Thanh Kiếm Của Quỷ

Chương 109: Chương 109: Pháp sư tập sự




Vô Ảnh đã từng nghe qua danh tiếng Nữ hoàng bóng đêm này. Ả là một người khá nổi tiếng. Ả chỉ xuất hiện khi màn đêm bao phủ mọi nơi. Ả giết người không cần cái cớ nào cả. Nghe nói nếu ả thấy ai chán ghét ngay từ lần đầu gặp gỡ, ả sẽ giết kẻ đó mà không cần lý do. Trong những sinh vật bóng đêm ả là kẻ nguy hiểm nhất. Không phải vì ả đáng sợ mà bởi vì ả giết người, ma, quỷ, kể cả tiểu thần mà không dựa vào một mối liên quan nào cả. Nếu như Mộng Tinh chỉ giết thiếu nữ và ăn não của chúng mới sinh tồn, hoặc Bạch Câu Hồn chỉ hút hồn người sắp chết, Mộng quỷ giết người trong chính giấc mơ của họ, hoặc như kiểu của Kẻ ăn tim – hắn chỉ muốn tim của nạn nhân còn tươi; cách thức giết người của nữ hoàng bóng đêm rất đa dạng, không ai rõ ả giết người ra sao và vì điều gì. Một kẻ như vậy không phải đáng gờm hay sao.

Vô Ảnh lo ngại nói:

“Điều duy nhất anh biết về ả đàn bà này chính là: ả chọn nạn nhân không nhất quán gì cả, không theo trật tự hay logic nào, ả giết những ai mà ả thấy ghét thôi. Âm giới truyền tai nhau về ả đàn bà này và phong cho ả làm nữ hoàng bóng đêm bởi vì ả không có tên và ả đi săn vào ban đêm thôi.”

Trúc Chi nói:

“Và lý do ả xuất hiện ở trường, đặc biệt lại ở gần thư viện cho thấy ả cũng phát giác ra kiếm khí của thanh kiếm. Hoặc do ả tò mò về ngôi trường, mà lý do này chẳng thích hợp gì cả.”

Thanh Lâm thở dài một thượt:

“Mộng Tinh chưa đi đến đâu giờ lại xuất hiện thêm một ả nguy hiểm như vậy. Tụi mình lần này có gặp may như lần trước không đây?”

Trúc Chi đọc tiếp một đoạn nữa về nữ hoàng bóng đêm này:

“Nghe nè, Nữ hoàng bóng đêm không thể bị giết chết nếu như không giết phần nguyên thể của ả. Tức là ả có thể biến ra nhiều nữ hoàng khác mà những người này có sức mạnh giống y hệt ả.”

Nhất Uy nhắc nhở một chi tiết quan trọng:

“Không phải nói ban ngày ả chỉ là một con người bình thường hay sao. Nếu chúng ta giết ả dưới hình dạng con người ả có chết hay không?”

Thanh Lâm đâm vào một câu:

“Quan trọng chúng ta không biết được hình dạng con người của ả là ai. Ngân Chi đọc xem có cách nào tiêu diệt ả không?”

Trúc Chi rà từng chữ ở phía cuối dòng và đọc to:

“Muốn thu phục linh hồn của nữ hoàng bóng đêm chỉ có một cách duy nhất hãy gọi thân phận thật sự của ả, sau đó phá nát con mắt thứ ba của ả. Điều đáng tiết không ai biết thân phận của ả ngay cả ta.”, Trúc Chi buông cuốn sách xuống và đăm chiêu, “Ngay cả người viết sách cũng không biết thân phận của ả.”

Vô Ảnh kết luận lại một lần nữa:

“Mấy đứa đừng để chuyện của ả phân tâm nữa. Chúng ta đang nghĩ kế hoạch tác chiến với Mộng Tinh trước cơ mà.”

“Không được. Mộng Tinh sao có thể ưu tiên bằng anh. Em đã thấy anh ngã xuống trước mặt mình. Rất có thể là đêm nay hoặc đêm mai. Em thấy trước điềm báo thường nó sẽ xảy ra ngay sau đó thôi.”

Vô Ảnh chịu thua khi nhìn vào đôi mắt cương quyết của Trúc Chi. Nhất Đằng từ nảy đến giờ vẫn giữ im lặng quan sát đám nhóc suy luận trước mặt mình. Ông vẫn chưa lên tiếng bởi vì ông muốn nghe xem tụi nó còn có thể suy luận đến đâu. Không phụ sự kì vọng của ông, quả nhiên chúng rất giỏi phân tích vấn đề. Điều chúng còn thiếu chính là khả năng và kinh nghiệm chiến đấu với cái ác thôi.

Chú Nhất Đằng lên tiếng phá tan sự im lặng của đám nhỏ:

“Như vầy nhé, chú sẽ canh chừng Vô Ảnh 24/24 được chứ. Chúng ta sẽ không để Vô Ảnh đi ra ngoài đặc biệt là trường học.”

Lúc này, Trúc Chi mới hài lòng gật đầu đồng ý. Cô đã nghĩ ra kế hoạch đụng độ Mộng Tinh. Đương nhiên sẽ triệu hồi hắn lần nữa. Chỉ có điều nếu Huyết Yêu mới là người thu phục được gã thì chỉ còn cách đâm thanh kiếm Kim Quy vào trái tim hắn rồi bắt nhốt lại. Sau đó hỏi cung hắn và buộc hắn khai ra chuyện mà hắn đang sắp sửa làm là gì.

Nghĩ thì dễ làm mới khó. Nếu Mộng Tinh đã phòng bị có người sẽ triệu hồi mình, hắn sẽ nghĩ ra một kế sách đối phó an toàn cho hắn lẫn đồng minh của hắn.

Chỉ còn cách tìm ra chú Tiến – người đang nắm tất cả chìa khóa mọi chuyện đang diễn ra ở đây. Họ lại tiếp tục rơi vào mê cung, không cách nào thoát ra được. Có người đang chơi khâm họ hay đang muốn ám hại họ đây, và lý do là gì chứ, họ làm gì nổi tiếng đến mức có người tìm tới cửa?

Trúc Chi nói với mọi người một kế hoạch:

“Tui có cách tìm ra chú Tiến, chỉ có điều cách này thật sự khó thực hiện.”

Nhất Uy khoanh tay trước ngực mong chờ xem Trúc Chi có thể đưa ra chủ ý gì. Vô Ảnh lúc này cũng kéo cô ngồi xuống ghế cho đỡ mỏi chân.

“Nếu chú Tiến thật sự là người không biết gì về mức độ nguy hiểm của bức họa khi đưa nó cho thầy hiệu trưởng thì thật vô lý. Bởi vì chú ấy giữ bức họa ấy rất lâu mà vẫn không bị gì hết. Vậy thì chỉ còn một hướng khác: Chú ấy muốn thầy hiệu trưởng chết đi. Chúng ta có nên làm giả cái chết của thầy hiệu trưởng hay không?”

Thanh Lâm tá hỏa:

“Làm sao bắt ba tui giả chết được?”

“Không phải bắt thầy giả vờ chết. Chẳng phải chúng ta đang giữ một lá bài có thể biến hình hay sao. Chúng ta chỉ việc bắt cóc thầy đi đâu đó, sau đó cho kẻ này giả dạng thầy là xong.”

“Ai?”, Thanh Lâm mơ hồ hỏi, “Ai ngoài thầy Huyết Yêu làm được điều đó?”

“Tiểu Bạch.”, Trúc Chi đáp gọn, “Không những vậy, Tiểu Bạch còn đọc được nỗi sợ của người khác, không phải rất tuyệt sao? Nếu là Tiểu Bạch chúng ta không cần phải lo lắng cho sự an toàn của thầy nữa.”

Thanh Lâm nói tiếp:

“Làm sao gọi Tiểu Bạch đến giúp chúng ta đây?”

“Cứ để tui lo chuyện đó.”, Trúc Chi tiếp tục nói nhỏ cho mọi người biết kế hoạch cần làm sắp tới và bắt Vô Ảnh không được tham chiến bởi vì rất có thể giấc mơ của cô thành sự thật nếu như mọi kế hoạch tác chiến lần này đều diễn ra ở trường.

Ở một nơi cách đó không xa cũng đang diễn ra một cuộc gặp gỡ, không phải nói là một cuộc họp bí mật giữa những tên sừng sỏi, trong đó có Mộng Tinh và những tên lâu la tất cả đều đeo mặt nạ che mặt, không ai có thể nhìn ra chúng là ai. Họ đang bàn về điều gì đó rất sôi nổi, có thể là trận chiến sắp tới. Họ cũng không biết rằng nhóm Trúc Chi cũng đang chuẩn bị đối phó với mình, hoặc họ khinh địch, hoặc họ nghĩ mình không thể bị đánh bại bởi một đám trẻ nít người phàm chỉ biết trừ tà nhảm nhí. Điều chúng muốn chính là vật vô cùng giá trị mà người kia đang giữ.

Tối hôm đó, Trúc Chi nhận được một cuộc gọi từ một người lạ hoắc, giọng đầu dây có thể của một cô bạn nữ sinh trạt tuổi Ngân Chi. Cô bạn ấy muốn gặp cô ở trường vì một chuyện quan trọng. Khi Trúc Chi hỏi là chuyện gì, cô bạn ấy nói:

“Cứ đến rồi sẽ biết.”

Cuộc gọi đáng ngờ kia Nhất Uy nghe được không sót một câu nào. Và cậu làm sao để Trúc Chi đến trường một mình được. Cậu muốn cùng đi với cô đến đó, ngay cả Vô Ảnh cũng muốn đến đó gặp mặt.

Trúc Chi nạt Vô Ảnh:

“Anh quên chuyện tui đã nhìn thấy trước hay sao? Hay anh muốn nạp mạng cho kể đó còn tui sẽ day dứt cả một đời vì cái chết của anh?”

Vô Ảnh cầm lấy vai của Trúc Chi nói nhỏ nhẹ:

“Không phải. Anh thật sự lo cho em.”

“Chuyện có người muốn gặp em cũng vô cùng đáng ngờ. Ai lại muốn gặp em, và gặp em để làm gì? Hắn muốn gì ở em? Em phải thân chinh đến đó với Nhất Uy. Bởi vì có Nhất Uy đồng nghĩa có cả thần kiếm đi theo. Như vậy đủ an toàn rồi chứ?”

Vô Ảnh buông vai của Trúc Chi ra và dặn dò Nhất Uy:

“Không được để Chi Chi mất một sợi tóc nào, nếu không anh sẽ không tha cho chú đâu.”

Thanh Lâm lên tiếng:

“Còn tui thì sao? Tui cũng muốn đi bảo vệ cho bà.”

Trúc Chi xua tay:

“Ông quên cái kế hoạch kia rồi hay sao? Chú Đằng sẽ cùng ông trở về nhà ông, đương nhiên Vô Ảnh sẽ ở cùng chú ấy để chú ấy canh giữ ảnh. Chuyện này giao lại cho tui và Nhất Uy là được.”

Thanh Lâm không muốn cải lại Trúc Chi, nhất là cái khuôn mặt đằng đằng sát khí của cô áp đảo cả Vô Ảnh – người mà tưởng chừng sẽ trị được Trúc Chi. Thanh Lâm và Vô Ảnh chỉ còn cách đứng đó nhìn bóng Nhất Uy và Trúc Chi biến mất trong màn đêm.

Nhất Uy đạp xe đạp chở theo Trúc Chi đến trường. Con đường vắng đến lạ, dòng người đáng lý phải tấp nập hối hả giữa dòng đường, bởi vì mới chỉ 7 giờ tối mọi người không thể nghỉ ngơi sớm như vậy. Huống hồ Sài Gòn còn được mệnh danh là thành phố về đêm.

Cơn gió thổi ngang mái tóc của Trúc Chi khiến sợi dây thun cột tóc bay mất mà cô cũng không quan tâm chuyện đó lắm. Trong đầu chỉ muốn biết kẻ nào là người đã gọi cho cô và mục đích của kẻ này là gì.

Câu hỏi luẩn quẩn trong tâm trí cô đến mức Nhất Uy chỉ còn cách đạp xé gió và cả hai không ai nói với ai câu nào. Cuối cùng họ cũng đến trường. Ngôi trường im ắng chỉ nghe tiếng gió xào xạc, hai người Nhất Uy và Trúc Chi lách người lén vào trường. Cô thấy bác bảo vệ đang nằm trên giường đang ngủ say, tai vẫn còn đeo tai nghe.

Trúc Chi cố gọi cho số điện thoại đã gọi cho mình thế nhưng không thành, cô đã bỏ cuộc không gọi nữa khi gọi đến cuộc thứ sáu.

Trúc Chi lầm bầm:

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Có khi nào tụi mình bị dụ hay không?”

Nhất Uy trả lời đống thới chỉ tay về phía thư viện:

“Tui đoán là không. Nhìn kìa, có người đang đứng đợi chúng ta ở đó.”

Chẳng cần Trúc Chi và Nhất Uy cuốc bộ lên trên thư viện, bóng đen kia đã sà xuống chổ họ đang đứng. Người này quả nhiên là nữ hoàng bóng đêm trong giấc mơ của Trúc Chi.

Ả ta nhấc từng bước chân đầy uyển chuyển đến bên cạnh Trúc Chi và nói:

“Chi Chi là ngươi? Người bên cạnh là một kẻ tháp tùng yếu ớt. Ta có nghe qua về bộ tứ siêu đẳng các ngươi. Một đám nhảm nhí chuyên nhăng xị những chuyện không đáng có. Và ta không thấy Hiếu Minh đi cùng ngươi.”

Trúc Chi quên luôn chuyện cần phải hỏi có phải ả ta là người đang muốn gặp mình hay không khi vừa nghe đến tên Hiếu Minh. Cô tò mò hỏi:

“Cô muốn gặp Hiếu Minh làm gì?”

“Gã đó là tình lang của ta. Ngươi khiến gã suốt ngày lẽo đẽo theo mình. Ta đã muốn giết chết ngươi từ lâu rồi kìa.”

Trúc Chi khịt mũi khinh bỉ:

“Vậy ra nữ hoàng bóng đêm nổi danh lại đi ghen bóng ghen gió với một cô nương nhỏ nhắn xinh xắn thôi sao? Lý do muốn gặp tôi chỉ có thế?”

Nữ hoàng bóng đêm cười khoái chí. Ả ta vỗ tay bóp bóp:

“Thì ra các người biết đến danh tiếng của ta. Ta thắc mắc đám, người phàm như mấy đứa thì làm sao biết về thế giới của ta đây?”

Nhất Uy lạnh lùng:

“Chúng tôi là những pháp sư tập sự.”

“Pháp sư tập sự” thật sự là cái biệt danh mới chỉ lóe ngang qua não bộ của Nhất Uy thôi. Nhưng cái tên hay ho ấy lại khiến Trúc Chi hứng thú. Cô lập tức giơ ngón cái về phía Nhất Uy tỏ ý khen ngợi. Nhất Uy cười với Trúc Chi, nụ cười rạng ngời đến mức ả nữ hoàng đứng đó ngẫn ngơ nhìn.

Ả nữ hoàng chợt nhớ đến một người cũng có khuôn mặt y chan như Nhất Uy, chỉ khác màu mắt đen huyền kia thôi. Ả điên tiết kéo lấy khối cơ thể của Nhất Uy lại gần mình. Ả gằn từng chữ một:

“Kim Quy, ta thật sự rất muốn gặp lại ngươi một lần.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.