Trúc Chi tự mình đi về nhà, không chờ “mẹ” của cô đến đón. Cảnh sát vẫn đang tất bật điều tra vụ án kinh hoàng ban sáng. Nhất Uy và Thanh Lâm chắc đang theo đuôi Thiên Thanh dò hỏi về vụ án kia. Cô không chắc hai người kia có quan tâm đến một người bạn mới quen như cô hay không. Nhưng cô chắc cô không dám nhìn họ thêm phút nào nữa. Chỉ khiến cho cô nhớ họ nhiều hơn, có khao khát muốn họ hồi phục trí nhớ nhiều hơn thôi.
Nhất Uy thấy cô bước ra đến cổng trường liền đuổi theo. Cậu muốn đưa cô về mới yên tâm. Trúc Chi không từ chối, việc cùng chiếc xe đạp của Nhất Uy khiến cô vui biết chừng nào.
Nhất Uy nói:
“Bên cảnh sát vẫn không thể tìm ra thủ phạm trong vài giờ đồng hồ được. Tui đưa bà về rồi quay trở lại nghe ngóng tin tức cũng được.”
Trúc Chi nhẹ nhàng ngồi lên yên xe đạp. Cô nghe Nhất Uy vẫn còn đang líu lo:
“Tối nay muốn đến bệnh viện xem thử không? Chuyện của cô thủ thư vẫn chưa xong. Tối nay nhất định tui sẽ qua đón.”
“Được.”, Trúc Chi đồng ý.
Trúc Chi quay đầu tươi cười với mẹ mình. Cô vội vã dùng xong bửa trưa rồi lên lầu chuẩn bị sách vỡ để đến buổi học tiếp theo. Cô khóa trái cửa, áp tai vào cánh cửa muốn nghe ngóng âm thanh phát ra từ bên ngoài. Cô nghe tiếng thở đều đặn của mẹ mình phát ra từ chổ cầu thang, bà ấy vẫn chưa thôi canh chừng cô.
Trúc Chi lôi ra một cuốn sổ nhỏ được ghi chi chít chữ bên trong. Nét chữ gọn gàng đẹp đẽ đó khiến cô mỉm cười, cô sờ lên dòng chữ trong cuốn sách rồi tự nói với chính mình:
“Đã trộm được một thứ có ích quá.”
Trúc Chi bắt buộc phải tự lực cánh sinh. Cô đã trộm vài cuốn sách từ chổ Huyết Yêu đọc trong lúc buồn chán. Có một thứ có thể áp chế linh lực và quỷ khí của quỷ vương tránh được mọi ánh mắt theo dõi của thiên hạ: một sợi dây chuyền chứa bốn giọt máu từ bốn thần vật. Bao gồm: Long (hay gọi là Rồng), Lân (là Kỳ Lân), Quy (rùa) và Phụng (hay gọi Phượng hoàng) – thứ này chính là cách mà Huyết Yêu đã nhắc đến. Hắn từng nới còn một cách phong ấn linh lực của cô mạnh hơn cách của hắn.
Trúc Chi không phải đã có máu của rồng (cô đã chôm chổ Huyết Yêu), quy và phụng có trong máu của Nhất Uy, duy chỉ có Kỳ Lân là khó tìm hơn thẩy. Cô đã lục tìm rất nhiều cuốn sách cổ, không thấy cuốn sách nào đề cập đến thần kỳ lân nào cả. Cô cũng không thể hỏi Huyết Yêu. Hắn đã dùng phép thuật phong ấn cô, đóa hắc phù dung cũng bị Huyết Yêu phong ấn bên trong sợi dây chuyền này. Cô mà tỏ vẻ mình đã khôi phục trí nhớ, con người đó lại giở trò khác cho xem.
Trúc Chi không thể hỏi Ngư Lâm – bác bảo vệ. Ai biết được bác ấy có nói lại Huyết Yêu hay không. Cô cũng tính giả bộ tò mò hỏi, nhưng phải tìm cơ hội tốt mới được. Hắc phù dung chỉ tạm thời bảo vệ cô. Cô phải nhanh chóng tìm ra máu của kỳ lân mới được. Linh lực của cô sắp phát ra ngoài và điều đó thật sự vô cùng nguy hiểm.
Trúc Chi cá là Huyết Yêu cho người theo dõi xung quanh cô. Lại không ngờ đó là người mẹ kia của cô. Nhờ đôi mắt tiểu ma vương cô nhận biết được bà ấy không phải con người. Ắt hẳn là người được giao nhiệm vụ canh chừng cô. Cô còn phải diễn xuất đến bao giờ đây chứ?
Trúc Chi lôi tất cả những gì mình chụp được, cẩn thận ghi chép lại một hồi, trừ những cuốn có chữ Nôm ra. Cô sẽ phải nhờ đến một chuyên gia chữ Nôm giải mã những dòng chữ này sau. Trước mắt, cô phải tìm hiểu về tên thợ săn Quỷ trước cái đã.
Trong cuốn sách bóng đêm có đề cặp đến tên này:
Thợ săn Quỷ là những tên tiểu tinh, chúng săn lùng ác quỷ. Chúng đến một bước trước cả Hắc Bạch Vô Thường, hay những tên thần chết. Chúng cướp phần linh hồn của ác quỷ và tiêu diệt bọn chúng. Đặc biệt, những linh hồn chiếm thể xác của con người là thứ mà những tên thợ săn yêu thích nhất.
Thợ săn Quỷ giết phần linh hồn ác quỷ mà không quan tâm đến thể xác của con người có bị thương tổn hay không. Đôi khi chúng quá tay trong việc tiêu diệt ác quỷ và giết luôn mạng người vô tội. Và nó phát hiện việc giết một mạng người còn đem lại nguồn năng lực hắc ám to lớn khác. Nó bắt đầu thích truy đuổi những người có liên quan đến ác quỷ, những nạn nhân vừa mất đi người thân, những người có nỗi đau trong lòng càng mạnh càng quyến rũ chúng.
Chúng thích giết những người cùng gia tộc. Người ta vẫn hay quan niệm về việc những linh hồn trong gia đình hay đến bắt người thân của họ chết cùng. Thực chất là do thợ săn Quỷ gây ra.
Thợ săn Quỷ cầm một cây rìu sắt, sắc bén và chứa rất nhiều sức mạnh bằng việc hấp thu linh hồn ác quỷ trước đó. Chúng xấu xí, chỉ cao đến lưng của một người bình thường, cổ gần như không có, với đôi tai to như đôi tai voi.
Thợ săn Quỷ thường xuất hiện vào khoảng thời gian ác quỷ trở nên yếu nhất là sớm tinh mơ. Nơi mà chúng xuất hiện, mười người nữa sẽ bỏ mạng dưới tay chúng.
Thợ săn quỷ được liệt vào những sinh vật gây nguy hiểm cho con người hơn cả ác quỷ. Chúng chỉ chết khi bị thiêu chết dưới sức nóng của lửa thần hoặc lửa địa ngục.
Trúc Chi xem thật kỹ hình minh họa. Đúng là cái tên mình đã gặp trong cơn ác mộng. Đó là lý do gã giết nữ sinh vào buổi sáng sớm. Gã chọn nạn nhân bằng việc căn cứ vào gia đình nạn nhân có người vừa mất hay không. Và gã sẽ xuất hiện giết hết những người còn lại trong gia đình.
Trúc Chi gấp cuốn sách lại, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi nhà. Cô phải đến nhà nữ sinh xem thử có chuyện lạ gì đã xảy ra hay không. Ít ra phải xem tính mạng những người khác có còn an toàn hay không. Thợ săn Quỷ thường sẽ giết mười người mới biến mất. Sau đó, đến vòng tuần hoàn lại xuất hiện một lần nữa. Lần này, cô phải giết được nó, có như vậy những người vô tội khác mới không gặp nguy hiểm nữa.
Trúc Chi không biết lấy đâu ra lửa thần hay lửa địa ngục. Chổ Huyết Yêu nhất định sẽ có, nhưng cô không muốn đến trước mặt hắn lúc này. Bởi hắn thật sự muốn cô quên đi để bảo vệ cô khỏi những thứ âm binh. Nhưng hắn thấy đấy, những sinh vật hắc ám vẫn cứ nhỡn nhơ và giết người vô tội. Cô không thể làm ngơ nếu đã biết sự tồn tại của chúng.
Trúc Chi tìm ra một trang sách viết bằng chữ Nôm mà cái hình minh họa nhìn rất giống một ngọn lửa. Cô không đọc được nó. Có một người khác có thể đọc nó, Tuấn Tú. Mà cô lại không lấy được cái cớ đến gặp anh.
Trúc Chi phải xin địa chỉ của cô bạn nữ sinh bị giết ban sáng. Cô nhấc máy gọi ngay cho Nhất Uy:
“Ông cho tui xin cái địa chỉ của Mai nhé.”
“Bà cần nó để làm gì? Bà tính đến đó ư? Có cần tui đi chung không?”
“Vậy cũng được, ông đến đón tui đi. Chúng ta cũng nên đi thăm viếng bạn ấy.”
Trúc Chi chỉ đợi 15 phút, Nhất Uy đã xuất hiện ngay ngoài cổng nhà. Mẹ cô lần này không truy hỏi cô đi đâu nữa, bà chỉ nhắc cô về nhà sớm, đừng học quá sức. Cô cúi đầu chào bà rồi rời đi cùng với Nhất Uy.
Trúc Chi nhìn thấy có cả Thanh Lâm đi cùng. Cô thực sự không mong đợi chuyện nào ngoài chuyện cả ba lại tiếp tục trở thành những người bạn như trước kia. Cô cười ngọt ngào với Thanh Lâm một cái khiến cậu giật mình, trong lòng vẫn khó hiểu vị “Trúc Chi” mới vừa ghép tim này. Cô không phải quá lộ liễu trong việc bộc lộ cảm xúc rồi hay sao. Hay cô thích cậu ấy? Thanh Lâm cắn môi không muốn suy nghĩ đến viễn cảnh đó nữa.
Trúc Chi sờ tay lên lưng quần của Nhất Uy kiểm tra xem thanh kiếm Kim Quy còn trên thắt lưng cậu ấy hay Huyết Yêu đã tịch thu lại rồi. May mắn, thanh kiếm vẫn còn trên lưng của cậu. Có thể hắn ếm bùa gì đó lên trên người Nhất Uy và khiến cậu nghĩ đây chỉ là chiếc thắt lưng bình thường. Thần kiếm đã đi đâu, bộ anh ấy không xuất hiện trước mặt Nhất Uy nữa ư?
Cả ba đến được nhà của nạn nhân. Cả nhà bao gồm: người cha, người mẹ, người anh đang học lớp 12 là Mẫn và một cô em gái học lớp 8; những họ hàng thân thiết đang ngồi đầy hai bàn tròn. Họ đang làm lễ cũng bái cho nạn nhân.
Mẹ Mai sắp xếp cho cả ba ngồi một bàn cùng với bạn cùng lớp với bạn ấy. Nữ sinh vừa chết tên Nguyễn Thanh Mai, là người hiền lành hay giúp đỡ bạn bè. Hôm nay là ngày Mai trực vệ sinh lớp nên đến trường sớm hơn thường ngày. Mai rất ít nói, nhưng luôn quan tâm mọi việc trước sau. Họ không ngờ có người giết chết Mai dã man thế. Họ vẫn còn chưa chịu tin Mai đã chết. Trúc Chi ngồi nghe những người bạn cùng lớp kể về Mai lại khiến cô càng muốn giết tên thợ săn này hơn, muốn gã cũng phải trải qua đau khổ dằn vặt khi người thân của mình bị giết chết.
Nhất Uy phát hiện Trúc Chi lúc này rất khác với Trúc Chi lúc sáng. Khuôn mặt của cô lạnh lùng và đầy sát khí khi nghe những người này nhắc đến hung thủ đã giết Mai.
Thanh Lâm, Nhất Uy và Trúc Chi rời đi sau cùng. Cô cố an ủi người mẹ đang khóc ngất lên bên kia. Không lời an ủi nào có thể ngăn được nước mắt người mẹ cả. Bà khóc ròng:
“Con bé chết không toàn thây, lại chết không nhắm mắt.”
Trúc Chi nhìn vào bên trong quan tài đang mở, quả đúng như những gì người mẹ nói: mắt Mai không nhắm lại mà mở trừng trừng nhìn rất đáng sợ. Thân thể đã được nối lại với nhau chằn chịt sợi chỉ. Trúc Chi đứng đó nói một câu:
“Tôi đã biết kẻ giết bồ là ai. Tôi sẽ cầm đầu tên đó đến trước mộ của bồ và đây là lời hứa của tôi.”
Không biết có phải Mai nghe được lời hứa của Trúc Chi hay không, đôi mắt của cô ấy nhắm lại theo hướng bàn tay mà Trúc Chi đang vuốt mắt của cô.
Trúc Chi quay sang nói với người mẹ:
“Hung thủ sẽ sớm trả giá cho tội ác của hắn thôi.”
Người mẹ không hiểu ngước nhìn Trúc Chi. Cô nói như thể cô đã biết hung thủ là ai, người mẹ cũng nghi ngờ nói:
“Con biết thủ phạm giết Mai nhà cô là ai ư?”
“Hắn sẽ còn xuất hiện thêm lần nữa. Cô phải vững tâm mới có thể đối diện với kẻ độc ác đó. Cảnh sát đang làm rất tốt, con có nguồn tin thân cận cho biết. Và điều quan trọng là bạn ấy đã nhắm mắt rồi, vong linh Mai chắc sẽ giúp những người khác tìm ra hung thủ sớm.”
Người mẹ nghe Trúc Chi nói như vậy liền nhìn vào quan tài, bà lại tiếp tục rơi nước mắt thêm một lần nữa. Đôi mắt dõi theo bóng lưng của Trúc Chi ra bên ngoài cửa. Bà chỉ kịp nói cảm ơn, không biết là cảm ơn vì đã vuốt mắt đứa con của bà hay cảm ơn vì nói những lời khiến bà cảm động.