Sau tọa đàm một tuần, Vương Xán lại gặp Trần Hướng Viễn một lần nữa, nhưng lần này lại mang chút tình cờ.
Vương Xán đến máy ATM rút tiền, thẻ ngân hàng của cô không may bị
nuốt vào trong. Lần đầu tiên gặp tình huống này, Vương Xán cứ ngơ ngác
nhìn cái máy. Sau đó, cô gọi điện đến tổng đài chăm sóc khách hàng và
được họ hướng dẫn đến chi nhánh ngân hàng gần nhất giải quyết. Hôm đó
lại đúng vào cuối tuần nên người trực ban bảo cô thứ hai quay lại quầy.
Đến thứ hai, Vương Xán tranh thủ thời gian chạy đến ngân hàng, quản lý
tại quầy bảo cô xuất trình chứng minh thư, kê khai số tài khoản ngân
hàng, thời gian bị nuốt thẻ, phương thức liên hệ rồi nói phải đợi nhân
viên phụ trách máy ATM đến lấy thẻ ra rồi mới thông báo cho cô đến nhận.
Vương Xán không ngờ thủ tục lại phức tạp đến vậy, chỉ đành bực bội
quay về. Hai ngày sau, cô nhận được điện thoại thông báo đến nhận lại
thẻ. Ngày hôm đó Vương Xán rất bận nên chỉ có thể tranh thủ đi buổi
trưa. Thế nhưng vào giờ này, nhân viên ngân hàng cũng nghỉ, họ nói cô
đợi đến đầu giờ chiều.
Vương Xán phải đi phỏng vấn và có bài viết cần giao nộp gấp nên nhất
thời có chút nóng giận. Cô gọi quản lý quầy đến, khi đang thao thao bất
tuyệt hùng biện lý luận thì Trần Hướng Viễn đi từ trên lầu xuống. Anh
làm việc ở ngân hàng thành phố, chỉ là qua chi nhánh này giải quyết chút việc, chứng kiến sự việc, anh lập tức bước đến.
Vương Xán đang gay gắt chỉ trích chất lượng phục vụ và tác phong làm
việc của họ thì thấy Trần Hướng Viễn, cô liền ý thức được rằng bộ dạng
của mình lúc này có chút đanh đá, đáng sợ. Trong lòng Vương Xán thầm
nghĩ, thế là tiêu rồi, bao công sức giữ gìn hình ảnh thục nữ tại buổi
tọa đàm đã bị phá vỡ, đoán chắc một người đàn ông nho nhã, lặng thầm như anh cũng chẳng có chút ấn tượng tỴ đẹp nào về cô nữa.
Tâm tư của Vương Xán chưa bắt đầu đã bị dập tắt, cô không khỏi có
chút nản lòng. Vậy mà hình như Trần Hướng Viễn lại không hành động như
trong suy nghĩ của cô, anh hỏi rõ tình hình rồi vui vẻ nói: “Nếu cô
Vương bận, tôi có thể viết giấy ủy quyền lấy thẻ cho cô, sau khi lấy
được thẻ, chiều nay khi tan sở tôi sẽ mang đến tòa soạn của cô.”
Vương Xán thấy đề nghị này rất hay, không những không gây phiền phức
cho mình mà còn có cơ hội gặp mặt anh ấy, thế nhưng miệng vẫn khách khí: “Sao tôi có thể làm phiền đến anh chứ?”
“Không sao, tôi lái xe tiện đường qua đó mà, cứ cho là tôi bù đắp một chút cho thái độ phục vụ chưa được hoàn hảo.” Anh mỉm cười, nụ cười có
pha chút trêu chọc nhưng thần sắc ôn hòa, lộ ra vẻ thản nhiên, chân
thành.
Sáu giờ chiều, Trần Hướng Viễn đến cổng tòa soạn và gọi điện bảo
Vương Xán xuống lấy thẻ. Vương Xán cũng theo phép lịch sự mời anh đến
quán café Lục Môn đối diện đợi cô: “Tôi sẽ qua đó ngay, mời anh uống một ly café coi như lời cảm ơn.”
Quán café Lục Môn được mở trên đường Hóa Thanh, gần trụ sở toà soạn
Vãn báo nhiều năm nay. Cánh cửa kính hai bên được sơn những ô vuông màu
xanh, bên trong rất rộng rãi và tĩnh mịch. Cửa sổ quán làm bằng kính
trong suốt, sáng bóng, từ trần cho đến sàn đều được phối bằng tấm rèm
màu trắng ngà, trên bàn phủ những tấm khăn có ô vuông màu xanh và một
bình thủy tinh xinh xắn cắm một cành hoa hồng. Trên bục quán bày những
chậu cây xanh mát, trong quán lúc này đang phát những bản nhạc dương cầm nhẹ nhàng, êm dịu. Cách bài trí đồ đạc khá đơn giản, nhưng lại không có cảm giác xa lạ như ở nhiều quán café khác, thay vào đó là không khí
quen thuộc, thân thiết khiến người ta an tâm như đang ở nhà mình.
Vương Xán vào cửa, đúng lúc chạm mặt một người đàn ông có phong thái
hiên ngang bước ra. Họ thỉnh thoảng gặp nhau ở đây, vốn chỉ là quen mặt
mà thôi. Có một lần đi qua bàn Vương Xán, đúng lúc thấy cô đang cho thêm nhiều đường và sữa vào ly café, bỗng dưng anh ta dừng bước, hòa nhã
nói: “Cô ơi, như thế sẽ làm mất hương vị vốn có của café đấy!”
Vương Xán mỉm cười, cắn một miếng bánh quy rồi nói: “Cứ kệ tôi đi, tôi yêu thích đồ ngọt không còn thuốc chữa nữa rồi.”
Anh ta cười: “Xin lỗi, tôi đã mạo muội rồi, cô cứ từ từ thưởng thức nhé!”
Sự can thiệp của anh ta không hề đường đột chút nào. Sự kiên quyết
của Vương Xán cũng không hề gượng ngạo, hai người vì thế cũng mở đầu một mối giao tình. Nhưng họ lại hoàn toàn không có ý định tự giới thiệu về
nhau, cô chỉ thấy nhân viên phục vụ gọi anh ta là anh Cao, rõ ràng anh
ta là khách quen ở đây.
Anh Cao đó khi thấy Vương Xán thì cười nói: “Cô đến thật đúng lúc,
nhân viên phục vụ lúc nãy vừa nói bách gato Chiffon vừa ra lò.”
Vương Xán cười nói: “Cảm ơn anh, đúng lúc tôi cũng đang đói.”
Sau khi bước vào quán, cô thấy La Âm đang ngồi ở góc quán, đối diện
là một người đàn ông trung niên. Cô biết đây là độc giả chương trình Thổ lộ tình cảm mà La Âm phải tiếp. Mặc dù tòa soạn đã thiết kế một phòng
tiếp chuyện độc giả, nhưng La Âm lại thích không khí ở quán café Lục Môn này, ở đây dường như độc giả cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, vì thế
một tuần cũng có vài lần La Âm đến đây giao lưu và cũng có mối quan hệ
rất tốt với bà chủ quán Tô San.
Vương Xán không đến chào hỏi, cô tránh làm ảnh hưởng đến công việc
của La Âm. Bượ theo hướng khác đến chỗ Trần Hướng Viễn, cô ngồi đối diện anh. Trần Hướng Viễn đưa thẻ trả cô rồi nói: “Xem ra cô là khách thường xuyên ở đây?”
“Thật xấu hổ, khách của Lục Môn chủ yếu là những người có sở thích uống café, nói đúng ra tôi chỉ thích ăn đồ nướng.”
Vương Xán gọi một cốc cappuccino và một miếng bánh gato Chiffon, Trần Hướng Viễn chỉ gọi một ly café đen. Đợi nhân viên phục vụ mang đồ lên,
anh không cho sữa, chỉ thêm một viên đường, thử một ngụm rồi gật đầu.
“Hương vị café ở đây đúng là rất đậm đà.”
“Xem ra anh rất thích uống café, nghe nói quán này có nhiều người đến mua hạt và bột café đấy. Nhưng nói nhỏ với anh, tôi thật sự có chút
nghi ngờ, một số người đàn ông đến đây có khi lại giống đồng nghiệp Lý
Tiến Hiên của tôi, thật ra đến chỉ vì ngưỡng mộ bà chủ quán xinh đẹp.”
“Có lẽ sau này tôi cũng thường xuyên đến đây uống café, hi vọng bà chủ quán quả là xinh đẹp như cô nói.”
“Tôi nói trước cũng tốt chứ sao, để lần sau nếu anh có dẫn vợ hay bạn gái đến, khi thấy bà chủ quán thì còn giữ được bình tĩnh, không đến nỗi quá ngạc nhiên.”
Trần Hướng Viễn bị đùa, anh cười để lộ hàm răng đều và trắng sáng:
“Cũng may tôi chưa kết hôn, lại chưa có bạn gái, cũng không đến nỗi gây
nên cái hậu họa ấy.”
Vương Xán thấy có thể thầm khen những lời điêu luyện vừa rồi của
chính mình, rõ ràng là không mất chút công sức nào mà lại biết được
chuyện muốn biết nhất.
Sau khi về nhà, trái tim Vương Xán thổn thức, giấc ngủ ngon thường lệ vì thế cũng chịu ảnh hưởng không ít. Lần trước có cảm giác này là đêm
mà lần đầu tiên cô và Hoàng Hiểu Thành nắm tay nhau, nghĩ lại mối tình
đầu đã xa, cô bỗng có chút muộn phiền. Ngày hôm sau, Vương Xán tranh thủ thời gian rảnh rỗi chạy đến nhờ La Âm chỉ giáo.
“Cậu nói tớ phải chủ động một chút sao?”
Ngay từ năm thứ hai đại học, Vương Xán đã đến tòa soạn thực tập, lúc
đó cô luôn đi theo La Âm chạy tin tức xã hội. Cũng giống như các thực
tập sinh khác, cô gọi La Âm là “cô giáo La”. Nhưng La Âm không bao giờ
ra vẻ cô giáo, cô nói chuyện hóm hỉnh và thân thiện. La Âm dạy kĩ xảo
phỏng vấn và nội dung chính một cách nghiêm túc, không hề che giấu bí
quyết nên mau chóng có quan hệ rất tốt với họ. Sau đó Vương Xán thi vào
tòa soạn và trở thành đồng nghiệp của La Âm, càng tiếp xúc càng thấy hợp nhau, thế rồi hai người trở thành bạn tốt của nhau.
La Âm nghe xong chuyện của Vương Xán thì bật cười, lên tiếng đầy hứng thú: “Như cậu kể thì gọi là tiếng sét ái tình nhỉ?”
“Tiếng sét ái tình? Không nghiêm trọng đến vậy chứ? Trông anh ấy rất
chín chắn, rất cuốn hút. Cậu cũng biết là hàng ngày đi phỏng vấn, tớ gặp rất nhiều người, nhưng họ đa phần đều nhạt nhẽo. Đó là kiểu mà ngoài
công việc ra, tớ không muốn có bất kì mối quan hệ nào khác.”
“Này, những lời đó phải do tớ nói mới đúng chứ.”
Vương Xán thừa nhận, đối tượng phỏng vấn của La Âm phần lớn là những
người lòng đầy tâm sự, những câu chuyện họ kể ít khi mang màu sắc lạc
quan, vui vẻ. “Thế nên mới nói, tố chất tâm lý của cậu đúng là hàng đầu. Nếu điều tớ đến bộ phận Thổ lộ tình cảm, tớ sẽ đem cảm xúc của mình vào những chuyện của người khác, nhất định sẽ khó có thể trung lập.”
“Cậu đừng có nịnh nọt mình.” La Âm nhớ lại người đàn ông mà cô nhìn
thoáng qua tại quán café Lục Môn ngày hôm trước: “Nhìn anh ta rất chín
chắn, có khí chất, lại nho nhã. Nếu cậu thích thì cứ thử nắm giữ cơ hội
là được.”
Vương Xán có chút bối rối nói: “Nhưng tớ không biết mình có cuốn hút
anh ấy không? Hôm qua từ Lục Môn đi ra, tớ nói phải về tòa soạn viết
bài, anh ấy chào tạm biệt rồi lên xe đi ngay, không hề có ý muốn hẹn gặp lại tớ.”
“Nếu tớ nói cậu đợi cơ hội gặp mặt, cậu nhất định sẽ không nghe rồi!”
Vương Xán thẳng thắn lắc đầu. Cô biết tính cách của La Âm từ trước
đến giờ luôn xử thế một cách lạc quan nhưng lại nhìn sự việc một cách bi quan, không hề đề xướng chủ động. “Ôm cây đợi thỏ không phải là phong
cách của tớ.”
“Đôi tai thỏ này rốt cuộc là dài hay rất ngắn đây?” La Âm bĩu môi tỏ vẻ không đồng ý.
“Anh ấy rất trầm lặng, còn có một chút… à… gọi là ủ rũ.”
Sự không tán thành trên khuôn mặt La Âm càng biểu lộ rõ rệt: “Cậu là
một thiếu nữ tràn đầy năng lượng, sao lại đi thích một người đàn ông như vậy chứ?”
“Haizz, chỉ là cảm giác thôi, không nhất định là như vậy. Anh ta
không hề nói nhiều, cực kì chín chắn và trầm lặng, quan trọng nhất là
rất có khí chất, khiến người bên cạnh luôn có cảm giác an toàn. Tóm lại
là tớ thích kiểu người như vậy. Lẽ nào cậu không tin chút nào về tình
yêu sét đánh sao?”
La Âm có chút trầm tư: “Hồi học đại học, tớ cũng từng hỏi người khác
về mẫu người họ thích. Nói chính xác là tớ đã từng hỏi rất nhiều người,
có được rất nhiều đáp án. Nhưng tớ cảm thấy câu trả lời hay nhất là của
một người bạn học khoa toán cùng trường. Cô ấy nói, cô ấy tin vào tất cả những kỳ tích chưa từng xảy ra với mình trong cuộc đời.”
“Đấy là cậu còn học văn giống mẹ mình đấy, chẳng có chút tế bào lãng
mạn gì cả, xem đi, người ta nói hay biết mấy. Mẹ mình mà nghe được câu
này chắc chắn sẽ khen ngợi hết lời.”
“Cậu đừng có lôi mẹ cậu ra để che giấu tâm trạng thiếu nữ đang dâng
trào trong lòng nữa. Thực ra mình cảm thấy, người bạn học đó của mình
chưa chắc đã tin vào mấy thứ kỳ diệu như tiếng sét ái tình, cô ấy chỉ
muốn giữ cho cuộc sống một chút bí ẩn mà thôi.”
“Đừng đi quá xa như vậy, tớ làm sao mà trúng tiếng sét ái tình nghiêm trọng đến vậy chứ! Tớ chỉ muốn làm thế nào để hẹn gặp anh ấy lần nữa,
hai bên hiểu nhau thêm một chút xem sao.”
“Được rồi, được rồi, tớ không dội nước lạnh vào mặt cậu nữa! Tớ đây
cũng chẳng có chút kinh nghiệm yêu đương gì cả, mơ mơ màng màng đã bị
người ta tóm chặt, bây giờ sắp gả cho người ta rồi, cũng không dạy cậu
được cao chiêu gì. Thế nhưng…” La Âm nhanh chóng đổi chủ đề: “Con gái
chủ động theo đuổi đàn ông tưởng là dễ dàng, nhưng phần lớn đàn ông lại
thích cảm giác chinh phục. Cậu phải nắm rõ điều này, đừng có chủ động
thái quá. Ít nhất cũng cho anh ta một ảo giác, để anh ta tưởng rằng anh
ta là người nắm bắt cục diện.”
Vương Xán nhũn nhặn gật đầu nghe La Âm, “Còn gì nữa không?”
“Còn chứ, nhưng điều này có thể sẽ làm cậu mất hứng.” La Âm bỗng nở
nụ cười, ngẩng đầu nhìn lên trời: “Xin hãy nhớ kĩ, cảm giác đầu tiên về
một người đàn ông quá nửa là không đáng tin cậy.”
Vương Xán suýt chút nữa ngã lăn ra đất không đứng dậy được, cô lấy
ngón tay chỉ về hướng La Âm hỏi: “Vậy ấn tượng đầu tiên của cậu về
Trương Tân là gì?”
La Âm thành thật nói: “Lần đầu tiên thấy anh ấy, tớ có cảm giác anh ấy rất nhạt nhẽo, đúng là một tên béo đeo kính.”
Vương Xán không có lời nào để nói, theo cô, Trương Tân – bạn trai của La Âm mặc dù không đẹp trai, dáng người không cao lắm nhưng thân hình
có thể coi là cường tráng chứ không béo, ăn mặc hợp mốt, cách nói chuyện cởi mở, hài hước, là một người khá thú vị.
“Mắt cậu đúng là khắt khe thật đấy!”
“Đúng thế, sau này tớ dần phát hiện ra mặt thú vị của anh ấy, haha.
Tiện đây tớ cũng nói với cậu. Trước đây, anh ấy béo hơn bây giờ, dưới sự đốc thúc của tớ, hàng tuần phải đi đánh cầu lông vài lần, thân hình anh ấy mới khả quan hơn đấy.”
“Ý cậu muốn nói là, ấn tượng đầu tiên về người đàn ông tốt ngược lại sẽ khiến chúng ta thấy vọng?”
“Tớ chỉ nói là cái nhìn về thẩm mỹ lâu dài sẽ làm chúng ta lạc đường, những gì chúng ta cảm nhận lúc đầu phần lớn là những thứ mà chúng ta hi vọng được thấy.”
Vương Xán bị một chuỗi những lời rắc rối đánh bại, sau đó cũng ngẩng đầu nhìn trời.
La Âm cười: “Không sao, không sao đâu! Đi làm quen và tìm hiểu anh ấy đi, chúc cậu may mắn.”
Vương Xán tin rằng, vận mệnh của mình cuối cùng cũng không đến nỗi nào.
Vài ngày sau, Vương Xán gọi điện cho Trần Hướng Viễn thăm dò, cô nói
quán café Lục Môn mới về một đợt café Etiopia. Đồng nghiệp Lý Tiến Hiên
của cô là người yêu thích café, sau khi uống loại café này, anh ta hết
lời ca ngợi nên cô hẹn anh đến thưởng thức. Trần Hướng Viễn dường như có chút bất ngờ, nhưng rồi anh cũng lập tức đồng ý.
Hai người một lần nữa lại gặp mặt ở quán café Lục Môn. Vừa bước vào,
họ đã thấy bà chủ quán xinh đẹp Tô San đang đứng gọi điện sau quầy lễ
tân. Cô ấy đúng là một mỹ nữ mười phân vẹn mười, dáng vẻ thục nữ, khuôn
mặt xinh xắn nổi bật, làn da trắng như tuyết, vạt tóc đẹp như mây, đôi
mắt vô cùng gợi cảm, cuốn hút. Thế nhưng Trần Hướng Viễn không hề ngạc
nhiên, anh chỉ thẳng thắn thừa nhận, Vương Xán đúng là không khoa trương vẻ đẹp của cô chủ quán.
Biểu hiện bình thản đó của Trần Hướng Viễn làm Vương Xán rất hài lòng, họ nói chuyện thoải mái hơn lần trước rất nhiều.
Trần Hướng Viễn rõ ràng không phải mẫu người đàn ông nhiệt tình,
nhưng cũng không thể nói anh có vẻ lạnh lùng. Hơn nữa, quan trọng nhất
là anh ấy vô cùng lịch sự. Một tuần sau đó, Trần Hướng Viễn cũng mời
Vương Xán đến uống café tại một quán nổi tiếng anh thường đến trong
thành phố.
Qua một vài lần, hai người cũng được coi là quen biết nhau. Những lần sau đó, Trần Hướng Viễn bỗng hỏi cô trên MSN: “Cô Vương có thích âm
nhạc không?”
Vương Xán thấy cách hỏi này có hơi trịnh trọng, nhưng vẫn không chút do dự trả lời: “Tất nhiên là có rồi!”
Trần Hướng Viễn nói: “Tôi có hai tấm vé hòa nhạc vào tối thứ bảy này, là buổi biễn diễn của một ban nhạc Hồng Kông. Tôi muốn mời cô đi cùng,
không biết cô có thời gian không?”
Như thế cũng tạm coi là hẹn hò rồi, Vương Xán vui mừng đáp, “Được, tôi có thời gian.”
Nhà hát lớn thành phố Hán Giang vùa khánh thành năm ngoái, phong cách kiến trúc đơn giản mà hiện đại. Buổi tối dưới ánh đèn chói sáng, nó
càng thêm huy hoàng, rực rỡ.
Hai người hẹn gặp tại cổng nhà hát lớn. Sau khi trang điểm tỉ mỉ,
Vương Xán hài lòng ngắm mình với chiếc váy liền thân màu xanh đậm phối
cùng giày cao gót, khá hợp với không khí của những buổi hẹn hò.
Cô nhân viên nhà hát hướng dẫn khán giả vào cửa theo thứ tự. Trần
Hướng Viễn tiện tay cầm hai tờ quảng cáo chương trình của lần biểu diễn
sau. Anh đưa một tờ cho Vương Xán, “Tháng Mười còn có buổi biễu diễn
piano của Phó Thông – một nghệ sỹ diễn tấu piano nổi tiếng, lão làng của Trung Quốc, thật là hiếm có.”
“Anh thích nhạc cổ điển à?”
“Đúng vậy, sở thích của tôi khá lỗi thời, tôi ít khi nghe nhạc đương đại.”
Vương Xán nói mình thích âm nhạc không phải là nói dối, chỉ có điều
cô lại thích nhạc đương đại. Thường ngày, Vương Xán hay mở nhạc lúc viết bài, nghe MP3 trên xe bus, thỉnh thoảng cũng hát karaoke vào những dị
gặp gỡ bạn bè. Cô thẳng thắn thừa nhận: “Gu âm nhạc của tôi rất bình
thường, đến nghe hòa nhạc như ngày hôm nay đúng là lần đầu tiên.”
Trần Hướng Viễn mỉm cười nói: “Cô yên tâm, các bản nhạc hôm nay không sâu xa khó hiểu đâu. Ngoại trừ một bản nhạc của Bach[1], tất cả đều là
nhạc thịnh hành.”
[1] Bach: Tên đầy đủ là Johona Sebastian Bach, sinh ngày 21 tháng 3
năm 1685, mất ngày 28 tháng 7 năm 1750, là nhà soạn nhạc, nghệ sĩ organ, vĩ cầm, đại hồ cẩm và đàn harpsichord người Đức, thuộc thời kỳ Baroque
(1600 – 1750).
“A, cuối năm còn có nhạc kịch nói của Mạnh Kinh Huy – “Quan điểm về
cuộc sống của hai chú chó”, nghe bạn tôi nói nó rất hay, tôi phải ghi
lại mới được.”
Buổi hòa nhạc vừa bắt đầu, Vương Xán và Trần Hướng Viễn cùng tắt điện thoại. Cô nhận thấy, Trần Hướng Viễn không có vẻ gì là học đòi làm sang mà đúng là một người có sở thích này. Ngay từ lúc bản nhạc đầu tiên
vang lên, anh đã ngồi nghiêm trang, tập trung tinh thần, nghe một cách
vô cùng nhập tâm.
Có nhiều bài Vương Xán nghe không hiểu, thế nhưng khi ban nhạc chơi
đến bài “Thế giới tươi đẹp biết bao”, cô cảm thấy giai điệu có vẻ quen
thuộc, dường như đã nghe Sarah Brighrmas hát ở đâu đó. Lúc này, các nhc
công trên sân khấu hòa tấu những âm thanh thuần khiết, gợi âm hưởng hoàn toàn khác biệt. Vương Xán không kìm được xúc cảm, thảo nào người ta nói âm nhạc làm “rung động tâm hồn”.
Kết thúc buổi hòa nhạc cũng không còn sớm, Trần Hướng Viễn đưa Vương
Xán về nhà. Anh lái chiếc xe Ford màu xám, dáng xe vuông và hơi hẹp,
nhưng lại rất phù hợp với tính cách trầm lắng nội tâm của anh. Chỉ có
điều, phía sau thùng xe lại dán một khẩu ngữ nhỏ. Vương Xán hiếu kì tiến sát lại xem, nhờ ánh đèn đường cô bất ngờ khi thẹ dòng chữ: “Ngân hàng… – sự lựa chọn hàng đầu của bạn”. Cô không nhịn được cười, Trần Hướng
Viễn cũng cười. Anh giải thích: “Quy định trong ngành, phải dán dòng
khẩu ngữ tuyên truyền này lên xe thì mới nhận được tiền trợ cấp xe.”
“Quả nhiên ngân hàng đều đã tính toán rất rõ ràng.”
Lúc lên xe, Vương Xán để ý thấy bên trong rất sạch sẽ, ngăn nắp,
không hề có những đồ vật thừa thãi như nước hoa, gối tựa… Trần Hướng
Viễn mở một đĩa CD. Anh bật ca khúc tiếng Pháp được hát bởi một ca sĩ có chất giọng nhanh, nhẹ nhàng. Vương Xán tiện miệng hỏi: “Hay thật đấy,
là ai hát vậy? Tên bài hát là gì vậy anh?”
“Tên ca sĩ là Najoua Belyzel, tên bài hát là Quand Revient L`e’te’”
Anh phát âm tiếng Pháp trầm ấm dịu dàng, có cảm giác như đang gieo vần:
“Dịch sang tiếng Trung nghĩ là ‘Khi nào mùa hè lại đến?’”
“Anh có hiểu tiếng Pháp không?”
Trần Hướng Viễn im lặng trong khoảnh khắc, anh cười trả lời cô: “Chỉ học một chút, không thể nói là hiểu được.”
Vương Xán thấy hối hận vì đã nhiều lời, cô vội chuyển chủ đề, thế
nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại hỏi: “Gần đây cái
máy rút tiền mới ở chi nhánh ngân hàng anh thế nào rồi?”
Trần Hướng Viễn hình như rất hứng thú với câu hỏi này, anh kể chuyện
từ các ứng cử viên cho đến giám đốc, rồi nhắc tới những mảng đầu tư chú
trọng. Mỗi tháng Vương Xán đều phải trả góp mua nhà, lại cộng thêm tiêu
dùng hàng ngày nên cũng chẳng có nhiều tiền dư thừa. Thế nhưng trước
kia, cô học ngành kinh tế, lại thường xuyên quản lý tài chính giúp bố mẹ nên thực sự khá hứng thú với chủ đề này. Cô đem mấy vấn đề tự suy ngẫm
về tài chính kể cho Trần Hướng Viễn nghe, sau khi nhận được lời tán
thưởng của anh, cô cảm thấy rất đắc ý.
Sau đó, trên suốt quãng đường, họ toàn nói về vấn đề này cho đến khi về đến nhà Vương Xán.
Vừa về đến nhà, cô đã bị bà Tiết Phượng Minh hỏi cung.
“Hôm nay con đi nghe hòa nhạc cùng người vừa đưa con về đó sao? Anh ta bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì?”
Vương Xán bất ngờ: “Mẹ, không phải chứ? Lẽ nào mẹ đứng canh cửa sổ chờ con về sao?”
Bà Tiết Phượng Minh lắc đầu: “Không, mẹ ra ban công phơi quần áo, đúng lúc nhìn thấy thôi.”
Vương Xán thấy bố ngồi ngoài sô pha bỗngấy tờ báo che mặt rồi cười,
cô hiểu ngay cái cớ phơi quần áo của mẹ. Bà Tiết Phượng Minh mặc dù vô
cùng bận rộn với vai trò vừa là giáo viên ngữ văn kiêm cô giáo chủ nhiệm một trường trung học trọng điểm, thế nhưng đối với chuyện tình yêu của
con gái, bà cũng rất hiếu kì. Vương Xán đành cười gượng, vì thực ra cũng không có gì để nói cả.
Từ trên xe xuống, vẫy tay tạm biệt Trần Hướng Viễn rồi bước vào
phòng, cô bỗng có cảm giác rất lạ. Một buổi hẹn mỹ mãn, thế mà đã kết
thúc nhanh như vậy sao, thật lòng cô có chút nuối tiếc. Nhớ đến những
lời nói khi nãy, cô cũng không hiểu tại sao mình lại chuyển chủ đề sang
vấn đề tiền quỹ, đã thế còn nói một cách nhiệt tình, không thể ngừng lại được.
Rõ ràng Vương Xán cũng có chút cảm nhận đối với buổi hòa nhạc, cô
hoàn toàn có thể nói chuyện đó với Trần Hướng Viễn để anh chỉ giáo. Cô
không biết có phải tế bào não của mình đang gặp vấn đề không nữa. Sau
khi nghe buổi hòa nhạc lãng mạn đó, tại sao lại bàn luận về tài chính
ngân hàng với một người đàn ông yêu âm nhạc chứ? Thật đúng là…
Ông Vương Thao lại nghĩa hiệp cứu Vương Xán như mọi lần: “Bà ơi, đừng có truy vấn bằng được con nữa! Tiểu Xán tự biết phải làm gì, bà cứ hỏi
như vậy, người theo đuổi con gái bà rồi cũng sợ mà chạy mất thôi.”
Vương Xán tắm xong nhưng không hề có ý định đi ngủ, cô mở máy tính
ra, bỗng dưng nhớ đến tên bài hát mà Trần Hướng Viễn vừa nhắc tới. Cô
liền lên mạng tìm, tiếng hát ấy lại một lần nữa vang lên nhẹ nhàng trong căn phòng bé nhỏ. Cô đọc lời dịch bài hát trên mạng:
“Hỡi người em yêu, giây phút em tái sinh là lúc tháng năm vừa đến.
Vết thương của em cuối cùng cũng biến mất rồi! Em đã chịu đủ những cơn
gió đáng ghét. Hỡi người em yêu, anh khiến em yêu anh đến chết đi sống
lại. Cũng giống như những người đàn ông có người phụ nữ yêu thương bên
cạnh, anh hiểu rằng tình yêu là sự cho đi. Vì thế chúng ta hãy cùng
khiêu vũ khi ngọn lửa tình trong anh đang rực cháy. Hãy ca tụng cuộc
sống, hãy để em yêu anh đậm sâu. Anh mãi mãi là vật báu duy nhất của em. Cho dù trên khuôn mặt anh có thể hiện bao nhiêu cảm xúc đi chăng nữa,
thì anh vẫn không thể đọc được tâm tư của người con gái đâu. Khi nào mùa hè lại đến?”
Đây rõ ràng là một bài hát đương đại, theo lời giới thiệu trên mạng
thì Najoua Belyzel là nữ ca sĩ xinh đẹp nổi tiếng. Nghĩ lại câu nói của
Trần Hướng Viễn, anh rất ít khi nghe nhạc đương đại, cô bỗng thấy có
chút khó hiểu. Nhưng rồi cô cũng nhắc nhở bản thân, không nên suy đoán
về người khác như vậy.
Đúng vào trung tuần tháng năm, tiết trời ngày càng oi bức, mùa xuân
đã đi qua và biến mất không để lại dấu tích. Nơi đây, mùa hè nổi tiếng
kéo dài với cái nóng như thiêu đốt. Vương Xán cảm thấy bản thân dường
như rơi vào trạng thái mơ hồ. Cô nghĩ, có lẽ hai năm không hẹn hò, suy
nghĩ và khát vọng về tình yêu của cô đã được tích lũy lên một tầm cao
mới.