Trước mắt bao người, Tạ Vân không nói một lời bước lên đứng bên cạnh Võ hậu.
Võ hậu hỏi: “Nhìn thấy nơi đó không?”
Tạ Vân lại không nhìn theo ngón tay đeo hộ chỉ hoa mỹ của nàng hướng về chiến trận trên bình nguyên phía xa, chỉ hỏi lại: “Thiên hậu muốn lấy ta làm uy hiếp hay sao?”
“Nghĩ nhiều!” Võ hậu mỉm cười: “Ngươi ở trong cấm cung sinh hoạt nhiều năm, bộ hạ cũ nơi Bắc Nha vẫn chưa tán, người người đều trợn to hai mắt mà nhìn. Nếu đem ngươi coi như tấm khiên mà đẩy ra, chưa nói đến căn bản cũng vô dụng, chẳng phải trước đó liền ứng vào câu “thỏ tử hồ bi” hay sao?” (*)
[(*) thỏ tử hồ bi: thỏ chết cáo khóc, ý nói bộ hạ của Tạ Vân còn nhiều, nhìn thấy Tạ Vân chết như vậy ắt sẽ dao động nhân tâm]
“Vậy Thiên hậu gọi ta tới làm gì?”
Võ hậu đem tầm mắt quay về hướng Tạ Vân, một lúc lâu cười dài một tiếng: “Đồ đệ ngươi tự tay nuôi lớn, ngàn dặm xa xôi đến phá hư giang sơn Đại Đường phồn thịnh của ta. Ta có thể nào lại không để ngươi tận mắt nhìn thấy hắn đầu mình hai ngả, tan xương nát thịt?!”
“Kỵ binh xông ra, đưa cường nỏ lên!” Võ hậu phát ra tiếng rống giận kinh hãi nhân tâm: “Đem bọn họ ở ngoài cửa thành chém tận giết tuyệt!”
Tiếng kèn xung phong vang vọng thiên địa, hai cánh trái phải kỵ binh Cần vương quân cuồn cuộn nổi lên bụi bay mù mịt.
Xa xa dưới cửa thành, đội tiên phong của Kiêu kỵ binh đẩy lên một loạt cường nỏ hạng nặng tẩm dầu hỏa bừng bừng bốc cháy hướng về phía Cần vương quân phóng tới đầy trời!
Đan Siêu thu hồi ánh mắt hướng về phía thành lâu, mặt trầm như nước không chút biểu tình, khiến cho toàn bộ câu hỏi của Lý Kính Nghiệp muốn thốt ra lại nuốt trở vào, lạnh lùng nói: “Trường An bát thủy bao quanh dễ thủ khó công. Vả lại trong thành lương thảo sung túc, cho dù thủ thành hơn một tháng không phải là việc khó, nhưng sĩ khí Nam quân liền sẽ bị hao mòn. Bởi vậy hôm nay nhất định phải đại thắng, nếu không sẽ không đủ để xoa dịu tấm lòng người trong thiên hạ. Người đâu, mang công thành nỏ lên!”
Lý Kính Nghiệp thấp giọng nói: “Toàn gia Tướng quân lớn nhỏ đều ở trong thành, vạn nhất Võ thị tâm ngoan thủ lạt…”
Trước trận không nên nói mấy lời như thế này. Nhưng Lý Kính Nghiệp biết nói hay không sự thật đều tồn tại, lúc này chỉ muốn trấn an một chút mà thôi. Ai ngờ Đan Siêu nghe vậy vẫn không hề có động tĩnh, chỉ khóe môi chậm rãi hiện ra một tia cười lạnh.
Sau khi chính mắt nhìn thấy thần tích thiên mệnh giáng thế nơi thành Lạc Dương phát sinh ngay trước mặt mình, Anh quốc công đối với Đan Siêu liền có chút kiêng kị cùng sợ hãi khó nói thành lời. Giờ phút này hắn nhìn chằm chằm vào nụ cười không dễ phát giác kia, mạc danh mà ngửi được khí tức thị huyết nồng hậu.
Đan Siêu không trả lời hắn, chợt giơ roi đánh ngựa:
“Giá!”
Kỵ binh cảm khái ứng thanh, theo hắn xông lên phía hoả vũ đầy trời rơi xuống!
“Thỉnh thiên hậu tạm lánh…!”
Thị vệ chen chúc tiến lên đem Võ hậu đẩy về phía sau. Đầy trời vũ tiễn từ trên thành lâu bay xuống chiến trường. Vũ Văn Hổ bước nhanh tiến lên, rút tên kéo huyền. Điêu linh tiễn đặc chế cương mãnh ở trên không trung phát ra ánh lửa, rít lên bay về hướng trước trận!
Đan Siêu vung chiến kích, đem hơn mười binh sĩ đối địch xung quanh quét ngã nhào xuống ngựa, nháy mắt liền bị vó ngựa cuồn cuộn đạp thành máu bùn – Đúng lúc này Điêu linh tiễn từ trên cao vút tới, thân binh tả hữu nghịch dòng giết đến, toàn bộ cự thuẫn tầng tầng lớp lớp hình thành một bức tường bằng sắt, bị đầu mũi tên đẩy nhào về phía sau!
Ba!
Đan Siêu bắt được thân tiễn nóng bỏng cầm trong tay, trở tay dương cung, cương tiễn như lưu tinh phô thiên cái địa thẳng lên trời cao!
Vũ Văn Hổ lắc mình né tránh, quát to một tiếng. Chỉ thấy cương tiễn kia sát bên thân mình, thoáng chốc bắn xuyên qua đầu thân binh bên cạnh!
“Báo… Lý Trí Thập chính diện nghênh địch, bị chém xuống ngựa!”
“Báo… Mã Kính Thần trước trận không địch lại, đã bị bắt giữ!”
“Báo…!”
Vừa mới đối mặt, liên tiếp thiệt hại hai mãnh tướng, chẳng lẽ không ai có thể ngăn được một kiếm của Đan Siêu?!
Vũ Văn Hổ hung hăng đẩy sĩ binh báo tin ra, tự mình chạy xuống thành lâu, suất lĩnh trọng binh giết ra khỏi thành!
Giờ phút này chiến trường đã hoàn toàn biến thành một cái máy xay thịt, vô số thi thể chất đầy chiến hào. Đan Siêu dẫn theo một đám kỵ binh tự tay hắn huấn luyện qua một đường chiến dịch lớn nhỏ, dựa vào cung mã thuật xảo diệu tránh khỏi cường nỏ hỏa đạn. Mà trung quân do Lý Kính Nghiệp trấn thủ lại lệnh cho quân lính không ngừng tấn công bằng công thành nỏ, hai cái phối hợp tinh diệu đến cực điểm, hàng vạn tấn cự thạch như mưa to trút xuống đem tường thành Trường An đập ra một cái hố sâu.
Tiền tuyến không ngừng hướng thành lâu đẩy mạnh, xung xa đè lên máu thịt chạy như bay hướng về phía trước, Cần vương quân có thể nói tre già măng mọc, cơ hồ là đạp lên vô số thi thể đem thang đặt dưới chân tường thành!
Vũ Văn Hổ hét lớn một tiếng, chiến mã phát lực nhằm phía trước trận, hung hăng đánh lên địch quân tiên phong, trong phút chốc liền đem hơn mười kỵ binh đâm bay tứ tung về phía sau!
Keng…
Binh khí va chạm, hoả tinh văng khắp nơi. Hai con ngựa của Đan Siêu và Vũ Văn Hổ sát qua nhau, hai người đồng thời quay lại. Trong giây phút điện quang thạch hỏa đã giao chiến mấy chiêu, kình khí của binh khí hai bên khiến bộ binh quanh đó dạt ra ngoài.
“Đồ thứ phản tặc này!” Vũ Văn Hổ rống giận: “Hôm nay liền triệt để giải quyết ngươi…!”
Keng một tiếng đinh tai nhức óc, trường thương cuả Vũ Văn Hổ thẳng hướng cổ họng Đan Siêu. Đan Siêu lại không né tránh, đồng thời chiến kích kè trường thương, kề sát đầu Vũ Văn Hổ, mạo hiểm vạn phần mà đánh bay mũ giáp che đầu của hắn!
Thân binh ầm ầm reo vang, mũ giáp bay ra, rơi xuống chiến trường phía xa. Vũ Văn Hổ lại nhân cơ hội gạt mạnh, cự lực như Thái sơn đem chiến kích trong tay Đan Siêu ngạnh sinh sinh đẩy vòng ra!
Đan Siêu thở ra một hơi nóng bỏng huyết khí, trở tay ném luôn chiến kích.
Cương kích to bằng cổ tay nặng mấy trăm cân nặng nề rơi xuống, văng lên bùn đất lẫn máu tươi tung toé. Chỉ thấy cơ lưng hắn căng thẳng, áp vào vỏ kiếm chấn động, tiếng rồng ngâm vang lên khắp nơi, trở tay về phía sau rút ra Long Uyên!
Đồng tử Vũ Văn Hổ xẹt qua tuyết quang chói mắt.
Trong phút chốc hắn hoảng hốt nhìn thấy Thanh Long từ thân kiếm xoay tròn bốc lên không trung, nhìn đến thiên chân vạn xác. Nhưng ý nghĩ sợ hãi mới vừa chớm đã bị bản thân hắn đè nén xuống, theo bản năng bạo rống một tiếng, giơ thương đâm tới.
…Nhưng mà lúc ấy không ai có thể thấy rõ kiếm chiêu của Đan Siêu.
Chỉ nghe giữa không trung tiếng đao binh giao kích, như mưa rào đổ xuống hoa lê, lại như vô số kình phong rát mặt người. Đám kỵ binh không ai không lảo đảo lui về phía sau, thậm chí ngay cả chiến mã kiêu dũng cũng không ngừng sợ hãi hí vang. Ngắn ngủi trong chớp mắt, bụi cát tung bay chặn mất tầm mắt mọi người, chỉ thấy ánh sáng xanh trắng dày đặc đan xen, đem gió cát cắt thành vô số mảnh nhỏ.
Keng!
Một tiếng chấn động khác thường như muốn xé rách màng tai. Chỉ thấy một nửa cây thương bị đánh bay lên không trung!
“Ngươi…!”
Vũ Văn Hổ gầm lên như mãnh thú sắp chết. Chớp mắt sau, chỉ nghe bùm bùm hai tiếng vật nặng rơi xuống đất, hai người đồng thời từ trên lưng ngựa nhảy xuống.
Chiến mã không ngừng dậm chân đảo quanh. Kỵ binh đại kinh thất sắc ùa tới. Đúng lúc này một quyền vừa nặng vừa tàn nhẫn của Đan Siêu đem Vũ Văn Hổ đánh ngã nhào, mũi kiếm như tia chớp đâm tới!
Một khắc kia, Vũ Văn Hổ thật sự cho là mình chết chắc.
Hắn theo bản năng nhắm mắt lại. Ngay sau đó, hàn ý kề sát bên tai mà qua, gắt gao cắm vào trong bùn đất!
“…” Vũ Văn Hổ run rẩy mở to mắt, quay đầu lại. Kiếm phong Long Uyên chém sắt như bùn đang đối diện con ngươi của hắn.
Kỵ binh hoan hô rung trời động đất, nhanh chóng khuếch tán ra xa. Vũ Văn Hổ nhắm mắt lại. Ký ức năm đó tại Thanh Lương điện thảm bại trước mặt thủ hạ như thế lại hiện ra trước mắt, một lúc lâu sau hắn run rẩy nhưng lãnh khốc nói: “… Ngươi giết ta đi!”
Đan Siêu đầy mặt và đầu cổ đều là máu cùng bụi đất, nhưng ánh sáng ban mai mờ nhạt từ phía sau hắn hắt đến, gương mặt nghiêng hiện ra một loại hình dáng cực độ kiên cường, đĩnh bạt, lại lạnh như băng ác liệt không dung kháng cự.
“Ngươi tận trung làm việc, có tội gì!?” Hắn thản nhiên hỏi lại một câu, đứng dậy quát: “Người đâu, đem hắn áp đi xuống!”
Vũ Văn Hổ khó có thể tin, ngay sau đó bị vài tên thân binh kéo đến giải đi. Chỉ thấy Đan Siêu đi về phía chiến mã, xoay người nhảy lên, xoát một cái giương lên trường kiếm.
Kiếm phong ở dưới ánh mặt trời phản xạ ra ánh sáng chói mắt, cùng với thanh âm trầm ổn của hắn hướng bốn phương tám hướng khuếch tán: “Theo ta xông lên…Giết..!”
“Giết…!” Kỵ binh đồng loạt ứng thanh, đông nghìn nghịt xung phong, cuồn cuộn như nước lũ dũng mãnh hướng về cửa thành!
Uỳnh!
Xung xa ở trong đám người đâm trái đâm phải. Xa nỗ công thành bắn ra cự thạch, theo tiếng nổ kinh thiên động địa, ở trên cửa thành để lại một vết nứt lớn.
Nhưng mà ngay sau đó, trên thành lâu Trường An thành đổ xuống mấy trăm thùng dầu hỏa hừng hực thiêu đốt đập vào xung xa!
Cả một cỗ xung xa nháy mắt chìm trong đại hoả tận trời, lửa cháy đem đầu gỗ đốt đến lách cách rung động, sĩ binh phát ra tiếng kêu rên thảm thiết, từng người như cây đuốc sống từ trên cao nhảy ra ngoài. Mùi thiết khí bị thiêu đốt cùng mùi máu thuận gió trong khoảnh khắc bay xa vài dặm, toàn bộ người trên chiến trường nháy mắt sắc mặt kịch biến.
“Đan tướng quân!” Lý Kính Nghiệp toàn thân đẫm máu, từ sau trận giục ngựa tiến lên, quả thực nộ khí xung thiên: “Mắt thấy thành liền muốn phá! Vậy phải làm sao bây giờ?!”
…Làm như thế nào?
Đan Siêu cau mày, ánh mắt xuyên qua khói đen cuồn cuộn, chỉ thấy cửa thành lung lay sắp đổ, giống như chỉ cần tiến lên duỗi tay ra đẩy liền có thể xô ngã; Nhưng mà ngay tại lúc này khoảng cách đó không người nào có thể tiến lên được một bước. Bên trong thành vô số sĩ binh đang ùa tới, giành giật từng giây để gia cố cửa thành.
Làm như thế nào?!
………….
“Báo…!”
“Vũ Văn đại tướng quân trước trận không địch lại, đã bị bắt giữ!”
Trên thành lâu ồ lên đại loạn, Võ hậu bỗng nhiên đứng phắt dậy: “Làm sao lại thế được?!”
Ở sau lưng nàng, Tạ Vân nhẹ nhàng thở ra khẩu khí, cơ bắp bả vai đang căng thẳng hơi hơi buông lỏng.
Thang mây gác lên tường thành, vô số Cần vương quân đang nối đuôi nhau không ngừng leo lên. Trên đỉnh thành lâu tựa như nồi nước sôi, người người chạy vội, người người kêu to, cung tiễn dày đặc che phủ không trung.
Ở một góc không người chú ý, một nam tử trẻ tuổi mặc hắc y đi lên bậc thang, đứng ở trước môn lâu.
“Người nào?”
Binh lính vừa phát ra tiếng hỏi dứt lời, liền chỉ thấy trước mắt hàn quang loé lên, thủ cấp theo một đường máu bay lên giữa không trung.
Chung quanh mọi người rung động, năm bảy tên sĩ binh đồng thời theo bản năng phát ra tiếng rống giận: “Đứng lại!” “Không được cử động!” “Hộ giá, có thích khách!”
Đoạt hồn câu trong huyết quang hình quạt trở tay vung ngang, mũi câu đi đến chỗ nào, tàn chi bay lên đến đó. Nam tử trẻ tuổi đưa ngón út đẩy mũ mạo, lộ ra mái tóc ngắn kiệt ngạo đỏ như lửa cùng nụ cười nơi khóe miệng đầy tà khí.
Xa xa Thiên hậu mãnh liệt quay đầu lại, nhất thời kinh sợ: “Cảnh Linh?”
Cảnh Linh tung người nhảy lên, nháy mắt nơi hắn vừa đứng đã cắm liền năm sáu mũi tên. Chỉ thấy thân ảnh hắc y của hắn tựa như tử thần bay qua đỉnh đầu mọi người, cơ hồ mỗi bước đi đều có mấy người bị móc sắt thật lớn chém thành hai nửa, tất cả mọi người đầy vẻ sợ hãi biến sắc, tranh nhau kêu thảm lui ra phía sau!
“Yểm hộ Thiên hậu!”
“Mau, mau hộ giá!”
Thiên hậu đươc đám thân binh vây quanh lảo đảo lui về hướng Thiên môn. Chỉ thấy Cảnh Linh ngừng lại bước chân, đứng ở trước mặt Tạ Vân, lạnh lùng mà nhìn chăm chú vào y, Đoạt hồn câu trầm trọng từ trên cao bổ xuống…
‘Phốc thử’ một tiếng, nửa mặt bên của Tạ Vân đều bị máu tươi bắn lên, vệ binh phía sau y vô thanh vô tức bị băm thành hai đoạn.
Cảnh Linh thu hồi Đoạt hồn câu, thuận tay đem sợi xích bằng huyền thiết trên cổ tay Tạ Vân một đao chém đứt, nheo mắt đánh giá y một khắc, chế nhạo nói: “Theo ta đi đi, tiền bối!”
Tạ Vân xoa xoa cổ tay, thở ra một hơi thật dài, lắc đầu mỉm cười không đáp. Y thuận tay từ trên thi thể một người sĩ binh dưới đất nhặt lên cung tiễn, đi đến cạnh tường thành.
Gặp thoáng qua ánh mắt Cảnh Linh đang hồ nghi mà nhíu lại, chỉ nghe thanh âm Tạ Vân mang theo ý cười truyền đến: “Uổng công ngươi gọi tiền bối mấy năm, lại chưa hề dạy qua cái gì, không chừng lại oán giận ta không biết thương hậu bối.”
“…” Cảnh Linh vẻ mặt nửa buông lỏng nửa cảnh giác, chần chờ một lúc lâu nói: “Chưởng môn đã liên hệ đám Bắc Nha cấm quân phế vật kia ở dưới thành lâu tiếp ứng, bảo ta mang ngươi đi xuống, ngươi…”
“Đợi một chút liền đi.” Tạ Vân nhẹ nhàng nói, ngón tay thon dài đáp lên cương tiễn, kéo căng dây cung.
Ánh mặt trời nhợt nhạt chiếu trên cương tiễn phát ra thiết quang, dây cung căng hình bán nguyệt, mũi tên xa xa nhắm ngay về hướng Đan Siêu trên chiến trường.
“Biết bắn tên không?” Y hỏi.
“…” Cảnh Linh khiêu khích nói: “Biết a. Như thế nào, ngươi dạy ta?”
Xa xa, Đan Siêu hoành đao bật người, nhìn lên phía trời cao phản xạ ra ánh sáng lạnh lẽo của đầu một mũi tên.
“Ân, ta dạy cho ngươi.” Tạ Vân cong lên khóe môi xinh đẹp: “Chỉ dạy một lần, xem cho kỹ!”
Vừa dứt lời, Tạ Vân thốt nhiên đề khí buông dây!
Vút …
Mũi tên thoát huyền phát ra tiếng vang nhỏ. Tạ Vân buông tay, năm ngón tay đồng thời xoè ra, thiết cung rơi xuống đất vỡ thành từng khối.
Chớp mắt sau, mũi tên nhọn đột nhiên hóa thành Thanh Long, dưới ánh mắt chăm chú của ngàn vạn người phát ra tiếng gào thét rung động thiên địa!
Thủ vệ sĩ binh trong tiếng rít vang phát ra tiếng kêu tuyệt vọng, nhưng mà cái gì cũng không còn kịp. Cho dù kỵ binh tối nhanh nhẹn nhất, cũng chỉ có thể cảm giác được sát khí phá không, thân thể cự long cao lớn bay vút qua trên đỉnh đầu mình.
Ngay sau đó, trên đỉnh ổ trục thật lớn của cửa thành bạo khai, dưới cái va đập của long thủ nặng tựa ngàn cân vỡ nát thành bột mịn!
…Soạt!
Đầu mũi tên cắm ngập vào trên cửa thành. Mất đi ổ trục chống đỡ, đại môn nặng nề lập tức chấn động, vụn gỗ đầy trời dây thừng đứt quãng, dưới ánh mắt khiếp sợ lẫn kinh ngạc của mọi người, chậm rãi đổ sụp xuống.
Một mũi tên phá cửa kia hoa lửa còn chưa hoàn toàn tiêu tán trên trời cao, ngàn vạn đại quân liền đồng thời ý thức được một cái sự thật khó có thể tin…
Thành phá.
Trường An thành nguy như chồng trứng, rốt cục bị phá.
“Thủ vệ hoàng cung…!”
Tiếng Võ hậu rống giận truyền khắp nơi, đồng thanh tương ứng chính là, trên chiến trường vang lên tiếng kèn to hiệu lệnh tổng tiến công, sau đó vó ngựa cùng bộ binh ầm ầm vang dội, khắp bình nguyên như đất rung núi chuyển!
Không còn cái gì có thể ngăn cản bước chân xung phong của thiết kỵ hướng về Đại Minh cung.
… Hoàng thất Lý Đường bấp bênh, rốt cục ở dưới sự dẫn dắt của tân nhậm thừa kế, lần nữa mở đường máu giết về hướng đỉnh cao quyền lực trong thiên hạ.