tuyền chắc cũng đã gặp nhau tại Hư Không điện – nơi những linh hồn tan biến mãi mãi sẽ đến đó trú ngụ.”
Trúc Chi hói:
“Vậy anh biết lý do vì sao Vô Ảnh lại bị kẹt trong thân xác của Hiếu Minh hay không, và linh hồn của cậu ấy giờ đang ở đâu?”
Huyết Yêu húp thêm một ngụm nước cho đỡ khát rồi trả lời:
“Linh hồn của Hiếu Minh quả nhiên đang ở âm phủ, ta đã gặp địa mẫu và trao đổi với bà ta một chút. Bà ta nói Hiếu Minh đã chết, linh hồn đương nhiên ở dưới âm phủ. Ta muốn linh hồn Hiếu Minh trở lại thân xác nó, địa mẫu lại nói với ta người đã chết không thể trở về được.”
“Vậy sao xác của cậu ấy không bị thối rửa?”
“Thân xác của nó đâu đã chết, bác sĩ đã cứu được mà. Khi linh hồn của Hiếu Minh thoát ra khỏi cơ thể đã được Hắc Bạch tướng quân đưa đường dẫn lối xuống âm phủ, nếu linh hồn quay trở lại thể xác chắc đã khác. Thân thể của Minh hấp thụ linh khí mạnh mẽ của Vô Ảnh nên linh hồn của Vô Ảnh bị mắc kẹt và không cách nào thoát ra. Có nghĩa là nếu Thân xác này chết theo nghĩa bóng một lần nữa thì linh hồn của Vô Ảnh cũng chết theo.”
Trúc Chi buồn bã nói:
“Thầy Hóa sẽ rất đau lòng nếu biết cậu ấy đã chết.”
“Cậu ta nhờ ta chuyển lời cho Vô Ảnh, nó bảo thay nó chăm sóc cho ông ấy. Ta thật không đành lòng, ta sẽ tìm cách thuyết phục địa mẫu xem sao.”
Trúc Chi hỏi tiếp:
“Những người ở dưới đó không tìm cách bắt Vô Ảnh đi hay sao. Họ chịu để anh ấy trong thân thể của Hiếu Minh luôn à?”
“Thiên cơ bất khả lộ. Địa Mẫu đã nhắc với ta ba lần như thế. Ta nghĩ Vô Ảnh được phép ở trong thân thể này cho đến khi hoàn thành sứ mệnh nào đó của nó.”
Vô Ảnh nhân cơ hội này hỏi Huyết Yêu:
“Về thân thế của em, em có một chút ngờ ngờ liên quan đến thanh kiếm này.”, Vô Ảnh lôi thanh kiếm lưỡi hái đặt lên trên bàn, mũi máu tanh trên thanh kiếm khiến Trúc Chi bịt mũi.
Trúc Chi cũng muốn nghe Huyết Yêu nói rõ hơn về thân thế bí hiểm của Vô Ảnh, thế nhưng cô bị hắn đuổi lên phòng một cách không thương tiếc. Dường như hắn chỉ muốn hai người họ nói chuyện ấy, Trúc Chi tỏ ra biết điều không tỏ thái độ bực bội hay buồn rầu khi Huyết Yêu muốn giấu giếm chuyện của Vô Ảnh với mình. Cô rời đi với khuôn mặt buồn bã.
Vô Ảnh cũng nhận ra vẻ mặt kì bí của Huyết Yêu. Gã đoán rằng có Trúc Chi ở đây hắn không tiện nói chuyện với gã. Lúc này chỉ có hai người đàn ông với nhau, hắn liền mặt mày đầy nghiêm trọng:
“Những gì Đổng Cô nói đều là thật, ta cũng nhìn thấy quá khứ của ngươi. Ta muốn hỏi lại một lần nữa, ngươi có chắc muốn biết về quá khứ của ngươi hay không. Vì ta sợ rằng khi ngươi biết rồi, ngươi sẽ không chịu đựng được. Ta tôn trọng ngươi nên mới nói chuyện riêng với ngươi như vậy, ta không muốn người khác biết chuyện của ngươi nếu như ngươi không cho phép.”
Vô Ảnh đáp thẳng thừng:
“Em muốn biết, cho dù quá khứ có ra sao em cũng muốn biết mình từ đâu mà đến, ai sinh ra, tại sao lại lưu lạc trong cỏi âm giới mà không thể nhớ bản thân mình là ai.”
Huyết Yêu thấy được sự quyết tâm trong mắt Vô Ảnh, hắn thở dài thành tiếng rồi đưa ra quyết định:
“Ta sẽ nói với ngươi khi nào người thật sự sẵn sàng, bây giờ chưa phải lúc.”
“Tại sao không nói luôn bây giờ?”
“Ngươi đã đợi bao năm rồi còn không đợi được vài ngày hay sao? Đừng cố chấp, mọi chuyện phải giải quyết một cách từ từ, nghe lời của ta đi.”
Huyết Yêu ngồi xuống ghế, hắn chống cầm tỏ ra vô cùng mệt mỏi. Trước giờ hắn vẫn lo chuyện khắp nơi nhưng chưa bao giờ cảm thấy mệt như dạo gần đây. Kể từ ngày thanh kiếm biến mất, hắn trở nên rất bận rộn kể cả thời gian ngủ một giấc cũng không có. Ngay cả dưới Âm phủ cũng thường xuyên lui tới, Địa mẫu cũng không vui gì mấy khi gặp hắn, bà ta còn tưởng hắn là người đưa tiễn linh hồn nữa cơ.
Vô Ảnh thấy nét mặt mệt mỏi của Huyết Yêu cũng không nỡ hỏi han gì thêm, gã đứng đó đợi hắn trả lời mà không thêm một lời giục giã. Gã đưa mắt nhìn ra ngoài trời, ánh mặt trời dường như đã trở lại chiếu những ánh nắng gắt gao khắp mọi nẻo đường. Gã có thể ngửi được mùi hương hoa tử đằng theo từng đợt gió phả vào cửa sổ ở đằng kia, thơm ngát. Gã còn có thể cảm nhận được từng ngón tay của gã cử động như đang lướt nhẹ trên phím dương cầm vì cơn xúc động đang trào dâng từ tận đáy lòng: Lần đầu gã sắp được biết gã là ai, từ đâu đến, gã cuối cùng cũng chờ được đến thời khắc này, sau này gặp ai cũng có thể ngẫng cao đầu mà nói với họ rằng gã là ai rồi.
Trúc Chi đang mở mắt nhìn lên trần nhà đầy chán nản. Mặt dù đã hơn 10 giờ cô vẫn không sao có thể ngủ ngon được. Cô cảm nhận được bản thân đang rất yếu, có lẽ vì mất quá nhiều máu. Kể từ ngày cô sống lại trong cơ thể của Ngân Chi, tính mạng của cô lúc nào cũng gặp những tình huống ngàn cân treo sợi tóc, nhưng cuối cũng vẫn sống sót một cách thần kì, tất cả đều nhờ Huyết Yêu và những người bạn luôn bên cạnh mình. Cô cảm thấy rất hạnh phúc vì được sống tiếp mà lại còn sống một cuộc sống có ích như vậy, nếu nội của cô biết được nội chắc chắn sẽ rất tự hào về cô. Rồi cô chợt nhớ đến Ngân Chi – cô bé bị tự kỷ đã tự đâm một nhát vào bụng của mình và được Huyết Yêu cứu, cô thật có lỗi với cô bé khi mình được sống còn cô bé lại biến mất vĩnh viễn, nếu cô được gặp con bé một lần thì hay quá.
“Ngân Chi à, chị thật sự muốn xin lỗi em vì mọi thứ.”
“Chỉ cần chị chăm sóc anh ấy thật tốt, em sẽ phù hộ cho hai người.”