Nhất Uy lo lắng ngồi đợi Trúc Chi bình thường trở lại. Cậu hơi tự trách khi dẫn cô bạn vừa mới phẩu thuật tim vào bên trong, nơi toàn máu tanh thế này. Không phải bạn nữ nào cũng có một trái tim sắt, không phải ai cũng giữ được bình tĩnh khi nhìn thấy những thứ ghê rợn.
Trúc Chi hít một hơi thật sâu. Đầu cô vẫn còn ong ong, cô vừa mới mơ thấy một cơn ác mộng khác. Cô muốn chứng thực những gì mình thấy có phải thật hay không. Cách tốt nhất, cô phải tìm xem có một học sinh nam nào giống như trong giấc mơ vừa nảy không.
Trúc Chi bình tĩnh thoát khỏi bàn tay của Nhất Uy. Cố nhớ lại khuôn mặt nam học sinh là nạn nhân tiếp theo. Lúc ấy, cậu ta đang khóc lóc rất thảm, luôn miệng nói:
“Mai, anh xin lỗi.”
Nạn nhân tiếp theo rõ ràng có mối quan hệ mật thiết với bạn nữ Mai – người vừa mới bị giết chết. Hung thủ chọn lựa nạn nhân như thế sao? Không lẽ, nó giết những người thân thiết với nạn nhân?
Trúc Chi đột nhiên hỏi, lần đầu tiên mở miệng nói chuyện kể từ lúc bước vào hiện trường:
“Mai còn có người thân nào học tại trường hay không?”
Thiên Thanh không hiểu câu hỏi đó mang ý nghĩa gì. Anh hỏi lại:
“Ý em là sao?”
“Vụ giết người man rợ như thế, liệu có liên quan đến tư thù cá nhân hay không? Có nên gặp gỡ những người thân thiết với Mai để hỏi thêm tình hình của bạn ấy hay không?”
Trúc Chi chỉ lấy cớ. Mục đích của cô, rất đơn giản, cô muốn tìm gặp bạn nam học sinh, cô muốn cứu tính mạng của bạn ấy. Dù vẫn chưa chắc chắc cơn ác mộng của cô là điềm báo hay chỉ là sự trùng hợp, cô vẫn muốn xác thực chắc chắn. Còn hơn khi gặp xác chết nam học sinh, cô sẽ lại tự trách mình.
Trúc Chi nhớ tên đó hành động rất nhanh, không cần chào hỏi nạn nhân trước khi thực hiện hành vi giết người. Cô cũng phải hành động nhanh chóng, ngăn cản nam học sinh đi đến phòng vệ sinh.
Thiên Thanh, Thanh Lâm và Nhất Uy đồng tình với ý kiến của Trúc Chi. Cả bốn người tiến về lớp học gặp lại cô bạn Hồng. Tại đây, Trúc Chi biết được, Mai không có người yêu nào cả mà chỉ có một người anh trai ruột đang học lớp 12. Trúc Chi muốn gặp bạn nam ấy.
Trước khi rời đi, Trúc Chi đặt tay lên vai của Hồng, cố an ủi đôi bờ vai đang run rẫy kia. Nhất Uy và Thanh Lâm thấy tất cả. Hai người vừa nhận ra thôi, rằng cô bạn của mình chẳng yếu đuối như họ vẫn tưởng, nhìn cô rõ ràng đang rất điềm tĩnh và có hơi lạnh lùng.
Rất nhanh, họ đã đến lớp của nam học sinh là anh của Mai. Nhà trường vì xảy ra án mạng nên tạm thời cho học sinh nghỉ một buổi sáng. Buổi trưa học bù lại những môn học cho buổi sáng. Cô có một buổi để điều tra một chút thông tin về Mai.
Anh của Mai đáng lý phải về nhà lo hậu sự cho em gái, nhưng anh phải ở lại trường hoàn thành cho xong giấy nguyện vọng của mình rồi mới được về. Mặt khác, bệnh viện chưa trả xác của Mai, vẫn còn mấy cái thủ tục gì đó cần làm.
Trúc Chi thấy đôi mắt sưng húp của người anh, biết anh rất đau lòng vì cái chết của em gái mình. Cô không biết nói lời an ủi nào có thể khiến người ta cảm thấy tốt hơn trong tình huống này. Cuối cùng, cô nói:
“Em biết anh rất đau lòng. Tất cả mọi người đều rất đau lòng vì cái chết của bạn ấy. Vậy thì, điều mà chúng ta nên làm lúc này không phải là tìm cho ra hung thủ hay sao. Sau đó, chúng ta bắt hắn phải trả giá vì những gì hắn làm.”
Người anh lắc đầu:
“Cảnh sát cũng không tìm ra hung thủ. Chúng ta hầu như không có manh mối nào cả.”
Trúc Chi lôi một cuốn tập ra bắt đầu ghi chép cái gì đó. Ngay cả Thiên Thanh và Thanh Lâm ở đằng kia cũng tò mò bên trong cuốn sổ đó ghi cái gì. Cô nói với người anh:
“Cảnh sát cho rằng hung thủ xuất hiện trước cả Mai. Hắn ở bên trong phòng vệ sinh trước cả khi bạn ấy vào bên trong đó. Vì nếu hắn xuất hiện sau, camera hẳn đã ghi được khuôn mặt. Câu hỏi ở đây, tại sao hắn biết chắc rằng Mai sẽ vào phòng vệ sinh? Hay hắn chỉ chọn nạn nhân một cách ngẫu nhiên? Tại sao hắn lại hành động giữa ban ngày ban mặt? Liệu Mai có thù oán gì với ai đến mức bị giết hay không?”
Người anh rầu rĩ trả lời:
“Nó hiền lành, nhút nhát, nào có thù oán gì với ai. Anh không biết người nào lại độc ác đến thế. Giết em ấy lại còn muốn em ấy chết không toàn thây.”
Trúc Chi nói:
“Hắn chắc sẽ ngừng tay hay vẫn còn giết thêm nhiều mạng người nữa. Tốt nhất, anh đừng nên đến trường. Em hy vọng thấy hiệu trưởng cho học sinh nghỉ mấy ngày chờ cho đến khi hung thủ thật sự bị bắt đã.”
Trúc Chi cố tình nói câu đó để Thiên Thanh nghe được. Anh sẽ làm đúng ý nguyện của cô, sẽ không có một học sinh nào rơi vào nguy hiểm một lần nào nữa.
Trước khi rời đi, Trúc Chi đặt tay lên vai người anh nói một câu cuối cùng:
“Anh phải vững vàng. Phải cho em gái của anh biết rằng hung thủ sẽ bị quả báo. Đừng đi đâu một mình, ngay cả đi vệ sinh.”
Trúc Chi rời đi trước. Xem ra, cô còn phải đi gặp thêm một người khác nữa. Trước khi xác định sự an toàn của người anh, cô sẽ không rời mắt khỏi anh ta nửa giây.
Trúc Chi không đi theo ba thằng con trai mà hướng thẳng về phòng bảo vệ. Cô bước vào bên trong, bác bảo vệ đang ngồi đó, mặt vẫn còn nét sợ hãi khi biết trong trường vừa xảy ra án mạng. Bác ấy càng sửng sốt hơn khi Trúc Chi đang từ từ bước vào bên trong căn phòng của mình. Trong một thoáng chốc, Ngư Lâm còn ngờ ngợ rằng Trúc Chi đã khôi phục trí nhớ. Vì ánh mắt của cô lúc này trông rất giống với Trúc Chi khi cô làm chuyện đại sự.
Bác bảo vệ đứng dậy, đón Trúc Chi và mời cô ngồi xuống. Bác đợi cho cô mở lời trước, vì bác sợ nếu mình trực tiếp mở lời, mình sẽ để lộ sơ hở. Bác đẩy cho cô một ly nước, mời cô dùng nó.
Trúc Chi nói trước:
“Không biết con có quyền hạn hỏi bác mấy điều hay không. Nhưng con vẫn sẽ hỏi, và bác có quyền không trả lời câu hỏi của con.”
“Được, Con cứ hỏi đi.”
Trúc Chi không khách sáo hỏi:
“Sáng sớm hôm nay, bác đã ở đâu khi án mạng xảy ra?”
“Bác đã trả lời cho cảnh sát biết rồi. Sáng sớm, bác thường hay tưới nước cho cây khắp sân trường. Mấy đứa học sinh đến trường sớm không có gì lạ cả.”
“Con nghe kể lại, bác và Hồng là hai người duy nhất chứng kiến hiện trường. Con có xem ảnh, nhưng không mườn tượng hết cảnh tượng đã xảy ra. Bác có thể tả lại được không? Có phải bạn ấy bị chặt đứt tứ chi?”
“Đúng vậy.”
“Vậy mà bác không nghe thấy tiếng hét hay sao?”
“Bác nghe rất rõ tiếng hét của cô bé ấy. Sau đó lập tức bác chạy đến đó xem sao. Lúc ấy, bác và một học sinh nữ khác đã thấy được hiện trường vụ án.”
Trúc Chi đứng dậy nói “Cảm ơn!” rồi rời đi, ly nước trên bàn vẫn chưa dùng tới. Ngư Lâm nhìn theo dáng vẻ lo âu trên khuôn mặt cô không biết nên làm sao. Tất nhiên khi nhìn thấy hiện trường, bác biết ngay kẻ gây án là ai. Có điều, kẻ đó không phải con người mà là yêu tinh.
Trúc Chi quay lại lớp học. Thật may cho cô khi lớp của cô đối diện với lớp 12A3, lớp của Mẫn. Cô có thể ngồi đây quan sát, nói đúng hơn là canh chừng anh. Cô đã thủ sẵn một cây dao thái trong tay, vừa trộm được trong phòng bác bảo vệ. Cô không biết mình đủ sức đánh lại tên giết người kia không, cô chỉ biết con dao khiến cô an tâm phần nào.
Trúc Chi thấy Mẫn di chuyển. Cô lập tức đứng dậy theo ngay. Mẫn đi đâu đó một mình, dù trước đó cô đã dặn anh đừng nên làm thế. Có thể anh ta nghĩ cô dư hơi khi dặn dò một người đã trưởng thành như anh ta điều đó. Anh ta đâu phải ở cái tuổi không dám đi đâu một mình giữa ban ngày ban mặt. Trúc Chi có thể hiểu, vì thế cô âm thầm đi theo anh.
Mẫn quẹo vào dãy phòng vệ sinh nam, và Trúc Chi thề với cái mũi nhạy bén của mình rằng: Mùi khai ở đây nồng hơn rất nhiều. Cô nhanh trí đặt một tấm bảng: Phòng vệ sinh đang sửa, như thế những người khác sẽ tự giác đi lên lầu. Còn cô quay trở lại đứng trước phòng vệ sinh, khịt mũi, chỉ chờ có tiếng động là chạy vào.
Điện trong phòng vệ sinh chập chờn, cô nghe tiếng đóng cửa rất mạnh của Mẫn. Cô hé mắt vào xem xét xung quanh một chút. Cô thấy phía trên trần nhà, một tên yêu tinh đang chờ sẵn trên đó, nụ cười vẫn còn nằm trên môi của nó.
Trúc Chi hành động rất nhanh, cô chạy vào bên trong. Tên thợ săn có vẻ hơi ngạc nhiên khi con bé người phàm thấy được thân thể mình đang đung đưa trên trần nhà. Cô phóng cái gì đó vào người gã. Khi gã bình tĩnh nhìn kỹ, mới phát hiện vật kia là một con dao. Gã không kịp né nên đã lãnh trọn con dao ghim vào giữa ngực.
Tên yêu tinh ngạc nhiên chín phần thì Trúc Chi tự ngạc nhiên với chính mình đến mười phần. Cô ném vô cùng chuẩn xác, dường như cô đã làm điều đó rất nhiều lần và thành thục đến độ khiến tên yêu tinh rơi xuống đất.
Âm thanh vang lên rất lớn. Trúc Chi sợ Mẫn nghe được mà ra khỏi phòng kia. Cô lập tức lao đến gần yêu tinh nhanh hơn, đề lên người nó, tay cô rút con dao và tính đâm thêm vài nhát lên trên người nó. Nhưng tên yêu tinh dường như cảm nhận được chút nguy hiểm. Nó ném cô sang một bên, dùng cây rìu rạch một đường sau lưng cô. Cô cắn răng chịu đựng cơn đau phát ra từ phía sau lưng. Cô chuẩn bị bò ra khỏi nơi này chạy trốn.
Tên yêu tinh không muốn buông tha cho cô, nhất là khi cô vừa tính đâm nó mấy nhát. Nó dùng rìu đập mạnh vào đầu của cô khiến cô bất tỉnh. Nó toang dùng rìu chặt đứt tứ chi của cô, nhưng cây rìu vẫn chưa có cơ hội chạm vào người cô, nó đã bị cái gì đó thổi bay.
Bác bảo vệ nhanh chóng đưa Trúc Chi vào phòng y tế. Thì ra, lúc nảy khi còn trong phòng, Ngư Lâm đã phát hiện con dao gọt trái cây mình hay để trên bàn tự dưng biến mất ngay khi Trúc Chi rời đi, bác đã nhận ra điều kì lạ. Vì thế, bác quyết định âm thầm theo dõi hành động của cô.
Khi thấy cô theo đuổi người anh, bác đã âm thầm đi theo cả hai. Rút cuộc Ngư Lâm không đành lòng nhìn Trúc Chi bị tên yêu tinh giết chết, nên đã ra mặt. Hiện giờ vẫn chưa thể giết tên đó được, trong lúc này bác không có đồ nghề tiêu diệt gã. Bác đành để cho gã biến mất trước.
Trúc Chi nằm đó rất lâu mới tỉnh lại. Trong mắt tự dưng sắt lạnh. Cái giá lạnh từ nó tỏa ra khiến người nhìn cũng phải hoảng vía. Cô đoán được ai là người cứu mình. Vết thương sau lưng đã liền lại. Ngư Lâm rút cuộc không muốn cô mất máu mà chết, nên đã truyền một chút thần khí giúp cô tự chữa lành vết thương. Bác ấy không biết rằng, điều đó khiến cho độc lãng quên mà Huyết Yêu ép cô uống cũng tự miễn dịch bên trong cô nhanh hơn.
Trúc Chi bước xuống giường, không quên buông một câu tức tối:
“Anh sẽ phải hối hận vì làm điều đó với tôi đấy, Huyết Yêu.”
Thì ra, Trúc Chi vừa mới nhớ ra bản thân mình là ai. Nó tự trở về với cô chỉ bằng một cái chớp mắt. Cô không hiểu, rõ ràng thanh kiếm đã bị hủy. Vậy mà, những sinh vật hắc ám vẫn cứ xuất hiện trước mặt cô. Hắn cũng không thể ngăn những điềm báo về cái chết xuất hiện trong đầu cô.
Những giấc mơ kia không phải là ác mộng mà là điềm báo. Huyết Yêu đã quên rằng cô là tiểu ma vương. Tất cả phong ấn, lời nguyền hay độc dược đều không có tác dụng với cô. Hoặc có, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn. Cô phát hiện cô không thể thực hiện phép thuật được, phong ấn của Huyết Yêu vẫn còn trên người cô. Sợi dây chuyền này giúp cô giấu linh lực, còn sức mạnh thì cô không chắc vì cô chưa thử dùng nó.
Liệu Huyết Yêu có tiên đoán trước chuyện này hay không. Cô phải trở về nhà nhanh một chút. Cô muốn biết thêm về tên “Thợ săn Quỷ” mà mình đã thấy trong điềm báo kia. Cô phải hạ gã trước khi gã kịp thực hiện thêm tội ác nào nữa. Không biết gã có tha cho Mẫn hay không, hay sẽ tìm cơ hội khác giết chết anh ấy