Thanh Long Đồ Đằng

Chương 100: Chương 100: Ám sát




Lạc Dương bị phá, ba mươi vạn đại quân còn sót lại chỉ có sáu vạn. Đám người Lý Kính Nghiệp, Đan Siêu mang binh thừa thắng một đường thẳng bức đến Trường An.

Võ hậu nghe tin tức giận dữ, đem Lý Hiếu Dật giảm tử xoá tên, lại lệnh cho Vũ Văn Hổ chỉnh đốn quân doanh bảo vệ xung quanh kinh thành, chuẩn bị nghênh đón Cần vương quân vượt mọi chông gai mà đến.

Nhưng mà làm cho nàng càng giận dữ cũng không phải điều này.

Hơn mười vạn đại quân chính mắt nhìn thấy, dưới thành Lạc Dương chân long hiện thân, chở Hoài hóa Đại tướng quân bay lên đỉnh Thượng Dương cung. Ngay sau đó Bắc đẩu sáng chói Tử Vi giáng thế, tường thành Lạc Dương trăm năm không phá bỗng nhiên sụp xuống thành bột mịn.

Khiến cho nàng khiếp sợ cùng bất an chính là lời đồn trong một đêm truyền khắp thiên hạ.

“Đám người Anh quốc công cùng Hoài hóa Đại tướng quân, mượn danh nghĩa Thánh thượng khởi binh tác loạn, chiếm cứ Đông đô Lạc Dương, lại một đường xuất phát hướng về Trường An. Các vị ái khanh có chủ ý gì không?”

Thanh âm uy nghiêm của Võ hậu vang vọng quanh quẩn trên kim điện thật lâu. Quần thần hai mặt nhìn nhau, biểu tình mỗi người mỗi khác.

Sau khi Đông đô bị phá, thiên hạ rúng động, tiếng hô Cần vương từ khắp các nơi đồng loạt nổi lên. Sơn Đông phía nam cũng có hào kiệt cùng hưởng ứng, đối với Trường An hình thành thế gọng kìm. Tuy rằng Đại Minh cung vẫn cứ tráng lệ nguy nga, mà hiện giờ huân hương trân quý cũng khó che lấp mùi khói thuốc súng càng ngày càng đến gần.

“Phản quân đường xa mà đến, ắt hẳn nhân mã mỏi mệt. Mà Thiên hậu đã lệnh cho Vũ Văn đại tướng quân bảo vệ xung quanh kinh thành, trận chiến này nhất định có thể đại thắng…”

Thiên hậu lạnh lùng nói: “A dua!”

Thị lang vừa nói mặt đỏ tai hồng lui xuống.

“Thiên hậu không ngại thỉnh Thánh Thượng chiêu cáo thiên hạ, nghiêm từ trách cứ đám người Anh quốc công cùng Hoài hóa Đại tướng quân.” Lại một Ngự Sử tiến lên uyển chuyển nói: “Nhất là ngày thành Lạc Dương bị phá xuất hiện dị tượng đã truyền khắp đại giang nam bắc, khiến cho dân chúng nhân tâm hoảng sợ; chỉ có Thánh thượng miệng vàng lời ngọc bác bỏ, mới có khả năng khiến người trong thiên hạ biết được rằng chân long thiên tử đang tọa trấn kinh thành. Mấy loại đồn đãi dối trá tự nhiên liền tan thành mây khói …”

…Lời này lại đánh trúng uy hiếp trong lòng Thiên hậu.

Để cho Hoàng đế lấy thân phận chân long thiên tử xuất hiện trước mặt người trong thiên hạ, sau đó tiến thêm một bước lật đổ thế lực khống chế của nàng? Dĩ nhiên là cực kỳ không ổn.

Nhưng mà nếu Hoàng đế không ra mặt, còn biện pháp nào có thể dập tan lời đồn đãi càng lúc càng rõ ràng và công khai “Chân long hiện thế ở thành Lạc Dương” chứ?

Thiên hậu mặt trầm như nước, vừa muốn mở miệng phản bác cái gì, bỗng Tả võ vệ Đại tướng quân Trình Vụ Đĩnh tiến lên một bước, nhìn thẳng nàng, trầm giọng nói: “Đám người Anh quốc công phản loạn, chính là giương cờ hiệu ‘Cần vương’, người trong thiên hạ mới có thể sôi nổi hưởng ứng. Thiên hậu nếu muốn bình phục phản loạn yên ổn xã tắc, sao không trao lại triều chính cho Thánh thượng, phản loạn liền không cần đánh sẽ tự bình sao?”

Cả điện tĩnh lặng, đôi bàn tay Võ hậu được bảo dưỡng kỹ càng, làn da trắng xiết lấy vạt áo kim loan, từng ngón tay cũng nổi gân xanh: “… Các vị ái khanh phía dưới, còn có người nào gián ngôn như vậy, không ngại cùng đứng ra?”

Không ai thốt một lời, cũng không có người dám động. Chỉ có Trình Vụ Đĩnh một người thẳng tắp đứng giữa kim điện.

Võ hậu cười một tiếng dài – Tuy rằng không có người nào can đảm mở miệng, nhưng nàng ngồi ở trên điện cao nhìn xuống, làm sao lại không thấy được giờ phút này bao nhiêu người âm thầm mang tâm tư giống nhau, chính là yêu quý tính mạng toàn bộ dòng họ gia tộc mới không dám ló đầu ra.

“Người đâu!” nàng cao giọng nói.

Thị vệ từ ngoài cửa điện nối đuôi nhau chạy vào, một đám đại thần quỳ đầy đất vẻ sợ hãi biến sắc. Chỉ nghe Võ hậu gằn từng chữ quát: “Trình Vụ Đĩnh bụng dạ khó lường, chẳng màng đến Thánh thượng bệnh tình nguy kịch, bí mật thông đồng với đám người Anh quốc công phản loạn, áp đi xuống vấn trảm cho ta!”

“Thiên hậu! Ngươi giam cầm Thánh thượng, sát hại thân tử, độc hại hoàng tôn! Ngươi sẽ gặp báo ứng! …”

Thanh âm phẫn nộ của Trình Vụ Đĩnh dần dần đi xa trong sự choáng váng của văn võ trọng thần. Thiên hậu trong ngực kịch liệt phập phồng bất định, cao giọng giận dữ quát: “Bãi triều!” Nói xong đứng dậy phẩy tay áo bỏ đi.

Thiên viện trong Thanh Lương điện, thị vệ đồng loạt cúi người: “Cung nghênh Thiên hậu!”

Canh gác nơi này đều là thân tín của nàng lúc trước cài vào trong Kiêu kỵ doanh, hiện giờ cố ý triệu hồi vào cung, ở thời điểm bấp bênh mẫn cảm bảo vệ an nguy cho cấm cung. Thiên hậu bỏ qua bàn tay nâng đỡ của bọn thị nữ, không thèm liếc nhìn bất luận kẻ nào một cái, khi bước qua bên cạnh đội trưởng Thủ vệ, nàng rút ra đoản đao hắn giắt nơi thắt lưng, sải bước đi về hướng cánh cửa gỗ cuối Thiên viện kia.

Phanh!

Ánh sáng theo tiếng động từ ngoài cửa ùa vào trong phòng. Cạnh cửa sổ kê một chiếc ghế có lưng tựa cao, Tạ Vân quay đầu lại, ánh mắt bình tĩnh không có một tia dao động: “Ngài là tới giết ta sao?”

Gần một tháng giam lỏng vẫn chưa khiến Tạ Vân xuất hiện bất luận nản lòng cùng tiều tụy gì, ngược lại y còn thong dong, trấn định, thậm chí có một chút điểm khí độ thờ ơ, giống hệt như ký ức hơn hai mươi năm trong đầu Võ hậu, không hề có cái gì khác biệt.

Võ hậu dồn dập thở dốc mấy cái, bỗng nhiên vươn tay một phen nắm cổ áo Tạ Vân: “Ngươi đã sớm dự đoán được ngày này, có phải hay không?”

Hai người một cao một thấp đối mặt nhau. Ánh mắt Tạ Vân hiện ra ý cười ngắn ngủi: “Nam quân công phá Lạc Dương rồi?”

“…”

“Chỉ có công phá Lạc Dương, chọn tuyến đường đi Sơn Đông, mới có thể lệnh thiên hạ quần hùng nhất hô bá ứng, làm cơ sở nòng cốt cho Cần vương quân.” Tạ Vân có một chút tiếc nuối mà nhìn chăm chú vào đôi mắt Võ hậu, nói:

“Ngài hẳn là nên phái người dẫn dụ Anh quốc công xuôi nam đến Kim Lăng, sau lại lệnh cho Lý Hiếu Dật lấy danh nghĩa bình loạn, chặn giết nam quân cùng hai châu Thường, Nhuận, nhiều nhất là một tháng loạn cục có thể định… Cũng sẽ không có cục diện ngày hôm nay.”

Bàn tay từng móng nhọn sơn đỏ sẫm của Võ hậu ở trên cổ áo lụa trắng của Tạ Vân hơi hơi phát run: “Ta hỏi ngươi, từ mười năm trước lúc ngươi cãi lệnh ta, thời điểm đem Đan Siêu từ Mạc Bắc tha về Trường An liền đã dự liệu được ngày hôm nay, có phải hay không?!”

Qua một trận trầm mặc thật lâu, Tạ Vân nói: “Không!”

“Lúc bắt đầu ta chỉ muốn cho hắn sống sót,” thanh âm Tạ Vân chuyển thấp, cơ hồ là thì thầm nói: “Tựa như Nương nương lần đầu tiên nghe thấy ta ở ngoài tường cầu xin một chén nước uống… Lần đầu tiên ta ở trong lều Đột Quyết nhìn thấy hắn…cũng chỉ muốn cho hắn sống sót mà thôi!”

…Bất luận sau này trong tình cảm trộn lẫn ít nhiều mưu tính lợi dụng cùng ngươi lừa ta gạt, ít nhất lúc ban đầu một khắc kia, ta cùng đường, ngươi thân hãm trong tù, chúng ta đều chỉ muốn giúp đỡ nhau sống sót. Chỉ như thế mà thôi.

Võ hậu quan sát Tạ Vân thật kỹ, hơi hơi thở dốc. Thật lâu sau mới không ngừng gật đầu cười lạnh: “Ta hiểu rồi… Ta hiểu rồi!”

Nàng ngẩng đầu hít vào một hơi thật dài.

Nàng hiểu rõ tình cảm nương tựa lẫn nhau đó là như thế nào, chỉ là nhân vật chính của câu chuyện đã đổi từ nàng thành người khác.

“Ngày thành Lạc Dương bị phá, ngàn vạn sĩ binh chính mắt nhìn thấy Thanh Long hiện thế, cõng Đan Siêu bay đến Lạc Dương hành cung. Trên bầu trời Bắc đẩu thất tinh toả sáng, lời đồn đãi tân chủ thiên mệnh truyền khắp đại giang nam bắc… ‘Người được Thanh Long là được thiên hạ’ nguyên lai chính là như vậy! Tiên hoàng đúng là không lừa ta.”

Mỗi âm tiết đều giống như là từ trong hàm răng nghiến chặt của Võ hậu gằn ra, mang theo vẻ giễu cợt nồng đậm không thèm che dấu. Một khắc nàng tỉnh táo lại, giễu cợt kia dần dần chuyển biến thành một tia tàn nhẫn, ngữ điệu cũng là cực kỳ rõ ràng:

“Sự tình phát triển trở thành như ngày hôm nay, không chỉ là bởi vì ngươi thay đổi, mà chính ta cũng thay đổi. Năm đó ta độc sát Vũ Văn Hổ bại lộ, ngươi liều chết đi ra gánh tội thay. Sau đó ta quỳ gối cầu xin bệ hạ miễn ngươi lưu đày, cửa thành đưa tiễn vài dặm… Ngươi không còn là ngươi lúc trước, mà ta cũng không còn là ta lúc trước.”

Tạ Vân hơi hơi nhắm mắt lại, phát ra tiếng thở dài nhẹ không thể nghe thấy.

Võ hậu nhẹ giọng nói: “Tạ Vân ta quen biết kia, khi từ biệt ngoài cửa thành Trường An, cũng đã chết ở trên đường đi Mạc Bắc…”

Tạ Vân lại tự giễu mà phủ định lời của nàng: “Không phải! Tạ Vân mà Nương nương quen biết, là chết sau khi khai ấn chuẩn bị điềm lành cho người đăng cơ.”

Võ hậu sắc mặt trắng bệch, ánh mắt đỏ bừng, cơ hồ có chút run rẩy mà lắc đầu. Không biết là không muốn tin tưởng hay là đau xót di hận, từ từ nâng tay lên.

…Phập!

Thanh âm máu tươi bắn toé vọng trong tiểu viện hẻo lánh tĩnh lặng. Áo bào trắng thuần trước ngực Tạ Vân nhanh chóng nhiễm màu đỏ tươi, đoản đao trong tay Võ hậu đã cắm ngập vào trong áo!

“…” Từ trong đôi môi Tạ Vân tràn ra một tia máu, nhưng y nhẹ thở gấp, nở nụ cười: “Nương nương, ngươi phải đâm sâu một chút… Như vậy là không được!”

Lưỡi dao bởi vì run rẩy mà phản xạ ra ánh sáng lay động. Bàn tay Võ hậu, thậm chí là toàn thân, đều không ngừng được mà co rút run rẩy. Nữ nhân trải qua đao quang kiếm ảnh bao nhiêu năm đều chưa từng sợ hãi, nhìn qua lại có chút suy sụp.

“Không sao, cứ như vậy…”

Tạ Vân nhắm mắt lại, giống như cực độ mệt mỏi tựa vào lưng vào ghế dựa, đầu mày khóe mắt mang theo vẻ mênh mang xa xăm:

“…Ta chết ở trên tay Nương nương; Nương nương lại chết trên tay Cần vương quân. Thế gian từ nay về sau không còn cả ta lẫn ngươi, thiên hạ này lại quay trở lại hoàng triều Lý Đường truyền thừa muôn đời… Trăm năm sau sách sử bình luận, ngươi là họa quốc yêu hậu, ta là soán quyền gian thần… cũng coi như là lưu danh sử sách!”

Từng giọt từng gọt nước mắt lớn từ trong mắt Võ hậu trào ra, theo hai má rơi xuống, thấm ướt làn áo bào thêu sang quý.

Nàng đã không nhớ rõ thời điểm mình khóc rống thất thanh là lúc nào. Tựa như toàn bộ nước mắt của nàng đã chảy đến khô cạn trong hậu cung cô độc của tiên hoàng, rồi hết sạch trong những đêm đông dài dằng dặc ở Cảm Nghiệp tự; Chỉ dư lại tất cả yêu hận, đều ở trong những năm tháng hướng về đỉnh cao quyền thế trèo lên mà hóa thành bụi mờ.

Nhưng mà giờ khắc này, nỗi không cam cùng tuyệt vọng thống khổ như thấu tim gan kia lại quay trở lại.

Mũi dao sắc bén đâm vào máu thịt dễ dàng đến như vậy, nàng lại không rõ vì sao trong tay nặng tựa ngàn quân, giống như không phải là giết kẻ khác, mà là tự tay từng chút một giết chết chính bản thân nàng.

Leng keng một tiếng thanh vang, đoản đao rơi xuống mặt đất.

Tạ Vân mở to mắt. Võ hậu nhìn chăm chú vào y lùi nhanh ra phía sau, bước chân cơ hồ lảo đảo. Vừa lúc đó, bỗng nhiên ngoài Thiên viện tiếng bước chân từ xa chạy tới gần, thân tín vội vàng tiến vào trong phòng, phịch một tiếng quỳ xuống đất: “Thiên hậu! Nguy cấp! Anh quốc công cùng ba mươi vạn phản quân đã tiến nhanh đến cửa Minh Đức!”

……….

Tình thế nguy cấp, chỉ mành treo chuông.

Bình nguyên ngàn dặm ngoài cửa Minh Đức, gió từ cuối đường chân trời thổi qua khu đất lớn. Ngày còn chưa sáng rõ, đầy trời cỏ khô hiu quạnh.

Đứng ở tường thành nhìn xuống, đại quân vây kín đầy khắp núi đồi. Trên soái kỳ trước trận một chữ “Đan” loang lổ vết máu, như một con mãnh sư màu vàng ngửa mặt lên trời gào thét, ở dưới ánh mặt trời tung bay phần phật.

Võ hậu hơi ngẩng cằm lên. Dưới ánh sáng đầu hạ, từng đường nét trên gương mặt trang dung diễm lệ phong vận không giảm của nàng có vẻ phá lệ cứng rắn.

Vũ Văn Hổ mặc trọng giáp cúi đầu, trầm giọng nói: “Thiên hậu.”

Trên bình nguyên bát ngát vô số hùng binh. Trước trận mơ hồ có một thân ảnh cao lớn, chân đạp thần tuấn, mình mặc chiến bào, khôi giáp phản xạ ra quang mang chói mắt.

…Đó chính là Đan Siêu.

Nam nhân kia phá thành bạt trại, khí thế như hổ, từ Dương Châu mang binh ngàn dặm đánh tới chân kinh thành, triệt để lay động căn cơ thống trị của nàng, chính là thân sinh nhi tử của nàng.

Võ hậu thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nói: “Đem Tạ thống lĩnh đến đây.”

Vũ Văn Hổ thoáng ngạc nhiên, lại chỉ thấy thân binh của Võ hậu khom người lui ra. Một lát sau thế nhưng thật sự kèm chặt hai bên trái phải, giải một người đi lên thành lâu!

Người nọ mái tóc tuỳ tiện buộc lại, quần áo bằng gấm thượng hạng, vóc người cao gầy thanh mảnh, từ trong gió to từng bước một đi tới. Trước ngực y vết thương bị đâm máu đã khô cạn, ở trên tà áo để lại sắc đỏ thẫm tiên diễm.

Vũ Văn Hổ không biết phải nói gì, đồng tử cấp tốc thu lại – Người kia thật sự lại là Tạ Vân.

Võ hậu chỉ vào vị trí bên cạnh mình, lạnh như băng nói: “Đến đứng chỗ này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.