Như đã nói, hôm nay Đinh Khánh Lam sẽ theo Lý Ngộ Tranh đến công ty. Dù Lý Ngộ Tranh hiện tại chưa giữ chức vụ gì, nhưng hiện tại vị trí Giám đốc vẫn luôn còn trống. Chỉ là anh chưa chính thức đảm nhiệm mà thôi, vì anh vẫn còn đi học nên không muốn lên chức sớm như vậy. Nghe nói hôm nay sẽ có đối tác làm ăn trực tiếp đến công ty anh để cùng bàn bạc. Và chính anh sẽ là người phụ trách lần hợp tác này. Lý Ngộ Trình vì thế mà được một phen nghỉ ngơi thoải mái. Lý Ngộ Tranh khoác lên mình một bộ vest lịch lãm, vừa bước qua cánh cửa chính của công ty, ai nấy đều phải trầm trồ với vị Giám đốc kiêm chủ tịch tương lai này. Người gì đâu mà đẹp trai thế, như này thì họ làm không công cũng cam chịu nữa. Đinh Khánh Lam thì ngược lại, cô ăn mặc vô cùng tùy ý. Nhưng dù thế nào vẫn không làm mất đi vẻ đẹp thư thái của cô công chúa nhà họ Đinh này. Mọi người trong công ty nhìn cô với ánh mắt vô cùng tò mò. Những cô gái xung quanh càng nhìn càng thêm ghen tị với vẻ đẹp của cô. Có những chàng nhân viên còn có ý định tới làm quen, nhưng nhìn tới Lý Ngộ Tranh đang đi bên cạnh, mọi ý định hết thảy đều tan biến. Lý Ngộ Tranh thừa hưởng tướng mạo chững chạc của cha, lại thêm vài phần sắc bén của mẹ. Nhìn anh vô cùng uy nghiêm, lại tỏa ra một khí lạnh đáng sợ. Nhưng những điều này lại vô cùng thu hút ánh nhìn của các cô gái. Đinh Khánh Lam theo sau Lý Ngộ Tranh, chân mày cứ nhíu chặt lại. Định mệnh, đừng để bà đây lần đầu tiên đến công ty đã phải nổi máu ghen lên nhé. Người yêu của bà không phải để cho mấy người ngắm đâu!
“Đi nhanh cái chân lên” Đinh Khánh Lam gằn từng chữ, rít qua từng kẽ răng. Lý Ngộ Tranh nghiêng đầu nhìn cô khó hiểu, nhưng bước chân vẫn biết điều mà bước nhanh hơn. Tới cửa phòng Giám đốc, chân mày Đinh Khánh Lam mới giãn ra được chút ít. Cô ngồi phịch xuống sofa, cái tướng như mẹ thiên hạ cứ vậy mà được phơi bày ra trước mắt. Lý Ngộ Tranh cũng chỉ chẹp miệng một cái, rồi ngồi xuống cạnh cô.
“Em chẳng thích anh mặc vest chút nào” Đinh Khánh Lam bí xị khuôn mặt, tỏ vẻ vô cùng hờn dỗi.
“Tại sao?” Lý Ngộ Tranh nhìn vậy không chịu nổi mà véo lấy má cô, giọng điệu hỏi cô không giấu được sự cưng chiều. Đinh Khánh Lam không trả lời, cứ nhìn chăm chăm xuống mũi chân. Lý Ngộ Tranh kiên nhẫn nhắc lại: “Tại sao?”
“Đẹp trai” Đinh Khánh Lam nói nhỏ như muỗi kêu, ngẩng mặt lên thấy anh đang híp mắt lại nhìn mình. Biết anh chưa nghe rõ, và ý muốn nói rằng cô nói to lên. Đinh Khánh Lam trề môi, nhấn mạnh từng chữ: “Đẹp Trai!”
“Còn em thì sao, ăn mặc như bà bán hoa quả ngoài chợ. Mà vẫn đẹp cho được” Lý Ngộ Tranh bỗng lạnh đi vài phần, Đinh Khánh Lam nghe vậy mà câm nín. Được lắm, anh giỏi lắm!
“Thôi thôi, hôn một cái” Đinh Khánh Lam nhướn người quàng tay lên cổ anh mà lấn tới. Lý Ngộ Tranh như vậy mà lại từ chối, anh quay mặt qua một bên, né đi nụ hôn này. Đinh Khánh Lam rất không hài lòng, liền đẩy anh ra.
“Anh dám né em, anh... Có phải anh chán em rồi không!!?”
“...” Lý Ngộ Tranh mếu mếu cái môi, nhìn anh giống như là chán cô lắm hả? Yêu còn không hết đây này cô nương ơi!!
“Hic”
Lý Ngộ Tranh thấy Đinh Khánh Lam như sắp khóc tới nơi, liền chủ động nhướn người lên hôn lấy môi cô. Bàn tay không biết điều lại bắt đầu quậy phá, thò qua lớp áo mỏng mà tìm tới quả bông đào tròn trịa lâu ngày chưa được anh động đến. Còn chưa mò đến nơi, đã bị tiếng gõ cửa cắt ngang giữa trận.
*Cốc Cốc Cốc*
“...” Lý Ngộ Tranh cố kìm nén khí tức trong lòng, anh quả thực muốn đấm chết cái tên dám phá hỏng chuyện tốt của anh kia. Tại sao lại gõ cửa đúng vào lúc này cơ chứ!! Đinh Khánh Lam nhìn khuôn mặt đầy căm tức của Lý Ngộ Tranh kia, không chịu được mà lén bụp miệng cười. Lý Ngộ Tranh thấy cô người yêu không những không biết vuốt lông anh, lại còn dám cười anh như thế khiến anh càng thêm nhức nhối. Anh không màng tới người đứng ngoài cửa, tiếp tục vén áo cô lên. Đinh Khánh Lam vội vàng đưa tay lên vuốt lấy tóc anh, hết sức nhẹ giọng: “Anh mau mở cửa, khi nào về muốn làm gì thì làm”
“Thật không?” Lý Ngộ Tranh bây giờ mới chịu dừng lại, nâng con ngươi lên nhìn cô gái trước mặt. Sau khi nhận được cái gật đầu xác nhận của Đinh Khánh Lam, anh mới ngồi dậy chỉnh chu lại quần áo.
“Vào!”
*Cạch* Một cậu thư kí từ ngoài bước vào, ánh mắt liếc qua Đinh Khánh Lam một cái, rồi lại vội vàng thu ánh mắt.
“Thưa thiếu gia, đối tác đã tới”
“Đưa vào”
“Vâng”
Cậu thư kí vừa đi ra, liền có một người đàn ông bước vào, theo sau vẫn còn một người nữa. Sau khi nhìn rõ được người đi theo sau kia, Lý Ngộ Tranh khẽ nhíu mày, còn Đinh Khánh Lam bên cạnh cũng hơi mở to con mắt...
“Triệu Hoàng Sinh?” Lại là cậu ta...