Thanh Kiếm Của Quỷ

Chương 108: Chương 108: Nữ hoàng bóng đêm




Nhất Uy đứng dậy đặt tay ra sau lưng ra vẻ trưởng bổi trong nhà, cậu nói chậm rãi:

“Chiếc gương đó không thể thay đổi được lịch sử hay vận mệnh của ai. Nó chỉ đưa người ta đi và về giữa hai nơi mà thôi. Nguyên Sâm có sổ sinh tử không cách nào sống trong thế giới này nếu như chưa trải qua một giai đoạn lịch sử của lão. Còn đứa trẻ vẫn chưa có tuổi, tên họ và tuổi thọ thế nên mới dịch chuyển mà vẫn không thay đổi lịch sử. Đó là điều mà Huyết Yêu đã làm với Nhất Uy.”

Vô Ảnh chốt lại:

“Tóm lại rất có thể tiểu ma vương là người của đời trước. Lý do đến bay giờ Nguyên Sâm mới xuất hiện vì đây chính là thời cơ tốt. Tiểu ma vương đã trưởng thành và linh khí của nó hấp thụ tinh khí của thanh kiếm khiến thanh kiếm biến mất khỏi nơi được phong ấn.”

Nhất Uy gật đầu:

“Ta e là vậy.”, Nhất Uy dùng phép kéo ly nước vào trong tay khiến Thanh Lâm nhảy dựng sợ hãi.

Chả là Thanh Lâm không quen với việc Nhất Uy có thể điều khiển mọi vật từ xa nhờ thần lực của thần kiếm. Nhất Uy tiếp tục nói luyên thuyên:

“Thanh kiếm không bị kẻ nào trộm mất mà bị linh khí của tiểu ma vương bức ra khỏi nơi phong ấn.”

Đôi mắt của Nhất Uy trở lại màu đen và cậu nói bằng giọng bình thường như mọi ngày:

“Điều khiến con ngạc nhiên chính là nó lại xuất hiện trong trường học. Tại sao nó lại xuất hiện ở trường nếu như thời gian nó biến mất chính là lúc tụi con được nghỉ hè?”

Thanh Lâm thốt lên:

“Không lẽ nó biết chủ nhân của nó sẽ tới trường học hay sao?”

Vô Ảnh phán một câu xanh rờn:

“Hoặc tiểu ma vương không nhất thiết phải là một nhóc tì mười mấy tuổi còn đi học. Có thể nó là một người vô tình đến trường lúc ấy, hoặc là một nhân viên trong trường, hoặc một thầy cô trong trường.”

Trúc Chi bồi thêm:

“Phạm vi tìm nhiều quá. Quan trọng một điểm nữa, tiểu ma vương có một hình xăm đặc thù trên người, một hình xăm hình thanh kiếm. Làm sao tụi mình mới tìm ra được người này?”

Vô Ảnh nói ngay:

“Không phải rất đơn giản sao? Thanh Lâm chỉ cần dụ ngọt thầy hiệu trưởng, tìm lý do nào đó tặng đồng phục cho học sinh. Đồng phục đương nhiên sẽ được đo đạc cẩn thận. Đến lúc đó tụi mình giả vờ được sự ủy thác của thầy làm cộng sự với người may áo là được.”

Thanh Lâm khịt mũi:

“Không lẽ cởi đồ tụi nó ra trong lúc đo?”

Vô Ảnh cười đắc ý:

“Đến lúc đó chú em không cần lo, mọi thứ cứ để anh lo. Chú em chỉ cần đưa từng người từng người đến trước mặt anh, anh có thể nhìn xuyên lớp áo của tụi nó.”

Trúc Chi kinh tởm:

“Anh có thể nhìn xuyên cả lớp áo á? Vậy …. Vậy…. anh đã bao giờ…”

Trúc Chi tính nói gã có bao giờ có ý định nhìn xuyên lớp áo của mình chưa, nhưng không dám hỏi hết câu vì câu hỏi quá tế nhị. Mà nếu gã có ý định nhìn cô cô sẽ móc mắt gã vứt cho chó ăn.

Vô Ảnh nghe đến đó đương nhiên biết ý định của cô muốn nói là gì, gã xua tay giải thích:

“Cô em nghĩ đi đâu thế. Anh chỉ dùng năng lực này trong một không gian và thời gian nhất định thôi. Và anh chưa bao giờ có ý định nhìn đàn bà con gái đâu. Tiểu ma vương là thằng con trai, anh nhìn chút cũng có sao đâu.”

Nhất Đằng đứng im nhìn đứa này đến đứa kia nói chuyện và suy luận của chúng khiến ông thoáng sửng sốt vài giây. Rất có thể tụi nhỏ sẽ chẳng cần đến sự giúp đỡ nào từ phía ông, có thể tụi nó chỉ đến đây tìm chổ dựa mà thôi. Thật ra ông thấy tụi nhỏ suy luận logic hơn cả ông nữa.

Nhất Uy đã trở lại là chính mình. Cậu ngay lập tức lôi mọi người trở lại vấn đề chính, vấn đề tìm ra Mộng Tinh và bức họa ma đang làm việc cho ai và liệu hắn ta muốn gì ở một đám nhóc học sinh như họ. Cậu nói:

“Được rồi. Ý kiến của anh Vô Ảnh không tồi. Chúng ta sẽ thực hiện sau khi thầy hiệu trưởng cho học trở lại. Điều cần làm trước mắt là Mộng Tinh và bức họa ma kia, cả chú Tiến nữa. Nguyên Sâm phải đợi đến khi thầy Huyết Yêu trở về rồi tính. Chúng ta phải biết về lão già này mới có thể đánh một trận tưng bừng được.”

Thanh Lâm và Vô Ảnh cùng gật đầu đồng ý với Nhất Uy. Trúc Chi lo ngại:

“Chúng ta vẫn chưa nghĩ ra kế sách nào hay cả. Muốn gặp bọn họ thì dùng lời nguyền triệu hồi là hay nhất. Nhưng chúng ta sẽ không đánh thắng họ được nên phải nghĩ thật chu đáo mới được. Vụ lần này không giống vụ của Du Hồn, ít ra lần trước tụi mình biết lão Ưng Thụy và Du Hồn đứng sau tất cả. Còn vụ này vẫn chưa biết người đứng sau là ai.”

Thanh Lâm đưa ra lời đề nghị:

“Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con. Không phải họ muốn tụi mình xuất hiện ở kinh thành Thăng Long sao? Tụi mình sẽ đến đó một chuyến đi.”

Thanh Lâm vừa nói xong đã thấy Trúc Chi ngã xuống đất, cô đang quằn quại cơ thể một cách đau đớn dưới đó. Trúc Chi khó thở, ngực của cô phập phồng, nó thắt lại như có ai đang bóp chặt. Cô lại thấy một cảnh tượng hãi hùng khác:

Vô Ảnh đang đánh với hai tên cùng một lúc, hai tên này lạ hoắc cô không biết đã gặp chúng ở đâu chưa. Chúng có hình thù kì dị, cô hoàn toàn không nhìn thấy thân thể của chúng ngoài bộ quần áo màu tím khói dài che phủ hết cả thân thể. Tóc của chúng dài phủ qua mông và xoăn tít, Trúc Chi thấy rõ ràng đôi mắt màu đen sâu hút không có tròng trắng, ngay giữa trán có một con mắt thứ ba có tròng mắt màu đỏ đục trông hơi kinh tởm. Trên cổ của chúng đeo một sợi giây chuyền mặt hình con mắt khớp với cái cổ dài. Chân chúng không chạm đất và một tên trong đó đã đâm những ngón tay dài khoằm bằng sắt của mình vào trái tim của Vô Ảnh. Gã ngã xuống trước khi chết chỉ kịp nói:

“Trúc Chi chạy thật mau… Chúng mạnh hơn….”

Rồi mắt gã trợn trừng, gã chết hẳn. Trúc Chi ôm lấy trái tim của mình đau đớn nhìn khắp nơi.

Vô Ảnh biết Trúc Chi lại nhìn thấy cái chết của ai đó nữa, lần này cô đau đớn hơn rất nhiều, nước mắt cũng chảy ra hai bên khóe mi và cô khóc nghẹn ngào trong mộng. Gã nghe cô gào lên:

“KHÔNG ĐƯỢC CHẾT… LÀM ƠN…”

Trúc Chi vẫn chưa tỉnh lại mặc dù cơn đau đã thôi giằng xé cô và Vô Ảnh đã gọi tên cô đến năm lần mà cô vẫn chưa tỉnh lại. Họ không biết phải làm gì chỉ biết đứng đó nhìn cô nằm trong vòng tay của Vô Ảnh.

Nhất Uy tự nói với chình mình:

“Anh cũng không biết nguyên nhân là gì hay sao?”

Nhất Uy lại tự trả lời câu hỏi của mình:

“Đây là lần đầu ta thấy hiện tượng này. Trước đây Thủy Hà đã từng nhìn thấy tương lai một chút không rõ ràng lắm. Trận chiến giữa Thạch Sanh và Chằn tinh diễn ra chính Thủy Hà là người đã nhìn thấy. Công chúa biết Lý Thông đã cướp công Thạch Sanh nên đã trốn lên trần gian tìm cách minh oan cho Thạch Sanh lấy lại công đạo. Nào ngờ trên đường đi công chúa bị Đại bàng tinh bắt đi. Cũng chính Thạch Sanh là người tìm và cứu được công chúa. Dù Hữu Lực mới chính là người bảo vệ công chúa an toàn trở về biển cả.”

Thanh Lâm xen ngang:

“Khoan… Khoan… Nói vậy Hữu Lực là người thân thuộc với công chúa?”

Nhất Uy trả lời:

“Không chỉ thân thuộc. Hắn là hôn phu của công chúa. Người đàn ông duy nhất mà Thủy Hà yêu và sẽ lấy làm chồng.”

Vô Ảnh đang ôm lấy thân thể lạnh ngắt của Trúc Chi cũng nói vào một câu:

“Thủy Hà có con với người khác. Du Hồn lại vu oan cho anh ta giết đứa nhỏ. Thủy Hà liền nghĩ Hữu Lực đã đem lòng thù hận trút lên đứa con của mình nên giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì đó. Thủy Hà chết còn Hữu Lực cũng đã chết hay chỉ quy ẩn giang hồ.”

Không ai kịp trả lời cho câu hỏi của Vô Ảnh bởi vì Trúc Chi nằm trong vòng tay của gã đang một lần nữa quằng quại đau đớn, đôi mắt ngập tràn máu, còn thân thể của cô từ từ bị nâng lên không khí, đến Vô Ảnh muốn níu lại cũng không được.

Không ai trong số họ biết chuyện đang diễn ra với cô là gì. Tại sao đôi mắt lại chảy máu và thân thể bị thực thể kì bí nào nhấc lên không trung? Nếu là Mộng Tinh, Nhất Uy và Vô Ảnh chắc sẽ nhìn thấy rồi.

Đôi mắt của Nhất Uy chuyển sang màu xám tro hoàn toàn và cậu bay lên không trung đón lấy cơ thể đang đau đớn của Trúc Chi. Hai người xoay vòng trên không đến ba vòng, Thanh Lâm là người đếm số vòng bên dưới. Vô Ảnh trừng mắt liếc Thanh Lâm thầm trách, đang là lúc nào cậu ta lại còn đứng đó đếm số vòng.

Nhất Uy đưa Trúc Chi chạm đất an toàn sau đó dùng thanh kiếm rạch một đường trên tay của mình, cậu nhỏ máu vào môi của Trúc Chi. Nhất Uy nói:

“Máu của phượng hoàng cũng có tác dụng chữa lành.”

Quả nhiên Trúc Chi đã không còn chảy máu nữa mà hơi thở đã trở lại bình thường. Vô Ảnh nhào tới gọi “Chi Chi” một lần nữa với hy vọng cô có thể tỉnh dậy. Và lần này hắn đã thành công.

Trúc Chi tỉnh lại, mặt vẫn còn bơ phờ và sợ hãi. Khi cô nhìn thấy Nhất Uy đang ôm lấy mình còn Vô Ảnh đang ngồi kế bên mình cô liền dùng hai tay ôm lấy họ. Trúc Chi thổn thức:

“Kinh khủng quá.”

Vô Ảnh nói nhỏ nhẹ kèm thêm một chút trách mắng:

“Em có phải kiểu con gái nhu nhược yếu đuối đâu mà khóc hoài thế?”

Trúc Chi đấm vào ngực Vô Ảnh một cái rồi bướng bỉnh đáp:

“Không phải. Em thấy thấy anh chết bên cạnh em. Anh bị một thứ gì đó rất tởm giết chết ngay trước cửa thư viện.”

“Anh chỉ cần không tới đó là được. Ít ra em biết trước tương lai để mọi người tránh đi một kiếp nạn.”

Trúc Chi quay sang nói với Nhất Uy:

“Đưa cho tui cuốn sổ, để xem sinh vật đó có được nhắc đến trong đó hay không.”

Nhất Uy nhanh chóng lôi cuốn sổ ra đưa cho Trúc Chi. Cô giật mạnh lấy và lục tung cả cuốn sổ xém tý nữa đã làm rách luôn cả trang sách. Cuối cùng cô nở một nụ cười vì đã tìm ra được trang cần tìm.

Sinh vật được miêu tả giống hết với giấc mơ của cô có tên: Nữ Hoàng Bóng Đêm. Trúc Chi đọc to về nó cho tất cả mọi người cùng nghe:

“Nữ Hoàng Bóng Đêm là một sinh vật hắc ám có linh tính vô cùng cao. Ban ngày chỉ là một cơ thể con người bình thường, ban đêm lại biến thành ma nữ móc ruột người cùng giới để sống. Đừng tìm cách gây thù với nữ hoàng bóng đêm bởi vì bà ta có thể cướp đi linh hồn của người ta chỉ bằng một nụ hôn phớt qua.

Nữ Hoàng bóng đêm thích nam nhân luôn chung tình với mình. Nếu ả phát hiện ra một kẻ tình địch – kẻ có khả năng chiếm lấy tình yêu của nam nhân ả thích, ả sẽ tiêu diệt tới cùng. Tốt nhất đừng tranh giành với ả.

Đặc điểm nhận dạng: Mái tóc xoăn tít màu tím khói, ả mặc bộ áo choàng cùng màu với màu tóc của mình, bên cạnh đôi mắt màu đen của bóng tối trên trán ả còn xuất hiện con mắt thứ ba. Đừng xem thường con mắt thứ ba này của ả, nó có thể giết chết con người bình thường chỉ bằng một cái nhìn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.