Trúc Chi nhăn mặt nói với Huyết Yêu:
“Vậy anh đã có ý định giúp Du Hồn gặp lại Nhậm Tuyền từ đầu? Đôi khi tui nghĩ anh lo chuyện bao đồng còn hơn cả tui.”
Huyết Yêu dùng quạt gõ lên đầu Trúc Chi như thường lệ mỗi khi cô khiến hắn sôi máu. Trúc Chi trừng mắt nhìn hắn vậy mà hắn không để tâm lắm, thay vì thế hắn quay mặt vào mọi người và nói:
“Ban đầu ta tính nhờ Tiểu Bạch biến thành Nhậm Tuyền hù dọa ả ta chơi thôi, không ngờ biết được Nhậm Tuyền cũng đang trú ngụ trong chiếc gương. Ta đành thay đổi kế hoạch một chút.”
Huyết Yêu dừng một chút rồi nhìn mọi người một lượt, hắn nở nụ cười đầy ma mãnh với cả đám. Thanh Lâm không nhịn được cũng bật cười, theo cậu việc được Huyết Yêu ném cho nụ cười như thế thật hiếm hoi. Huyết Yêu nói tiếp:
“Trận chiến này chúng ta đã thắng, mọi người đã làm rất tốt vượt qua luôn cả kỳ vọng của ta. Nhất là khi đã chọn ở lại chiến đấu hơn là cầm chiếc chìa khóa kia bỏ chạy, một hành động nghĩa khí vô cùng.”
Thanh Lâm vui vẻ đáp lời:
“Tụi em sao có thể bỏ chạy khi thầy đang gặp nguy được. Cho dù không đánh lại với lão già Ưng Thụy thì tụi em cũng nhất quyết đem xác thầy về nguyên vẹn.”
Và Thanh Lâm phải dùng tay chê miệng lại vì đã trót lỡ lời, “đem xác thầy về” giống như trù ẻo người ta chết thật vậy. Cậu đang chờ Huyết Yêu nổi giận với mình, nhưng cậu hoàn toàn không bị hắn làm gì cả, hắn chỉ liếc nhè nhẹ cậu thôi.
Trúc Chi thì khác, cô cười vang không nể nang gì hết, miệng còn nhắc “Đem xác thầy về” đến ba lần. Huyết Yêu không làm gì Thanh Lâm lại làm “gì” cô thật, hắn nỡ lòng gõ cái quạt ấy lên đầu cô lần nữa, mặt giận dữ nhìn cô lên án:
“Ta còn chưa tính sổ chuyện cô tự ý nuốt viên minh ngọc vào người. Ta phải đi tìm hiểu chuyện gì có thể xảy ra nếu như một người phàm nuốt lấy viên minh ngọc mới được. Ta chưa gặp tình huống nào như thế nên không đoán được sau này cô có gặp nguy hiểm nào không.”
Trúc Chi nắm lấy cánh tay của Huyết Yêu lắc lắc:
“Anh đang lo cho tui hay sao?”
Nhất Uy nhìn thấy mặt Thanh Lâm bí xị thì lôi bàn tay của Trúc Chi ra khỏi người Huyết Yêu (hắn lại nghĩ rằng vì ghen tuông mà Nhất Uy mới làm thế, Huyết Yêu lập tức nhích ra xa Trúc Chi một chút), Nhất Uy nói:
“Vấn đề vẫn còn đó, thầy tính làm gì Ưng Thụy?”
“Đưa hắn về thiên lao, trước hết hắn phải giúp ta gỡ bỏ lá chắn trong đầu của Vô Âm đã.”
Ưng Thụy nảy giờ bị trói ngồi một chổ chỉ biết đảo mắt nhìn hết người này đến người khác nghe họ nói chuyện với nhau mà cảm thấy vô cùng khó chịu. Vừa muốn lão giúp đỡ liền quay sang ra vẻ quan tâm lão. Lão ương bướng đáp trả rất cộc cằn:
“Ta dựa vào đâu mà giúp ngươi hả Huyết Yêu mình là kẻ địch nhớ chứ, ta đã thua rồi thì làm sao cho ngươi cái lợi ích. Ngươi quá đề cao bản thân rồi đó.”
“Nếu không ta sẽ trực tiếp đưa lão tới gặp sư thúc.”
“Ngươi dám.”, Ưng Thụy xanh mặt, rõ ràng lão rất sợ vị sư phụ này của mình.
“Có việc gì mà ta không dám, huynh đã nói chúng ta là kẻ địch, việc gì ta phải giúp huynh chê giấu chuyện xấu mà huynh đã làm.”
Ưng Thụy nhăn mặt, nhưng gật đầu đồng ý với Huyết Yêu. Lão nói câu cuối cùng:
“Ta nói trước, có ký ức vẫn chưa thể giúp hắn giải trừ lời nguyền đâu, ngươi phải gặp kẻ đó mới được.”
“Biết rồi, huynh lo làm chuyện của huynh đi.”
Huyết Yêu định sang cởi trói cho Ưng Thụy thì bị Trúc Chi ngăn lại, cô nhắc nhở hắn:
“Thả lão ra, lão chạy mất thì làm sao.”
Huyết Yêu cười nhẹ nhàng:
“Huynh ấy mà chạy mất, sư thúc của ta sẽ thân chinh tìm ra thôi. Đến lúc ấy ta không cần phí sức tìm huynh ấy nữa rồi.”
Ưng Thụy bực mình nuốt từng lời của Huyết Yêu vào tai. Điểm yếu của lão chính là vị sư phụ thật. Nhớ lúc còn ở bên cạnh sư phụ chỉ vì một lỗi lầm nho nhỏ mà người đã nhốt lão vào động bắt lão phải đọc lời tuyên thệ lúc nhập môn. Lão thật sự hơi ngán vị sư phụ này.
Huyết Yêu thật sự cũng rất giỏi đoán lòng dạ người khác, Ưng Thụy quả nhiên không chạy trốn, lão ngoan ngoãn thu lại phong ấn ký ức trong đầu của Vô Âm. Trúc Chi rất nghi ngờ một chuyện, nếu nói thần lực của lão cao minh hơn Huyết Yêu sao lão lại đánh không lại hắn, nếu nói thần lực lão yếu hơn sao Huyết Yêu lại không thể gỡ được cái phong ấn mà lão đã đặt trong đầu của Vô Âm. Có thể loại phép thuật phong ấn ký ức của người khác chỉ có người đặt bùa chúa mới có thể giải nguyền chăng.
Trúc Chi xem chừng Vô Âm khi hắn đang dần dần khôi phục lại từng đoạn kí ức một. Hắn nằm một chổ mặc cho Ưng Thụy đang giúp hắn lấy lại ký ức, rõ ràng lão đặt cả hai tay lên hai bên thái dương của hắn.
Nhất Uy nhận ra có vấn đề lại không cách nào mở miệng nói chuyện, cậu sợ bản thân quá nhạy cảm thôi, bởi vì rõ ràng Ưng Thụy đang hộc máu mà Vô Âm cũng bất tỉnh nhân sự.
Đổng Cô sốt ruột chạy vào lây người Vô Âm dậy thì bị một lực vô hình đẩy văng ra xa. Huyết Yêu thấy thế liền ngăn mấy đứa nhỏ đang tính chạy vào xem xét. Hắn thấy Ưng Thụy ngã quỵ có vẻ cũng bất tỉnh như Vô Âm.
Trúc Chi hỏi:
“Có chuyện gì vậy, tại sao bọn họ lại trở nên như vậy?”
Huyết Yêu đứng đó lặng lẽ xem xét tình hình. Hắn đắn đo một chút rồi mới tìm lấy một câu trả lời hoàn chỉnh nhất. Hắn nói nhỏ:
“Ta đoán loại phong ấn này hoàn toàn vượt khỏi tầm tay của Ưng Thụy. Huynh ấy quá chủ quan, tưởng mình phong ấn được thì có thể gỡ được.”
Thanh Lâm nói:
“Ông ấy cũng không thể phá vỡ phong ấn, vậy làm sao đây?”
Trúc Chi nhớ ra một chi tiếc nhỏ:
“Không phải còn cách nữa hay sao, người nuốt “trái tim của biển” dưới sự giúp đỡ của Huyết Yêu có thể khai phong huyệt đạo của Vô Âm.”
Nhất Uy can ngăn:
“Chúng ta đã thông nhất không cho cậu làm vì chuyện này rất nguy hiểm cho cậu rồi.”
Trúc Chi lắc đầu:
“Tui đã nuốt nó vào rồi, tui thấy khỏe re. Mọi người chỉ lo vì nếu tui nuốt nó mà tui chết kìa, còn đằng này tui còn sờ sờ đây mà?”
Đổng Cô vô cùng cảm động, cô cũng đi từ từ tới bên cạnh Trúc Chi, cô cầm tay Trúc Chi nói:
“Chị thật sự vô cùng cảm ơn em.”
“Không sao, chúng ta đã vào sinh ra tử với nhau như vậy cũng coi như bạn bè, bạn bè giúp nhau cũng chẳng có gì phải suy nghĩ.”
Đổng Cô gật đầu cười tươi ôm TRúc Chi vào lòng mà nói “Cảm ơn” rối rít.
Huyết Yêu một lần nữa rất hài lòng về Trúc Chi, phải nói hắn đã chưa bao giờ hối hận vì đã cứu người con gái này. Cô ấy là một người vừa có lòng nhân từ lại vừa có nghĩa khí ngút trời. Phải biết Đổng Cô là một ả quỷ nữ độc ác, dù ả có quen biết với Vô Âm thì ả vẫn là người xấu. Vậy mà cô vẫn giúp đỡ họ chỉ vì thấy chuyện tình của họ có khúc mắc. Cô là một người dễ mềm lòng.
Huyết Yêu quyết định làm theo lời yêu cầu của Trúc Chi, hắn kéo cô về phía mình đồng thời giữ cơ thể của Vô Âm lơ lửng trên không, hắn nói:
“Các ngươi ở đây đợi, ta và cô ấy sẽ vào bên trong lâu đài giúp Vô Âm.”
Thanh Lâm nói:
“Tại sao không làm ở đây mà phải vào bên trong?”
Huyết Yêu lần đầu phát bực với Thanh Lâm vì tội hỏi quá nhiều:
“Còn thắc mắc nữa ta sẽ cắt cái lưỡi của trò.”
Thanh Lâm thụt đầu hơi run. Mặc dù biết chắc Huyết Yêu sẽ không làm ra chuyện đó, nhưng thấy thầy của mình giận đến thế rồi thì khôn hồn mà nghe lời. Cậu nhìn sang Nhất Uy thấy cậu ấy hoàn toàn bình thản thì hơi tự ái, chuyện của Trúc Chi cậu hơi thái quá một chút, chắc cũng bởi vì cậu không muốn hai người kia ở riêng với nhau.
Ưng Thụy vẫn nằm bất động. Trong khi Đổng Cô và Thanh Lâm ngồi một chổ lo lắng cho ba người kia thì Nhất Uy tỉnh táo nhất, cậu vẫn còn sợ chuyện gì đó sẽ đến nữa, cảnh giác vẫn hơn.
Tiểu Bạch lúc này mới nhìn thấy xác Tiểu Hồng nằm đó. Nó tiến tới gần đưa tay kiểm tra hơi thở của chị mình. Nó thở phào khi thấy mạch tượng của vị tỷ tỷ này vẫn còn đập, có thể chị ấy bị ngất đi chứ chưa chết.
Thanh Lâm biết được người đang nằm đó là tỷ tỷ của Tiểu Bạch qua lời kể của Trúc Chi, cậu liền nói giọng hối lỗi:
“Anh cũng không tính làm chị ấy bị thương. Lúc nảy chị ấy một chút nữa đã giết Ngân Chi của anh. Anh chỉ còn cách làm chị ấy bị thương. Anh xin lỗi em nhé Tiểu Bạch.”
Tiểu Bạch mắt rưng rưng lắc đầu:
“Đó là lỗi của tỷ ấy. Em đã khuyên tỷ ấy đủ điều nhưng tỷ không chịu nghe. Kết cục này cũng do tỷ ấy chuốc lấy, em không trách mọi người đâu. Có điều em không biết phải làm sao với tỷ ấy đây.”
Nhất Uy an ủi:
“Thầy có thể lo được, em cứ yên tâm đi. Ngay cả Du Hồn thầy cũng không muốn giết huống hồ chi tỷ tỷ này của em chỉ là một kẻ đam mê phù phiếm nhất thời. Thầy ấy nhất định sẽ an bài thật tốt cho tỷ ấy thôi.”
Tiểu Bạch gật đầu thầm cảm ơn bọn họ, nhất là Huyết Yêu. Nó mặc dù không đọc vị được ngài ấy cũng biết rằng ngài ấy hoàn toàn là một người chính trực, hiền lương, có lòng vị tha cao cả. Nếu phó thác mạng sống cho ngài ấy nó sẽ không bao giờ hối hận. Kể từ nay về sau nó sẽ nhất quyết đi theo ngài ấy làm những việc tốt, theo ngài ấy tìm ra lý tưởng sống của cuộc đời nó. Có như vậy mới có thể ăn nói với vong linh của bà ngoại dưới suối vàng.
Huyết Yêu nhẹ nhàng đặt Trúc Chi xuống đất. Họ đang đứng trong một căn phòng trống với bốn bức tường đều màu vàng rực rỡ chói mắt. Trúc Chi đoán đây là căn phòng Du Hồn chuẩn bị cho Nhậm Tuyền bởi vì những bức họa hoa mai được tô điểm khắp nơi trên những bức tường, chính giữa căn phòng có một cái bàn gỗ tròn trên đó có một bộ cờ tướng cổ màu lam rất đẹp. Trúc Chi nói với Huyết Yêu:
“Du Hồn cũng là một cô nương si tình, nhìn một lượt tui đoán được đây là căn phòng dành cho Nhậm Tuyền. Mặc dù không có người ở nhưng vẫn được dọn dẹp, mọi thứ ngăn nắp và sạch sẽ đến thế. Thật cảm động. Phải chi cô ta đừng quá độc ác mọi chuyện sẽ khác rồi.”
“Chung quy cũng là số phận của ả không thể làm khác được.”
Trúc Chi đứng im nhìn Vô Âm đang được Huyết Yêu đặt nằm trên giường gỗ trong phòng, hắn quay về phía cô ra hiệu cho cô ngồi xuống cạnh Vô Âm còn bản thân mình đứng bên cạnh. Trúc Chi không đoán được ý đồ mà Huyết Yêu đang dự tính trong đầu là gì, rút cuộc cô phải làm gì mới cứu được Vô Âm chính cô cũng rất tò mò.
Huyết Yêu nói với Trúc Chi:
“Đặt bàn tay của cô lên trái tim của huynh ấy rồi nhắm mắt lại. Ta bảo cô làm gì hãy làm y chan như vậy, không được mở mắt cho đến khi ta bảo.”
Trúc Chi gật đầu thay cho câu trả lời. Cô nhắm tịt mắt lại, cố dỏng tai nghe giọng của Huyết Yêu. Hắn rù rì rù rì gì đó bên tai của cô, hình như đang đọc một loại thần chú nào đó.
Thân thể của Vô Âm bị nhấc bổng lên không một đoạn khoảng hai gang tay rồi lại rơi xuống giường và Trúc Chi không thấy được điều đó, cô chỉ nghe Huyết Yêu nói:
“Đặt tay lên ngực trái của huynh ấy.”
Trúc Chi bởi vì đang nhắm mắt nên chẳng thấy nơi nào là trái tim của Vô Âm. Cô quơ tay loạn xạ hòng tìm cho ra ngực trái của Vô Âm. Thế nhưng tay của cô đột nhiên dừng động tác khi nó đựng trúng thắt lưng của Vô Âm. Huyết Yêu ho sặc sụa giấu đi tiếng cười đằng sau mỗi cái ho của hắn. Trúc Chi tức mình quát:
“Anh thấy mắc cười lắm hả, tui không thấy gì chứ bộ.”
Huyết Yêu không ho nữa. Hắn cầm lấy tay của cô đặt lên trên ngực trái của Vô Âm. Còn hắn nhanh chóng đặt bàn tay vào lưng của Trúc Chi. Hắn giải nghĩa cho hành động này:
“Ta sẽ dùng năng lực của viên minh ngọc “trái tim biển cả” thâm nhập vào tầng ký ức của Vô Âm. Chuyện này vô cùng nguy hiểm, cho dù có bất cứ tình huống nào cô cũng không được mở mắt cũng không được rời tay khỏi trái tim của Vô Âm.”
Trúc Chi gật đầu một lần nữa cho Huyết Yêu yên tâm. Hắn lập tức thâm nhập vào vùng ký ức của Vô Âm. Trúc Chi cảm thấy như có một luồng điện chạy ngang qua sóng lưng của cô khiến cô te buốt người ngợm trở nên ngứa ngày rất khó chịu. Vì lời hứa với Huyết Yêu cô cố không nhúc nhích thân thể quá nhiều, cố chịu đựng không la ó cũng không biểu hiện như bản thân đang đau đớn.
Huyết Yêu biết cơ thể của cô nhất định sẽ đau đớn bởi vì hắn đang mượn sức mạnh viên minh ngọc mà cô đã nuốt vào trong cơ thể mới có thể xâm nhập vào cái đầu của Vô Âm. Hắn đang bước đi trong sương mù và đứng lại khi gặp lá chắn màu trắng xóa mà Ưng Thụy đã đặt.
Làn lá chắn phóng ra một loại sức mạnh vô cùng lớn. Nếu không phải Huyết Yêu có sức mạnh vượt trội cộng với sức mạnh của viên minh ngọc đã bị văng ra ngoài. Lão Ưng Thụy chỉ biết đặt cái vòng chết tiệt này mà không có sức phá vỡ nó, đúng thật ngu hết chổ nói.
Huyết Yêu rút cây quạt ra cầm trên tay, hắn phóng cây quạt vào làn chắn. Sợi dây vô hình màu đỏ trực tiếp quấn quanh làn chắn khiến nó có chút méo mó, nhưng nó vẫn chưa đứt lìa. Mồ hôi của Huyết Yêu túa ra như tắm.
Trúc Chi cảm nhận được lực đạo của Huyết Yêu trên lưng mình yếu dần. Không biết hắn có bị gì không bởi vì cô cảm giác như nghe được tiếng rên rỉ của một kẻ đang bị thương truyền từ phía sau lưng của mình. Cô lo lắng một cách bất lực, cô không thể hỏi han cũng không thể mở mắt ra xem hắn có sao không.
Huyết Yêu tự lầm bầm:
“Khó hơn ta tưởng rất nhiều.”
Hắn rời tay khỏi lưng của Trúc Chi và bắt đầu đổi tư thế. Hắn bay lên trời truyền lực đạo xuống thẳng đỉnh đầu của Trúc Chi hòng tìm kiếm nguốn năng lượng của viên minh ngọc. Hắn có thể cảm nhận được sinh khí của nó lại không thể điều khiển nó tốt nhất, chỉ có thể dùng tạm một chút sơ hở từ người của Trúc Chi mà thôi.
Đầu của Trúc Chi đau như búa bổ, cô phải cắn răng chịu đựng mới không phát ra tiếng hét thất thanh, nói thật cơn đau này còn đau hơn cả cơn đau lúc nảy. Chuyện quái gì thế, hắn chẳng nói cho cô biết cô sẽ đau như thế này.
Huyết Yêu nói với Trúc Chi giọng dỗ dành rành rành:
“Cố chịu một chút nữa, một chút nữa thôi.”
Nhờ vậy Trúc Chi cảm thấy đỡ hơn về mặt tinh thần. Ít ra cô nghĩ đến viễn cảnh Huyết Yêu cũng đang lo lắng cho mình và hắn cũng đang cố hết sức để mọi chuyện diễn ra nhanh hơn, cho nỗi đau của cô không kéo dài.
Huyết Yêu cuối cùng cũng thấy sức nóng từ viên minh ngọc tỏa ra, nó đang nằm ở cuối con đường trong sâu thẫm ký ức của Trúc Chi. Hắn nhanh chóng chạm vào nó, nhưng bị đẩy ra xa.
“Không thể nào.”, Huyết Yêu thốt lên.
Trúc Chi hỏi lại ngay:
“Cái gì không thể nào?”
“Ngay cả phần linh hồn của ta cũng không chạm vào được viên minh ngọc. Nó không muốn ta chạm vào, chắc có thể nó biết ta không phải chủ nhân của nó?”
“Vậy phải làm sao.”
“Cô phải vào cùng ta, cô đã nuốt phải nó và không hề bị sao cả. Ta nghĩ linh khí của viên minh ngọc chỉ nghe lệnh của cô.”
Trúc Chi không nén nỗi sự tò mò:
“Và tui làm cách nào mới vào đó chung với anh được chứ?”
Trúc Chi vừa dứt lời đã thấy mình đứng cạnh Huyết Yêu. Hắn tươi cười nhìn cô cái kiểu “Cô quên ta là ai rồi ư?”, Trúc Chi liếc xéo hắn rồi khoanh tay muốn biết mình phải làm gì tiếp. Huyết Yêu nói:
“Cầm lấy nó.”
Trúc Chi cầm viên minh ngọc quơ quơ trước mặt Huyết Yêu khiến hắn muốn phát hỏa. Nên biết hắn là một vị thần rất mạnh còn Trúc Chi chỉ là người phàm. Làm sao cô có thể chạm vào nó một cách dễ dàng như vậy trong khi hắn bị đẩy ra xa chứ. Hắn không cam lòng kéo tay cô đi đến vùng ký ức của Vô Âm. Hắn nói:
“Đặt viên minh ngọc lên lá chắn màu bạc đó, viên minh ngọc sẽ ăn mòn nó cho đến khi nó biến mất hoàn toàn thì ký ức của Vô Âm tự dưng trở về.”
Trúc Chi làm theo y chan những gì Huyết Yêu nói. Quả nhiên tấm lá chắn trước mắt biến mất hoàn toàn khi cô đặt viên “Trái tim của biển” lên trên nó và hút lấy nó vào trong. Sau khi viên minh ngọc hấp thụ hết làn lá chắn, Trúc Chi và Huyết Yêu bị đá văng ra khỏi đầu của Vô Âm.
Vô Âm mở bừng mắt ngó lên trần nhà với gương mặt thản thốt kinh sợ tột độ. Hơi thở của gã gấp gáp không đều. Huyết Yêu biết bởi vì từng đợt ký ức đang về một cách đột ngột nên phải mất một khoảng thời gian gã mới có thể tỉnh táo hoàn toàn.
Huyết Yêu nói nhỏ:
“Vô Âm, huynh có nhìn thấy ta không? Huynh có nhớ ra ta là ai không?”
Vô Âm nghiêng đầu về phái có giọng nói và gã ngạc nhiên khi thấy Huyết Yêu đứng đó cạnh Trúc Chi. Gã nói mơ màng:
“Huyết Yêu, ta đã nhớ tất cả. Ta đoán chính đệ và Lâm cô nương đã giúp đỡ ta.”
Trúc Chi gật đầu đáp lời Vô Âm, cô nói:
“Bây giờ anh đã lấy lại ký ức của mình rồi, chị Đổng Cô cũng có thể an lòng.”
“Phải… Ta còn nợ nàng một lời xin lỗi, còn phải cầu xin nàng tha thứ cho ta.”
Huyết Yêu nói:
“Ra ngoài đã rồi nói.”
Đổng Cô không chê giấu được sự lo lắng đang trào dâng từ tận đáy lòng mình, cả ba người kia đã vào trong tòa lâu đài gần cả tiếng đồng hồ vẫn chưa ra. Chỉ đến khi cả ba đang bay từ trên cao đáp xuống dưới cô mới hết lo lắng, cô mừng rỡ chạy đến chổ ba người. Không chỉ cô mà cả Thanh Lâm, Nhất Uy và cả Tiểu Bạch cũng chạy về phía họ.
Vô Âm chộp lấy tay của Đổng Cô kéo vào lòng ngực, gã gọi tên:
“An An.”
Đổng Cô òa khóa nức nở. Ngày xưa chàng chỉ gọi cô hai chữ “An An” thay vì “Tâm An” như những người khác. Rõ ràng chàng đã nhớ lại tất cả mọi chuyện, nhớ ra những ký ức của chàng và cô.
Trúc Chi thấy cảnh tượng ấy cũng bùi ngùi, xúc động. Phải biết họ đã phải đợi khoảng khắc này lâu đến thế nào. Đổng Cô hiểu lầm Vô Âm đã bỏ rơi mình, còn Vô Âm chắc chắn vì một lý do không thể nói ra ngoài mới rời bỏ người mình yêu và trở thành một tên giết người máu lạnh mỗi khi được triệu hồi. Hận ý của Đổng Cô sâu đậm bao nhiêu thì tình cảm mà cô dành cho Vô Âm nhiều bấy nhiêu, loại cảm giác vừa yêu lại vừa hận nó bào mòn linh hồn người ta ghê lắm.
Huyết Yêu nói:
“Ta chỉ có thể lôi ký ức của huynh về lại cho huynh. Muốn giải nguyền cho huynh phải tìm ra kẻ đó nữa, mà hắn thì đã biệt tâm biệt tích giang hồ mấy ngàn năm nay. Ta nghe nói hắn đã quy ẩn giang hồ, đã chạy đến một nơi nào đó trú ẩn, và chẳng có cách nào tìm ra hắn, cho dù thần tiên mạnh nhất trên thiên đình cũng chẳng có cách nào tìm ra hắn.”
Huyết Yêu thấy cả đám người đang nghe mình nói, vì thế hắn xoay người nhìn Vô Ảnh nói tiếp:
“Tạm thời ta sẽ đưa hai người về chổ của ta, ta sẽ phong ấn sức mạnh của huynh, có như vậy mới không có ai triệu hồi huynh nữa. Duy chỉ có kẻ đặt lời nguyền lên người huynh mới có thể triệu hồi huynh, đến lúc đó ta sẽ theo đuôi huynh tìm ra kẻ đó. Huynh thấy thế nào?”
“Tùy ý đệ sắp xếp, ta và An An sẽ đến đó cùng nhau.”, Vô Âm cầm tay của Đổng Cô lên và nói, “Ta sẽ giải thích tất cả cho nàng nghe, sẽ không giấu nàng bất cứ điều gì nữa.”
Trúc Chi lên tiếng:
“Em cũng muốn biết.”
Huyết Yêu gõ lên đầu Trúc Chi một cái rõ đau và nói:
“Nhiều chuyện. Đến khi tìm ra kẻ đã đặt lời nguyền cho huynh ấy, huynh ấy tự khắc nói cho chúng ta biết. Cứ để họ có không gian riêng dành cho nhau đi.”