“Lại được gặp quý vị ở đây, chắc mọi người cũng đã biết được mục đích chính của bữa tiệc này rồi...”
“Thật thắc mắc, Trạch gia chủ tính ra vẫn còn rất trẻ, tại sao lại muốn về hưu sớm như vậy?” Một trong những vị khách quý ở phía dưới khán đài lên tiếng thắc mắc, cả hội trường nghe xong câu hỏi đều trở lên xôn xao. Bản thân mỗi người bọn họ khi nhận được thiệp mời đều vô cùng tò mò lí do, bởi chẳng ai lại muốn nghỉ hưu khi mới bước vào tuổi trung niên như thế.
Đinh Khánh Lam và Lý Ngộ Tranh đồng thời nhếch mép, câu hỏi này thật hợp ý họ. Trạch Thanh Hy ở một bên vẫn không nói gì, lặng im chờ cha mình đáp lại câu hỏi.
“Tính ra cũng không trẻ gì, sức khỏe tôi vốn đã không tốt, con gái tôi cũng đã đủ trưởng thành để gánh vác sự nghiệp rồi, để con gái phụng dưỡng sớm chẳng phải rất tốt hay sao?” Trạch Đông Nam vừa mỉm cười vừa đáp, cái nhếch mép trên môi Đinh Khánh Lam lại càng sâu hơn. Sức khỏe không tốt? Chẳng phải không lâu trước đó vẫn còn rất tốt hay sao? Con cái phụng dưỡng? Liệu có phụng dưỡng không đây??
Nghe câu trả lời này ai cũng gật gù đồng tình, vì dù nghe theo phía nào cũng cảm thấy rất hợp tình hợp lý. Trạch Thanh Hy ở một bên khẽ mỉm cười, bấy giờ mới cất lên tiếng nói đầu tiên: “Con tin rằng bản thân mình sẽ không khiến ba mẹ và mọi người thất vọng”
“Rất tốt”
“Rất có chí khí”
“Thật đáng tự hào nha”
“Có cô con gái đáng đồng tiền bát gạo quá”
...
Vô vàn tiếng khen ngợi mới vậy mà đã vang lên không ngớt. Tưởng trừng mọi kế hoạch đều đã nằm gọn trong bàn tay, còn đang mỉm cười thỏa mãn chưa đầy năm giây đã nghe thấy giọng nói mà cô ta vô cùng căm ghét...
“Cháu có thắc mắc này thưa cậu mợ”
Giọng nói thanh thoát uyển chuyển đầy khí thế của Đinh Khánh Lam cất lên, thu hút hàng vạn sự chú ý. Lý Ngộ Tranh cũng không ngoại lệ, anh không ngờ là cô sẽ lên tiếng vào lúc này. Nụ cười trên môi Trạch Thanh Hy lập tức tắt ngấm, ánh mắt dè trừng hướng về phía Đinh Khánh Lam.
“Kia chẳng phải là Đinh tiểu thư sao?”
“Cô ấy mới gọi là cậu mợ đấy? Xem ra đã xác định là con dâu của Lý gia rồi”
“Người ta cũng đã đính hôn rồi, còn phải nói hay sao?”
“Xinh quá”
...
“Cháu muốn hỏi gì?” Trạch Đông Nam không hề tỏ ra khó chịu khi Đinh Khánh Lam tỏ ý muốn hỏi, mà vô cùng sẵn lòng giải đáp mọi thắc mắc của cô.
“Trạch Thanh Hy mặc dù đã đi theo cậu trợ giúp đã lâu, nhưng theo cháu được biết thì em ấy cũng chưa có đóng góp gì lớn thì phải?” Đinh Khánh Lam nói đến đây thì ngừng lại một chút, ánh mắt tia nhanh sang Trạch Thanh Hy, âm thầm quan sát mọi biểu cảm của cô ta. Ngập ngừng chừng vài giây, cô nói tiếp: “Liệu trách nhiệm gánh vác này có phải quá lớn với em ấy không? Cháu sợ em ấy không chịu nổi mất... Vả lại... Như vậy thật không công bằng với Phó tổng...”
“Đúng rồi nhỉ, tính ra Phó tổng giám đốc của công ty Trạch Đông có không ít đóng góp”
“Trạch tiểu thư quả thực chưa có đóng góp gì”
“Nghe cô ấy nói tôi mới để ý”
“Thật không công bằng rồi”
...
Khóe môi Trạch Thanh Hy khẽ cứng đờ, con ngươi như một chiếc dao găm phóng thẳng vào con mắt của Đinh Khánh Lam, nào ngờ cô chỉ đáp lại bằng ánh mắt vô cùng đắc ý. Cái nhìn của Trạch Thanh Hy bỗng lướt qua Khánh Chi đang đứng bên cạnh của Triệu Hoàng Sinh, con tim lại trở lên rộn ràng khó thở. Tại sao con nhỏ Khánh Chi đấy lại ở đây? Với tư cách gì?? Sẽ không phải là muốn cản trở kế hoạch của cô ta đấy chứ?? Ha, không thể nào! Chỉ bằng con nhãi Đinh Khánh Lam này mà muốn đấu với cô ta hay sao?
Trạch Đông Nam khẽ khựng lại, không đáp lại ngay mà suy nghĩ một hồi. Ông quay sang nhìn con gái, rồi lại nhìn xuống phía Đinh Khánh Lam.
“Phải, con bé chưa có đóng góp gì lớn. Nhưng cậu mợ tin rằng con bé sẽ có thể dẫn dắt sự nghiệp của ba nó tiến xa hơn. Cậu là ba nó, cậu hiểu nó hơn ai hết”
Trạch Thanh Hy nghe tới đây liền thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nhìn người “cha” của mình. Triệu Vũ vừa đi tới cửa thì đúng lúc nghe thấy câu nói này, nụ cười gian trá lại được hình thành. Thật ngây thơ, cả dòng họ nhà này đều thật ngây thơ haha!
“Ồ? Cậu là ba em ấy sao?” Đinh Khánh Lam không hề nhỏ tiếng và cũng không hề có ý định sẽ nhỏ tiếng. Câu nói này thành công lọt vào tai của tất cả mọi người, bao gồm cả Trạch Thanh Hy. Hội trường một lần nữa rầm rộ những tiếng bàn tán lớn nhỏ.