“Cháu nói vậy là có ý gì?”
Trạch Đông Nam đã vì câu hỏi ngớ ngẩn này mà cảm thấy không hài lòng, Trạch Thanh Hy ở một bên hằm hằm không nói lên lời. Cô ta khóe mắt run run, chỉ hận không thể lao tới mà giáng cho Đinh Khánh Lam một bạt tai. Tại sao con khốn này lúc nào cũng muốn ngáng chân cô ta? Tại sao?
“Chị, em biết em đã từng làm sai với chị, nhưng em thật sự đã biết lỗi rồi... Chị... Chẳng phải đã tha thứ cho em rồi sao? Tại sao còn như vậy...” Đôi mắt của Trạch Thanh Hy bỗng dưng nâng lên một lớp nước, khuôn mặt đáng thương khiến ai nấy đều cảm thấy thương cảm. Chỉ riêng Đinh Khánh Lam mới có thể xuyên thấu được cái bộ dạng giả tạo này, cô bĩu môi lắc đầu, nhún vai một cái
Trông thái độ của cô lúc này thật hống hách, hoàn toàn giật đi nhưng cái nhìn mất thiện cảm.
“Tại sao lại có thể nhỏ nhen vậy”
“Có gia thế cao cũng không nên hống hách như vậy”
“Người ta cũng đã biết lỗi rồi, chị em với nhau mà nhỏ mọn quá”
...
Vậy là Trạch Thanh Hy đã thành công lật ngược tình thế rồi sao? Cô ta nở một nụ cười thỏa mãn, ánh mắt thách thức hướng về phía Đinh Khánh Lam. Nhưng cô lại vô cùng bình thản, không hề có một chút gì gọi là nhụt chí.
“Ha, chị em với nhau? Chị em với nhau mà muốn giết cả chị lẫn con của chị hay sao? Mấy người nói tôi nhỏ nhen? Vậy bây giờ tôi muốn giết chết con của mấy người, rồi quay sang xin lỗi liệu mấy người có thể bỏ qua hay không?” Một đôi mắt lạnh lùng vô hồn, gần như đã thực sự tức giận. Lý Ngộ Tranh ở một bên nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt khẽ tấm lưng của Đinh Khánh Lam, giúp cô giảm bớt đi chút nặng nề khi phải nhắc lại nỗi ám ảnh đó.
Sau khi nghe một tràng câu nói của Đinh Khánh Lam, cả một không gian bỗng trở nên tĩnh nặng, không ai còn dám nói thêm một câu gì nữa. Giờ đây họ mới thực sự đặt thử mình vào hoàn cảnh của Đinh Khánh Lam, những con người lên tiếng khi nãy ai nấy đều cúi gằm mặt không dám ngẩng đầu, chỉ sợ bắt gặp phải ánh mắt của cô.
Đinh Khánh Lam mấp máy môi, tiếp tục nói với nụ cười nửa miệng: “Và, tôi với cô ta không phải chị em... Càng không có bất cứ một mối quan hệ gì hết, đừng tưởng bở”
“Lam, cháu quá đáng rồi” Quách Quỳnh Như gằn giọng quát lên, nhưng Đinh Khánh Lam vẫn giữ nguyên một khuôn mặt lạnh tanh không một chút dao động.
Trạch Thanh Hy không lường trước được nước đi này, nhất thời không đỡ kịp. Cô ta đứng đờ đẫn chôn chân, khó khăn lắm mới thốt lên:
“Chị... Sao chị... Có thể nói vậy.. Anh Tr...” Vốn Trạch Thanh Hy muốn gọi tên Lý Ngộ Tranh, nhưng trong đầu lại hiện lên khuôn mặt đáng sợ của anh lúc trước, lời nói lại vội vã nuốt ngược vào trong.
“Thôi, chuyện cũ rồi thì để nó trôi qua vậy. Chỉ cần cô đừng cố tình nhắc tới, chị vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận. Chẳng phải hôm nay là ngày vui sao? Để chị tặng em một món quà nhé?”
Nói đến đây, Lý Ngộ Tranh cũng khẽ nhếch môi, đợi chờ sự tình tiếp theo của câu chuyện. Có anh ở đây rồi, Đinh Khánh Lam chỉ cần thoải mái thể hiện cá tính thôi.
“Quà sao?”
“Mọi người cùng thưởng thức chung cho vui nhé, hãy cùng hướng lên màn hình phía sau nào?”
Vừa dứt tiếng, chiếc màn hình to lớn ở trên khán đài phía sau lưng Trạch Thanh Hy lóe sáng một cái. Camera của Video lạ trên màn hình trông thật kém chất lượng và cũ kĩ. Nhưng điều đáng chú ý hơn, chính là bóng hình của một người đàn ông mà trông thật quen mắt. Triệu Vũ ở dưới vừa thấy màn hình chiếu tới bóng lưng kia, ly rượu trên tay đã bị rơi tự do và đáp đất rồi vỡ tan tành. Chẳng phải... Chẳng phải ông ta đã làm việc rất kĩ lưỡng rồi sao? Chẳng phải ông ta đã phong tỏa mọi chứng cứ rồi sao? Tại sao... Tại sao còn có thể sót lại cái này?
Trạch Thanh Hy vẫn đang không hiểu chuyện gì, bởi cô cũng không nhận ra người đàn ông này là ai và rốt cuộc mục đích của Đinh Khánh Lam là gì?