Vương Xán luôn cho rằng, “gặp tình cờ” là một cuộc gặp gỡ bất ngờ và
không hẹn trước, nó ít nhiều mang màu sắc lãng mạn. Chẳng hạn, cuộc hội
ngộ giữa Gregory Peck và Olive Hepbum ở Roma đã mở đầu câu chuyện tình
cảm động. Đó là kết quả của sự kết hợp giữa mốc thời gian nhất định với
một khoảng không gian tuyệt vời.
Nhưng cuộc gặp gỡ của Vương Xán và Trần Hướng Viễn là do công việc,
không bất ngờ, cũng chẳng có chút lãng mạn nào, gần như không thể nói đó là một cuộc gặp gỡ tình cờ được.
Vương Xán là phóng viên chuyên chạy tin về mảng nhà đất của Vãn báo
Hán Giang. Các tòa soạn đưa tin tức về bất động sản, ngoài việc viết
bài, đi sâu phân tích thông tin nhà đất ra, thì thường tổ chức rất nhiều hoạt động khác nhau. Hoạt động của hôm đó là một buổi tọa đàm. Buổi tọa đàm có mời các chuyên gia và nhân sĩ thuộc danh nghiệp bất động sản,
doanh nghiệp đại diện và quản lí tài khoản ngân hàng, đến bàn luận về
ảnh hưởng của việc khủng hoảng kinh tế từ Mỹ tới giá đất khu vực Trung
bộ.
Giá nhà đất có chịu ảnh hưởng từ khủng hoảng kinh tế Mỹ hay không thì trước mắt cũng chưa thấy dấu hiệu cụ thể. Đại đa số người tham gia còn
chưa hiểu một cách rõ ràng hàm ý chính xác về khủng hoảng kinh tế. Hơn
hai năm trước, từ khi Vương Xán tốt nghiệp rồi bắt đầu đi làm đến nay,
thị trường nhà đất luôn là chủ đề nóng, nóng đến tận bây giờ và ngày
càng có xu thế như lửa thêm dầu.
Nằm ở khu vực Trung bộ, Nam Giang là thành phố thuộc vành đai hai của tỉnh. Mặc dù giá nhà đất không cao như ở các đô thị lớn nhưng nó cũng
thu hút rất nhiều sự quan tâm của dư luận. Các doanh nghiệp bất động sản điên cuồng đầu tư, trong những phiên đấu giá, các mức giá mới cao hơn
không ngừng xuất hiện trên mặt báo. Thậm chí nhiều doanh nghiệp không
cần xây dựng công trình cũng có thể kiếm một khoảng lãi lớn. Các ngân
hàng vì thế cũng sớm hoàn thành vượt mức kế hoạch năm.
Những cuộc tọa đàm như thế này tất nhiên sẽ không có ý nghĩa nghiên
cứu thảo luận sâu sắc. Đại biểu các bên đều hăng hái, phấn chấn, cộng
với việc thể hiện thái độ cẩn thận, lạc quan khi giảng giải các chính
sách đã làm yên lòng độc giả, nhưng đồng thời cũng đẩy sự bất an của
những người mua đất lên cao.
Chỉ có Trần Hướng Viễn, một người đàn ông gần ba mươi tuổi, tướng mạo sáng sủa, phong thái nho nhã, đứng giữa những người trung niên đang ba
hoa lại càng vô cùng nổi bật.
Anh mặc một chiếc sơ mi trắng, áo vest là thẳng tắp, tinh thần tập
trung, và trông có vẻ khá nhanh nhẹn. Khi đến lượt mình nêu ý kiến, anh
ta nói bằng giọng phổ thông rất chuẩn, hơn thế thanh âm nghe trầm ấm và
rất hay, lời nói rõ ràng, súc tích. Vương Xán nhìn vào tấm thẻ đại biểu
trước mặt anh ta, rồi xem lại danh sách khách mời trên tay mình, hóa ra
anh là chủ nhim tài khoản bất động doanh nghiệp.
Khi tọa đàm kết thúc và chuẩn bị bước vào phần tiệc, Vương Xán bỗng
nảy ra một ý định. Cô thay đổi vị trí và thuận lợi ngồi cạnh Trần Hướng
Viễn. Hai người trao đổi danh thiếp, chuyện trò lịch sự. Nội dung câu
chuyện xoay quanh những vấn đề liên quan đến tài khoản tín dụng nhà đất.
Vương Xán phải thừa nhận, Trần Hướng Viễn là mẫu người cuốn hút cô,
nhưng chỉ là cuốn hút mà thôi. Cô không ngốc nghếch đến nỗi cứ thấy đàn
ông vừa ý một chút là đã vứt bỏ ngay lòng kiêu hãnh mà chủ động chạy
theo.
Nói cho cùng thì Vương Xán mới hai mươi tư tuổi. Những năm tháng qua, cuộc sống của cô cũng có thể nói là thuận buồm xuôi gió.
Vương Xán điền vào bảng lý lịch, kinh nghiệm một cách đơn giản: Sinh
ra và lớn lên ở Thành phố Hán Giang – một tỉnh ở khu vực Trung bộ, nơi
có rất nhiều sông ngòi ao hồ. Ngoài đi tham quan du lịch thì cô chưa
từng rời khỏi nơi đây. Từ khi tốt nghiệp đại học và đến bộ phận kinh tế
của Vãn báo Hán Giang, công việc của cô rất ổn định. Khi thương mại phát triển, Vương Xán đi phỏng vấn các doanh nghiệp thương mại, khi bất động sản trở thành chủ đề nóng, cô lại đến phỏng vấn các doanh nghiệp bất
động sản. Nếu có thay đổi thì chỉ là không gian của văn phòng và đường
đi mà thôi.
Trắc trở duy nhất trong đời làm Vương Xán tổn thương là sự kết thúc
không lý do của mối tình đầu. Nhưng cho dù đó là mối tình đầu thì giờ
nghĩ lại, cô cũng cảm thấy có chút nhạt nhẽo.
Nhạt nhẽo? Không sai! Đây chính là điều Vương Xán nuối tiếc nhất.
Cuộc đời quá nhàm chán, vô vị, đến mức chính cô cũng thấy dường như
không có một chút hồi ức nào đáng để ghi nhớ.
Những cô gái trẻ hầu hết đều hi vọng cuộc sống của mình có chút thú
vị, có thêm vài câu chuyện để hồi ức. Nhưng với Vương Xán thì không như
vậy, khi nghĩ lại những việc đã qua, cô chẳng có chút oán than nào. Thật ra, nói một cách chính xác, Vương Xán là người thích hợp với cuộc sống
đơn giản.
Khi sinh ra, cô được bố mẹ đặt tên là Vương Xán (tên một loại ngọc).
Sau khi lên mẫu giáo và học viết chữ, Vương Xán bắt đầu khó chịu với cái tên “Xán” vô cùng nhiều nét của mình. Cô còn cảm thấy cái tên này cũng
chưa thực sự hay, nghe không được êm tai như tên của những bạn xung
quanh: “Giai”, “Di”, “Trác”, “Vy”.
Không đành lòng, Vương Xán hỏi bằng được bố mẹ về nguồn gốc cái tên
này. Mẹ cô, giáo viên ngữ văn trung học – bà Tiết Phương Minh đã trả lời con gái bằng một câu nói đậm chất văn: “Bởi vì con là viên mỹ ngọc minh châu mà ông trời ban tặng bố mẹ.”
Cách giải thích này của mẹ ít nhiều đã an ủi Vương Xán. Cô dương
dương tự đắc và nghĩ may mà mẹ không thích đơn giản rồi gọi luôn là
Vương Minh Châu, để rồi sẽ gọi cô bằng cái tên ở nhà là Châu Châu. Không cần nói cũng biết, bọn con trai nghịch ngợm trong lớp sẽ gọi cô là Tiểu Chư Chư[1]. Nếu thế thì cô sống làm sao nổi.
[1] Trong tiếng Trung, “chư chư” và “châu châu” có phát âm giống nhau, “chư” có nghĩa là con lợn.
Biết thêm vài chữ, cô tự viết tên mình bằng một chữ đồng âm nhưng có
cách viết đơn giản hơn là Vương Xán (có nghĩa là xán lạn). Khi bố mẹ vặn hỏi, Vương Xán nói bằng giọng hùng hồn đầy lí lẽ: “Con là ánh mặt trời
rực rỡ trong cuộc đời của bố mẹ, như vậy cũng tốt chứ sao?”
Trong mắt bố mẹ cô lúc này, câu trả lời lưu loát của con gái rõ ràng
đậm chất thơ văn về hình ảnh thiên nhiên. Họ nhìn nhau, vẻ mặt rạng ngời như hoa nở. Bà Tiết Phượng Minh thích thú đến nỗi phải lập tức tìm ngay một quyển sổ ghi chép lại.
Như những người phụ nữ cùng thời, bà Tiết Phượng Minh cũng từng có
giấc mộng văn chương, yêu thơ ca và từng đọc thuộc nhiều câu thơ nổi
tiếng của Thư Đình, Cố Thành. Lúc thi đại học, bà vốn không nghĩ đến
viễn cảnh nghề nghiệp về sau mà cứ đăng kí thi khoa tiếng Trung, những
lúc rảnh rỗi thường ngồi viết nhật kí, tản văn. Sau khi tốt nghiệp, bà
trở thành giáo viên ngữ văn, tình yêu đối với văn học, chữ viết càng
thâm căn cố đế.
Bà Tiết Phượng Minh luôn có thói quen viết nhật kí. Trước khi sinh
Vương Xán, bà dùng hẳn một cuốn sổ dày với hình bìa được trang trí đẹp
mắt để ghi chép. Đầu tiên, bà viết về cảm giác khi mang thai, sau đó là
tiếng khóc chào đời của con gái. Những âm thanh vô thức của con, con
biết cười, biết cách lật người, rồi khi chiếc răng đầu tiên của con mọc, con chập chững bước đi cho đến lúc bi bô tập nói, bà Tiết Phượng Minh
đều ghi chép tỉ mỉ.
Mặc dù biết con gái viện cớ cho hành động lười viết chữ nhưng bố mẹ
cô cũng đành chấp nhận. Đến khi Vương Xán lên tiểu học, họ đã chính thức đổi tên cho cô.
Trước khi vào đại học, Vương Xán chưa từng yêu đương. Bời vì ngoài
nhân tố gia giáo nghiêm khắc ra thì khi học tiểu học, bố của cô – ông
Vương Thao là Phó hiệu trưởng trường, không có tên con trai nghịch ngợm
nào dám đến trêu chọc cô. Khi lên Trung học, Vương Xán lại trực tiếp bị
mẹ – cô giáo Tiết Phượng Minh tiếp quản. Bà Tiết Phượng Minh là giáo
viên dạy giỏi của trường trung học đó, bà nổi tiếng nghiêm khắc với học
sinh. Thế nên càng không có cậu nam sinh nào mạo hiểm bắt chuyện với cô, vì sợ bị gọi đi nghe giáo huấn.
Nhìn kĩ lại thì đám con trai trong lớp Vương Xán, mặt cũng không
nhiều mụn trứng cá, chỉ là đeo một cặp kính cận dày cộp, cũng không có
nhiều tên cá biệt, nhưng những người để cô gọi là anh tuấn thì vô cùng
hiếm hoi. Hơn nữa, từ trước đến giờ Vương Xán luôn chịu ảnh hưởng văn
học của mẹ, từ lâu đã thích xem phim Hollywood. Sau khi xem những nhân
vật đẹp trai, anh tuấn, khí chất trên màn bạc, cô thật sự không thích
một ai trong đám bạn cùng trang lứa.
Về phương diện học hành, Vương Xán chưa bao giờ cần mẫn, lúc nào cũng thấp hơn yêu cầu của bố mẹ và của cả chính cô nữa. Thế nhưng, Vương Xán lại rất thông minh, thành tích ở lớp luôn xếp vị trí top đầu. Đến khi
thi đại học, cô thuận lợi thi đỗ vào chuyên ngành kinh tế học của một
trường tài chính trong vùng. Mặc dù không phải là trường nổi tiếng hàng
đầu, nhưng cũng được coi là có tiếng trong khu vực.
Khi học năm thứ nhất, Vương Xán thầm yêu một nam sinh khóa trên có
ngoại hình anh tuấn học cùng trường. Đối với những thiếu nữ lần đầu nảy
sinh tình cảm mà nói thì kiểu trúng tiếng sét ái tình này có ảnh hưởng
rất sâu sắc. Thế nhưng, khi Vương Xán chưa quen với cuộc sống của sinh
viên, chưa kịp lấy hết dũng khí biến tình yêu đơn phương thành tình yêu
công khai thì phát hiện ra, người ta đã có bạn gái. Thậm chí, họ còn
thân mật nắm tay nhau và dùng chung một chiếc thìa trong nhà ăn.
Nhìn cách ăn cơm của hai người họ, anh bón cho em một thìa, em lại
bón cho anh một thìa, Vương Xán chịu một cú sốc không nhỏ. Sau khi định
thần lại, cô vuốt ngực thầm nghĩ: “Nguy hiểm thật! May mà mình vẫn chưa
tỏ tình với anh ta.” Hơn nữa giữa nơi công cộng, Vương Xán không ủng hộ
những hành động kiểu này. Trong mắt cô, khuôn mặt vốn đẹp trai không thể lí giải này bỗng chốc tan thành mây khói.
Khi Vương Xán học năm nhất, năm hai đại học, có khá nhiều nam sinh
theo đuổi cô. Cho dù viết thư tay, chat qua QQ hay hẹn đi xem phim,
dường như chẳng ai khiến cô động lòng dù chỉ chút ít, vì vậy mọi chuyện
cứ lặng thầm trôi qua.
Khi năm học thứ ba sắp kết thúc, Vương Xán thực sự bước vào con đường tình yêu. Nam sinh theo đuổi cô lần này là Hoàng Hiểu Thành – sinh viên tài năng một trường kĩ thuật công nghệ, nổi tiếng gần trường cô. Anh
đến từ một thành phố phương Bắc, cùng quê với Hà Lệ Lệ – bạn cùng phòng
của Vương Xán. Hoàng Hiểu Thành có dáng người cao ráo, khuôn mặt anh
tuấn, nói chuyện dí dỏm, hài hước, nói chung là kiểu con trai dễ làm con gái xiêu lòng.
Đến nửa kì sau của năm thứ ba, Vương Xán mới bắt đầu hẹn hò, giống
như việc quyết tâm giữ ánh hoàng hôn tình yêu trên ghế nhà trường để
không hối tiếc tuổi thanh xuân. Nhưng thành tích của Hoàng Hiểu Thành
rất ưu tú, ngành cậu theo học là một trong những ngành học hot hàng đầu
cả nước. Đến năm thứ tư, khi họ chính thức thành một cặp, Hoàng Hiểu
Thành được đặc cách học thẳng lên nghiên cứu sinh, Vương Xán nghĩ, cái
mà họ có, có lẽ là thời gian.
Cũng giống như các cặp tình nhân, tình yêu của Vương Xán và Hoàng
Hiểu Thành cũng vô cùng ngọt ngào. Nhưng đến kì hai của năm thứ tư, hai
người đều bận rộn với việc thực tập, rồi lập kế hoạch tốt nghiệp, luận
văn và cả tương lai sau này nữa, cơ hội gặp mặt của họ vì thế cũng ít
dần.
Vương Xán là con một trong nhà, từ trước đến giờ không có chí hướng
gì to tát, cô luôn gắn mình với không khí ấm áp của gia đình, quen với
cuộc sống nhàn nhã, môi trường rộng lớn bên ngoài đối với cô chỉ có tính chất du lịch. Vì thế, ngay từ đầu cô đã xác định sẽ ở lại nơi đây lập
nghiệp.
Vương Xán rải hồ sơ khắp nơi, không bỏ qua bất kì cơ hội nào. Vừa hay Vãn báo Hán Giang đang tuyển sinh viên mới tốt nghiệp, thế là cô vào
Hán Giang làm việc. Ngành Vương Xán học là chuyên ngành kinh tế, từ năm
thứ hai cô đã bắt đầu đi thực tập ở các tòa soạn. Tất cả kinh nghiệm đó
đều có ích cho lần tuyển dụng này, thông qua tầng tầng lớp lớp ứng viên
và những cuộc thi, Vương Xán thuận lợi được kí hợp đồng và trở thành
phóng viênhực tập.
Vương Xán vui mừng báo tin cho bố mẹ, lập tức họ muốn tổ chức bữa cơm chúc mừng cô. Với chút e dè, Vương Xán hỏi mẹ: “Con có thể dẫn một
người bạn đến cùng chứ?”
Bà Tiết Phượng Minh từ lâu cũng đã đoán ra chuyện con gái hẹn hò.
Nhưng vì ông Vương nhiều lần yêu cầu bà không được quản lý cô chặt chẽ
giống như học sinh bà ấy dạy, nên bà mới nhẫn nại không đi vặn hỏi. Lần
này có cơ hội được gặp bạn trai của con gái, tất nhiên bà sẽ gật đầu
đồng ý.
Vương Xán chạy như bay đến trường Đại học Kĩ thuật công nghệ tìm
Hoàng Hiểu Thành. Thế nhưng Hiểu Thành lại không bị tác động bởi niềm
vui của Vương Xán, với vẻ mặt vô cùng bình thản, anh hỏi: “Kí hợp đồng
chưa? Tốt lắm!”
“Cuối tuần này cùng ăn cơm nhé! Bố mẹ em mời, đến nhà hàng Tây nổi tiếng để chúc mừng em, họ cũng muốn gặp anh.”
Hoàng Hiểu Thành trầm tư một lát rồi nói: “Vương Xán, anh xin lỗi…
Anh cũng vừa kí hợp đồng với một công ty nước ngoài ở Thượng Hải.” Anh
nói công ty đó nằm trong top 500 công ty phát triển nhất thế giới. Sau
khi nhận bằng tốt nghệp, Hiểu Thành sẽ đến đó làm việc.
Vương Xán hoàn toàn không tin vào tai mình, cô ngạc nhiên nói: “Nhưng không phải anh…”
“Anh đã từ bỏ việc học nghiên cứu sinh.”
Bất kể đối với tương lai của Hoàng Hiểu Thành hay trước mối quan hệ
của hai người thì đây đều là những quyết định trọng đại. Thế nhưng từ
lúc chính thức đưa ra quyết định đến công ty nước ngoài phỏng vấn, Hoàng Hiểu Thành căn bản đã không hỏi ý khiến Vương Xán đến một lần, lại
không nói với cô một tiếng nào. Cô nhất thời ứ miệng, không biết nói gì.
“Cơ hội này rất hiếm có.” Hoàng Hiểu Thành vốn ăn nói lưu loát, lúc này cũng có chút khó khăn khi mở lời: “Vương Xán, anh..”
“Đừng nói nữa.” Vương Xán ngắt lời, nước mắt phút chốc tràn khóe mi.
Hoàng Hiểu Thành cũng quay đầu đi, mãi lâu sau vẫn không hề nhìn cô.
Kiểu từ biệt này đến một cách thật bất ngờ, Vương Xán không biết nên
nói gì, cô vội chạy khỏi trường Đại học Kĩ thuật công nghệ rồi bắt xe
bus. Vương Xán không về nhà mà trở lại kí túc xá. Nằm trên giường, cô
đau khổ phát hiện ra rằng, cho dù họ có yêu nhau đến mấy thì cũng như
bao đôi tình nhân trong trường, đều chia tay sau khi tốt nghiệp mà thôi. So với những đôi đã từng thề non hẹn biển mà nói thì cô và Hoàng Hiểu
Thành thậm chí chưa từng chính thức nói đến chuyện tương lai. Tất nhiên, lúc này không thể phán xét là Hiểu Thành đã phụ cô.
Vương Xán luôn biết Hoàng Hiểu Thành là người có chí lớn, nhưng cô
chưa bao giờ nghĩ điều này sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ của họ. Cô vừa
được nhận vào tòa soạn, trong lòng tràn ngập niềm vui, ý nghĩ đầu tiên
của cô là thấy mình thật quá may mắn. Tất nhiên đó chỉ là dường như mà
thôi. Hoàng Hiểu Thành luôn tạo cho cô cảm giác họ thật sự yêu thương
nhau, nhưng tình cảm mà anh dành cho cô hoàn toàn không sâu đậm đến mức
có thể đưa cô vào kế hoạch tương lai của mình.
Chuyện thất tình đến bất ngờ khiến Vương Xán bỗng chốc bị đánh gục.
Sau khi về nhà, với nét mặt không chút biểu cảm, cô nói với bố mẹ: “Anh
ấy không đến đâu.”
Bà Tiết Phượng Minh vội hỏi con gái: “Tại sao?”
Khi bà đang định hỏi tiếp thì ông Vương Thao đã kịp ngăn lại: “Bữa cơm này chỉ có gia đình ta, như vậy cũng tốt chứ sao.”
Từ tận đáy lòng, Vương Xán thầm cảm ơn sự tâm lý của bố, cũng cảm
động vì mẹ không tiếp tục truy hỏi để cô có thể tự gặm nhấm vết thương.
Thế nhưng, khi cô chưa kịp lấy lại tinh thần thì đã phải tập thích nghi
với cuộc sống của một phóng viên thực tập. Từ sinh viên trở thành người
theo đuổi sự nghiệp, Vương Xán phải học rất nhiều thứ, áp lực từ công
việc lại quá lớn, thời gian biểu hàng ngày đều kín lịch. Về đến nhà,
ngay cả thời gian tâm sự chuyện riêng với bố mẹ cô còn không có chứ đừng nói đến thời gian rảnh để thương tiếc cho mối tình đầu, suy nghĩ nguyên do chia tay, hay cảm thấy phẫn nộ vì đã bị bỏ rơi.
Nhớ lại chuyện của một người bạn trong trường, khi thất tình thường
có những biểu hiện thay đổi đột ngột như say xỉn, bỏ học, tinh thần
xuống dốc, Vương Xán hiểu rằng, tất cả những cảm xúc đó đều cần một
khoảng thời gian và nghị lực nhất định. Nhưng thời gian và nghị lực của
cô đều dành cả cho công việc, vì thế cô luôn cảm thấy mình thật may mắn.
Một tháng sau, Hoàng Hiểu Thành gọi điện nói anh sắp khởi hành đến
Thượng Hải. Vương Xán vừa kết thúc một cuộc phỏng vấn, dưới ánh mặt trời chói chang, cô mướt mải mồ hôi quay về tòa soạn, hít thở luồng hơi mát
lạnh ở chính giữa điều hòa, một lúc sau cô mới tỉnh táo lại.
Cầm chiếc điện thoại, Vương Xán nhìn ánh nắng gắt ngoài cửa sổ, những tia nắng có phần chói chang khác thường, như thể muốn làm tổn thương và lưu lại những dấu vết vĩnh viễn trên võng mạc. Cô nhớ lại mùa hè năm
ngoái, khi lần đầu tiên hai người gặp nhau, anh mỉm cười với cô, để lộ
ra hàm răng trắng sáng, nụ cười ấy như mang cả hơi thở của những tia
sáng mặt trời. Trong tâm trí cô, hình ảnh ấy cứ dần dần trở nên mơ hồ
không xác định.
“Tiểu Xán, em có nghe không đấy?”
uối cùng, Vương Xán vẫn rơi nước mắt, cô chỉ có thể điều chỉnh nhịp thở rồi nói với giọng nhỏ nhẹ: “Em sẽ đến tiễn anh.”
Một đêm giữa mùa hè tại Hán Giang, tiết trời vẫn oi bức, họ gặp mặt ở ga tàu người qua kẻ lại, cả hai đều không dám nhìn thẳng vào mắt nhau.
Lúc đầu, Vương Xán vẫn giữ được nụ cười trên môi, cố gắng kiếm chuyện
nói để cả hai không phải khó xử. Về sau, cô và Hoàng Hiểu Thành nhìn
nhau, không biết nói gì nữa.
Hoàng Hiểu Thành lên xe, cất hành lý xong liền lập tức chạy đến vị
trí nối tiếp, mở cửa sổ rồi thò đầu ra ngoài. Vương Xán không tự chủ
được cũng bước đến, nắm lấy bàn tay anh.
Tất cả tủi hờn biệt ly đều ghi dấu vào thời khắc này rồi bao trùm lấy họ. Vương Xán nhìn chăm chú vào bàn tay thon dài, chậm rãi ngẩng đầu
ngắm khuôn mặt anh tuấn quen thuộc. Trong mắt anh, có gì đó như đang
sáng lấp lánh. Bỗng nhiên, Vương Xán phát hiện ra rằng, cô không cần
miễn cưỡng bản thân làm một người trưởng thành lý trí, cô đã không còn
một chút oán hận nào nữa rồi. Người thanh niên này còn thiếu thốn hơn cô rất nhiều, không có sự che chở của gia đình, phải một mình phấn đấu tại một thành phố lớn xa lạ, như vậy cô làm sao mà hận anh được?
Hoàng Hiểu Thành khẽ nói: “Tiểu Xán, anh xin lỗi!”
Vương Xán lại một lần nữa rơi nước mắt, nhưng lại cố gắng mỉm cười,
cô không chút giận hờn đáp lời anh: “Hiểu Thành, em chúc anh mọi chuyện
thuận lợi, tiền đồ rộng mở.”
Nhân viên ga tàu ra hiệu những người đứng cạnh lui xuống, từng cửa sổ được đóng lại, tàu chầm chậm khởi hành. Vương Xán vẫy vẫy tay theo
hướng đoàn tàu dần xa, rồi ngay lập tức quay người bước đi, đồng thời
cũng tự nhủ, phía trước vẫn còn những điều thú vị đang chờ đợi.
***
Từ phóng viên thực tập trở thành phóng viên chính thức, Vương Xán mất hai tháng. Lúc đầu, cô chạy mảng tin tức kinh tế liên quan đến vấn đề
dân sinh. Sau đó, khi phòng Kinh tế được thành lập, cô được phân đến
chuyên mục Nhà đất. Nhờ sự nóng lên của thị trường bất động sản, báo Nhà đất tuần nào cũng xuất bản một tập dày, quảng cáo nhiều đến mức các bộ
phận khác cũng phải ghen tị.
Vương Xán thông minh lanh lợi, chịu khó học hỏi lại làm việc chăm chỉ nên tiến bộ rất nhanh và được cấp trên là chủ nhiệm Dương ghi nhận. Cô
cũng rất vui vẻ hòa thuận với đồng nghiệp. Ông bà Vương nghe theo đề
nghị của con gái, khi thị trường bất động sản lên cao, đã rút tài khoản
ngân hàng mua một căn nhà do cô đứng tên, cũng coi như đầu tư. Theo cách nói của La Âm – bạn tốt kiêm đồng nghiệp của Vương Xán thì cô nghiễm
nhiên có tài sản cá nhân rồi.
Ở tuổi hai mươi lăm vô cùng tươi đẹp, Vương Xán có người thân bên
cạnh, có tuổi thanh xuân tràn trề, có công việc tốt, có những người bạn
tri âm, có một ngôi nhà đang trong thời kì tăng giá. Ngoài chuyện chưa
có bạn trai ra, cô dường như không thiếu một thứ gì.
Trong quãng thời gian hai năm sau khi Hoàng Hiểu Thành ra đi, cuộc
sống tình cảm của Vương Xán gần như là một khoảng trắng. Lúc đầu, bố mẹ
còn ủng hộ chuyện cô say mê với công việc. Về sau, họ cũng không tránh
khỏi có những lo lắng. Họ không hiểu tại sao cô con gái trẻ trung, hoạt
bát của mình lại chưa có bạn trai.
Nói Vương Xán xinh đẹp, đáng yêu cũng không thể coi là quá lời dưới
ánh mắt thiên vị của cha mẹ. Cô cao 1m61, thân hình không phải xương xẩu một cách thời thượng mà có phần mũm mĩm. Có điều khung xương của cô nhỏ nhắn, nhìn chỉ thấy đầy đặn chứ không có chút cảm giác nặng nề, béo
mập. Tất nhiên, cô vẫn ngưỡng mộ dáng người cao cao gầy gầy của La Âm.
Nhưng mỗi lần cô kêu ca, La Âm liền nhìn cô từ trên xuống dưới rồi trực
tiếp phao tin, sẵn sàng đổi cho cô thân hình mà cô nói là “muốn gì có
nấy”.
Vương Xán có khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da trắng ngẮ, mềm mại, đôi mắt
sáng không to nhưng thiên sinh cong cong, tuy không cười mà cũng như
cười, đôi môi đỏ mọng, gợi cảm, dù thế nào trông cũng rất dễ thương.
Vương Xán không hề để ý đến sự lo lắng của bố mẹ, cũng không buồn vì
không có ai theo đuổi. Vương Xán buồn chỉ vì những người thích cô không
thể làm cô động lòng. Thỉnh thoảng hẹn gặp một lần, cô không có cảm giác rung động, không kì vọng, không phấn chấn tự nhiên như mối tình đầu, vì vậy mà không thể có giai đoạn tiếp theo.
Ngành Vương Xán theo học là Kinh tế, hơn nữa lại không được di truyền tế bào văn học của mẹ mà có thể thương cảm nhìn mưa thu, đông lạnh với
đôi mắt đẫm lệ, đượm buồn. Thế nhưng đối với tình yêu, cô giống như
những người phụ nữ bình thường, luôn hy vọng có những niềm vui bất ngờ.
Cuộc sống của Vương Xán là liên tiếp những chuỗi ngày nhàm chán, lặp
đi lặp lại, đi làm, tan làm đúng giờ. Ngoài việc đi phỏng vấn, viết bài, cô thường hẹn bạn bè đi ăn, xem phim, hát karaoke, sống cuộc đời bình
an và cũng không kém phần thú vị. Chỉ có điều, những lúc rảnh rỗi, trong lòng cô không tránh khỏi cảm giác trống vắng.
Vương Xán không cho rằng bản thân chịu ảnh hưởng bởi mối tình đầu. Cô nghĩ đó chỉ là cảm giác cô đơn thông thường mà thôi. Nhiều lúc cô
thường nghĩ, đây là cuộc sống mà cô muốn có sao? Cuộc sống nhất thành
bất biến như thế này sẽ vẫn tiếp tục ư? Cô không thấy được ở đoạn đường
nào có niềm vui bất ngờ đang chờ đợi mình. Tất cả những người xunh quanh đều có cuộc sống yên an, cô không biết mong ước này có được coi là xa
xỉ?
La Âm là bạn đồng nghiệp của Vương Xán, làm việc tại chuyên mục Thổ
lộ tình cảm của tòa soạn. Cô cùng hai người nữa một nam, một nữ phụ
trách mảng này. Mỗi tuần, họ đều tiếp nhận những lời tâm sự, từ hạnh
phúc đến khổ đau của độc giả. Qua những câu chuyện ấy, La Âm sẽ viết một bài chia sẻ, đồng thời đưa ra một vài lời khuyên, bình luận. Theo như
Vương Xán thấy thì dường như La Âm đã từng đọc qua tất cả các câu chuyện tình yêu trên thế giới.
La Âm lớn hơn Vương Xán bốn tuổi, trước suy nghĩ về tình yêu của
Vương Xán, cô đưa ra nhận định: “Riêng về chuyện tình yêu, vui mừng ít
mà đau khổ nhiều.”
Vương Xán cảm thấy tính cách cởi mở của La Âm đã bị những câu chuyện
bất hạnh của độc giả làm ảnh hưởng, khiến cô trở thành người theo chủ
nghĩa bi quan. Đồng thời cô cũng thấy kỳ lạ là trong cuộc sống này, làm
sao lại có nhiều truyền kỳ như vậy chứ? Và tại sao những truyền kỳ ấy cô lại chưa từng gặp phải?
Là độc giả trung thành của chuyên mục Thổ lộ tình cảm, có lần Vương
Xán nói với La Âm: “Những câu chuyện cậu viết còn trắc trở hơn cả tiểu
thuyết, mình chỉ có thể tìm được khoái cảm từ việc quan sát cuộc sống
của người khác thông qua những bài viết của cậu mà thôi.”
Vương Xán không biết rằng, cuộc sống tưởng chừng bình đạm thế nhưng
có chia ly cũng có ngày tương ngộ, các tình tiết sự kiện trong cuộc đời
là vô vàn không thể nói trước được.