“Tạ Vân sống thêm hai trăm năm không chừng cũng có thể lớn như vậy!” Doãn Khai Dương cười nhạo nói.
Đan Siêu: “…”
Doãn Khai Dương chỉ hướng phía trước: “Trong tộc Thanh Long cũng có nhiều chi. Thương thanh cự long trước mắt ngươi này cùng Tạ Vân đồng tông đồng chi, từ cuối đời Tùy đã bắt đầu bảo hộ thành Lạc Dương. Nó chỉ thần phục với người chân đạp Thất tinh, những kẻ xâm chiếm khác đều sẽ rơi vào kết cục đầu mình hai ngả.”
Phương xa long thủ (*) dần dần ngẩng lên, thân hình khổng lồ di động mang theo khí lưu kịch liệt, thậm chí tầng tầng mây trên bầu trời đêm bắt đầu cấp tốc xoay tròn. Nhưng mà làm cho người ta dựng đứng lỗ chân lông chính là, thân hình khổng lồ đang vượt qua bình nguyên thẳng hướng bên này đánh úp lại, đồng tử trong đôi mắt sâu thẳm của nó vẫn thẳng tắp nhìn chằm chằm Đan Siêu, không lệch một chút nào!
[(*) mỗ chú một lần nhé: Long thủ: đầu rồng, Long vỹ : đuôi rồng, Long nha: răng rồng, Long huyết: máu rồng, Long thân: mình rồng, Long cảnh: cổ rồng (phần phía trước), Long trảo: vuốt rồng, Long lân: vảy rồng]
“… Nó có thể nhận ra ta?!” Đan Siêu ngạc nhiên hỏi.
Cự long mở ra cái miệng to như chậu máu, quay đầu nhào xuống dưới!
Một cơn lốc thổi quét qua chiến trường, thoáng chốc người ngã ngựa đổ, hàng ngàn hàng vạn bó đuốc đồng thời bị dập tắt, bình nguyên thoáng chốc lâm vào trong bóng đêm khôn cùng.
Quân lính phát ra tiếng kêu sợ hãi, lại không ai có thể nhìn thấy cự long kia đang nhào tới như dời non lấp bể, mà chỉ nghe thấy tiếng ngân phía trên đỉnh đầu vang vọng khắp nơi!
Uỳnh…
Long thủ nhô lên cao nhào xuống. Trong giây phút chỉ mành treo chuông, toàn thân Doãn Khai Dương lóe ra ánh sáng trắng loá của Huyền Vũ đồ đằng. Hắn chợt biến thành một Huyền Vũ to lớn, vọt tới trước nâng lên Đan Siêu, từ trong khe hở của long thủ đang nện xuống mà bay lên trời cao!
“Nó có thể nhận ra ngươi.” Thanh âm lạnh lùng của Doãn Khai Dương ở bên tai vang lên: “Bởi vì nó có thể nhận ra kẻ chân đạp Thất tinh.”
Đan Siêu nắm chặt Thượng phương bảo kiếm nơi thắt lưng, chợt ý thức được cái gì, lại buông ra. Cơ bắp kịch liệt căng thẳng sau lưng ép vào vỏ kiếm bằng bạch giao phía sau, thất tinh Long Uyên leng keng ra khỏi vỏ!
Long thân ở dưới chân nhanh chóng xoay lại, gào thét hướng Huyền Vũ vọt tới, thoáng chốc gần ngay trước mắt.
…Hai động tác lần lượt thay đổi trong phút chốc, Đan Siêu cầm chuôi Long Uyên kiếm, bảy ngôi sao từng cái sáng lên rực rỡ, một kiếm như phá núi nứt biển chém thật mạnh xuống long cảnh!
Long cảnh phun ra máu tươi tận trời, một màu đen vàng tanh hôi vô cùng, từ trên trên trời cao như một trận mưa to trút xuống.
“Nếu Tạ Vân…” Đan Siêu hét: “…Nếu Tạ Vân biết ta chém thân thích của y thì làm thế nào?!”
Doãn Khai Dương hết kiên nhẫn nổi: “Ngươi nhất định phải nói cho y biết sao? Đánh thắng được rồi tính!”
Cự long nổi giận điên cuồng, long trảo sắc bén như mũi thương, thẳng mặt hướng Huyền Vũ đập tới, nháy đập cho bọn họ ngã nhào xuống đất!
Bụi mù tràn ngập, đất đá bắn tung. Hai tay Đan Siêu dùng Long Uyên gắt gao đỡ lại long trảo gần trong gang tấc, thân kiếm từ từ từng tấc một áp sát về hướng trán của hắn.
Huyền Vũ bị cự lực đập phải vùi vào trong đất không ngừng giãy dụa. Đúng lúc này, trên thân kiếm bắc đẩu thất tinh lần thứ hai bộc phát ra ánh sáng làm cho người ta sợ hãi, trường kiếm tựa như lưỡi đao cắt vào đậu hũ, mãnh liệt xuyên qua tầng tầng long lân, như tia chớp đem long trảo phân thành hai nửa!
Thanh Long đau đớn cực độ, phát ra tiếng gầm rú cao vút vang vọng đất trời, ầm ầm bay lên không trung!
Chiến trường to lớn như vậy bỗng nhiên như biến thành chảo dầu trên lò lửa. Sĩ binh, ngựa xe cùng đồ quân nhu hết thảy hỗn loạn thành một đống, theo sự giẫy giụa quay cuồng của cự long mà rung chuyển không thôi, nơi nơi đều là thi thể không nhìn rõ được hình dạng.
Huyền Vũ lảo đảo đứng lên, thở ra một hơi khó nhọc. Đan Siêu chỉ thấy mai rùa của nó đã vỡ vụn thành vô số khối nhỏ, không khỏi nhướng mày, giễu cợt: “Nhìn ngươi thu thập Tạ Vân rất lưu loát, vậy mà xem ra đối phó với Thanh Long trưởng thành cũng không dễ a?”
Doãn Khai Dương cười nhạt: “Tiểu tử vô tri!” Lập tức giả bộ như không nghe, cũng không nói lại một chữ.
Bọn họ bay lên giữa không trung. Chỉ thấy cách đó không xa Thanh Long một trảo đã phế, đang đau đến cuộn người lại, đồng tử co rút nhanh thành một đường thẳng sắc bén, gắt gao nhìn chằm chằm Đan Siêu. Ánh mắt nó tựa hồ có điều sợ hãi, nhưng lại càng đầy phẫn nộ, thân thể hơi hơi đong đưa trái phải, bỗng nhiên quay đầu hướng thành Lạc Dương bay đi.
Nó muốn làm gì?
Trực giác được bồi dưỡng qua bao nhiêu năm chinh chiến chợt căng thẳng, nhưng chung quy vẫn chậm một bước. Đan Siêu quay người hoành kiếm, lực cánh tay không kịp xuất ra, long vĩ khổng lồ mang theo gai như xước măng rô liền đem hắn đánh bay ra ngoài!
Lần này ngay cả Huyền Vũ cũng không kịp cứu. Đan Siêu tựa như con diều bị đứt dây, cuồng phun ra một búng máu, ngã xuống chiến trường đang đánh nhau kịch liệt nơi bình nguyên.
Chiến kích dày đặc, vó ngựa từ bên người bước qua, nền đất nóng bỏng dưới lưng. Từ trong mũi, cổ họng Đan Siêu trào ra từng ngụm máu lớn, cắn răng cầm kiếm đứng lên, tầm mắt tan rã liền chỉ thấy một bóng đen từ trên trời cao giáng xuống.
Ầm vang…!
Lấy hắn làm tâm, toàn bộ binh mã phạm vi hơn mười trượng xung quanh bay dạt về phía sau. Nền đất rung chuyển mạnh mẽ khi Thanh Long hạ xuống.
Đan Siêu đứng dậy chạy như điên, Thanh Long đuổi sát phía sau một đường nghiền nát hết thảy. Sau đó vươn đầu lên cao, thân thể gấp khúc hình thành một tư thế tiến công tiêu chuẩn, cúi đầu nhào tới!
Thời gian ở một khắc kia như bị kéo dài vô hạn.
Đan Siêu vặn người dùng toàn lực cánh tay, Long Uyên liều lĩnh hết thảy quét ngang mà ra, ánh sáng của thất tinh bùng nổ thành một quầng sáng hình quạt.
Giống như ngân hà sáng lạn loá mắt, kiếm phong cuồn cuộn kéo theo ngàn vạn mũi nhọn vô hình cùng lúc đánh lên cự long, đem vài cái long nha (*) đồng loạt chém rụng!
Kiếm khí xông thẳng lên ngàn sao, Tử Vi tinh trên nền trời bình nguyên chợt bừng sáng. Cùng lúc đó, Trường An cách xa ngàn dặm, trong Đại Minh cung, Võ Hậu đột nhiên ngẩng đầu lên.
Thái A kiếm treo trên tường, giờ phút này trong vỏ kiếm phát ra tiếng leng keng rung động.
“…”
Võ Hậu đứng dậy bước nhanh xuyên qua đại điện, đẩy cửa ra ngoài. Bầu trời đêm giữa hè ngàn sao lóe sáng. Trên vòm trời phương Bắc hai sao Đẩu, Ngưu chính diện hướng núi sông xã tắc Đại Đường tráng lệ, toả ra ánh sáng màu tím rực rỡ.
…Đẩu Ngưu quang diễm, lôi hóa long toa.
Võ Hậu khớp hàm nghiến lại, từ trong kẽ răng từng chữ không ngừng run rẩy thốt ra: “Long Uyên…”
Long nha như từng khối đá lớn ầm ầm rơi xuống đất. Thanh Long phát ra một tiếng ngân dài điên cuồng, mặc kệ long huyết đen vàng như mưa rơi xuống bay thẳng lên trời cao, sau đó cấp tốc lao thẳng xuống!
Va chạm này đủ để đem núi đá hóa thành bột mịn, không ai có thể sống sót dưới xung lượng khủng bố kia.
Mà một kiếm mới vừa rồi đã tiêu hao hết tất cả sức lực của Đan Siêu. Hắn quỳ một gối xuống mặt đất, dùng trường kiếm toả ra ánh sáng tím nhạt chống đỡ thân thể, kịch liệt thở gấp, nuốt vào một ngụm nước bọt mang theo huyết tinh, nhắm hai mắt lại….
Ngay trong nháy mắt hắn chuẩn bị mặc cho số phận đó…
Trên bàn tay đỡ chuôi Long Uyên kiếm, sợi dây lụa đỏ buộc tóc đã phai màu quấn quanh cổ tay nhiều năm bỗng nhiên bung ra, theo gió bay lên không trung, chắn ngay trước mắt Thanh Long đang lao đến.
Sợi dây lụa chậm rãi rơi xuống, ở trong tầm mắt Đan Siêu khó có thể tả thành lời, dừng lại trên lòng bàn tay hắn mở ra.
“Hô… Hô…”
Thanh Long nhìn chăm chú nam tử trước mắt toàn thân đẫm máu không ngừng thở dốc, tựa hồ cũng không rõ vì sao trên người kẻ này lại quanh quẩn một tia khí tức đồng loại còn trẻ.
Nó phát ra tiếng hít thở bất an, nôn nóng, phẫn nộ cùng nghi hoặc, tầm mắt nhìn qua thất tinh Long Uyên trong tay hắn đang lóe sáng lại trở thành băn khoăn. Không biết qua bao lâu, Thanh Long rốt cục ngửa đầu phát ra tiếng ngâm, sau đó cúi đầu xuống.
Một khắc kia rốt cục nó ở trên bình nguyên bát ngát hóa ra nguyên hình.
Mấy vạn sĩ binh trợn mắt há hốc mồm, đồng thời chứng kiến thần tích giờ khắc này chân long hiện thân. Vô vàn binh khí không đếm được ầm ầm rơi xuống đất, từng đám từng đám người quỳ xuống, liều mạng dập đầu hô to “Vạn tuế” tiếng vang dậy khắp núi đồi.
“Tử Vi giáng thế, chân đạp thất tinh. Nó thừa nhận ngươi.” Không biết Doãn Khai Dương hóa thành nhân thân khi nào, đứng phía sau thản nhiên nói.
Đan Siêu không ngừng thở gấp mang theo huyết tinh nhiệt khí, chỉ thấy long thủ ở trước mặt hắn nhẹ nhàng chạm đất, sau đó tiến lên. Doãn Khai Dương chọc chọc Đan Siêu ý bảo hắn leo lên long thân. Ngay sau đó cự long lần thứ hai bay lên trời, dưới ánh mắt toàn bộ người trên chiến trường, chở Đan Siêu bay về phía thành Lạc Dương.
Lý Kính Nghiệp giãy dụa bò ra khỏi cáng, khiếp sợ mà mở lớn đôi mắt.
Cuối bình nguyên phía xa, thành Lạc Dương phát ra tiếng nổ ầm ầm.
Tường thành sụp.
Một tòa tường thành phòng thủ kiên cố mưa gió trăm năm, cứ như vậy ở trong khoảnh khắc, hóa thành từng khối gạch ngói.
“Giết…!”
“Giết…!!”
” Giết…!!!”
Tiếng kèn xung trận vang vọng bình nguyên bát ngát, mười vạn đại quân hội tụ thành nước lũ, vũ tiễn đầy trời theo ánh lửa bao phủ Đông đô Lạc Dương!
Thượng Dương cung.
Nóc nhà sụp đổ từng mảng. Đan Siêu một kiếm cắm vào mái ngói lưu ly, mượn lực đứng lên. Hắn thuận tay lau mặt và đầu cổ đầy máu, giương mắt chỉ thấy Thanh Long trên đỉnh đầu mình di chuyển vòng quanh, toả ra vô số hào quang vàng óng rực rỡ.
Nơi đây là chỗ cao nhất của Đông đô hành cung, cũng là nóc điện của đương triều Hoàng đế.
Đan Siêu cầm trong tay Long Uyên, đứng hướng về phía Đông. Cho dù cách thật xa, đều có thể rõ ràng nhìn thấy phía sau hắn trong trời đêm thăm thẳm, Bắc đẩu tinh tú đang theo Thanh Long uốn lượn mà từng ngôi từng ngôi thắp sáng.
“Hô…hô…hô…”
Tiếng rồng ngâm chấn động Cửu Châu. Thanh Long đưa mắt nhìn đô thành dưới chân mình đã bảo hộ hơn trăm năm lần cuối. Hiện giờ giang sơn đã đổi chủ, nó cũng không quay đầu lại, xông lên chín tầng trời, biến mất trong màn đêm.