“Triệu Hoàng Sinh?”
“Xin chào Lý công tử, tôi là Triệu Vũ. Chủ tịch tập đoàn Triệu Hoàng” Ngay cả chủ tịch tập đoàn còn phải đích thân tới thì cũng có thể hiểu được tập đoàn nhà Lý gia to lớn tới mức nào. Ông ta không hề tức giận khi ông ta đích thân tới mà người tiếp đón lại là còn trai của Lý Ngộ Trình chứ không phải là bản thân Lý Ngộ Trình. Với tài năng của Lý Ngộ Tranh, chính ông ta cũng phải nể mặt vài phần.
“Rất hân hạnh” Lý Ngộ Tranh vô cùng điềm tĩnh mà hoan nghênh vị khách trước mặt. Thấy thái độ của Lý Ngộ Tranh như vậy, Triệu Vũ khẽ cười. Tuổi còn trẻ mà khí thế đã cao như vậy, quả thật không tầm thường.
Triệu Hoàng Sinh từ đầu đến cuối chỉ đứng sau cha của mình, giữ nguyên một đường cong trên môi. Ánh mắt lướt qua Đinh Khánh Lam bên cạnh Lý Ngộ Tranh, nụ cười đó lại sâu hơn một chút. Thật không may khoảnh khắc ấy đã thu vào con ngươi của Lý Ngộ Tranh. Anh liếc mắt nhìn Triệu Hoàng Sinh, cậu ta cũng không ngần ngại mà đáp trả lại ánh mắt của anh.
“Thật xin lỗi, quên không giới thiệu với cậu, đây là con trai tôi. Triệu Hoàng Sinh” Triệu Vũ thấy Lý Ngộ Tranh nhìn con trai của mình mới giật mình nhớ ra cậu công tử này. Ngay từ đầu cũng là Triệu Hoàng Sinh nhất quyết đòi đi theo, khiến ông cũng hơi khó hiểu.
“Chúng ta rất có duyên phải không?” Triệu Hoàng Sinh khẽ nhấc tay, có ý muốn bắt tay với Lý Ngộ Tranh. Lý Ngộ Tranh khẽ cụp mí mắt, nhìn xuống cánh tay đang đưa ra kia, cũng không nghĩ nhiều mà bắt lấy.
“Bắt đầu đi” Không giữ quá hai giây, anh ngồi xuống sofa, sẵn sàng tiếp khách.
“Vị này là...” Triệu Vũ bấy giờ mới để ý tới cô gái bên cạnh Lý Ngộ Tranh.
“Không cần để ý, cứ bắt đầu đi” Lý Ngộ Tranh tựa người ra sau ghế, vắt chéo chân, tay anh tùy ý gõ trên thành ghế khiến cho tư thế của anh càng thêm ngông cuồng.
“Được”
Đinh Khánh Lam ngồi một bên nghe mấy người này bàn bạc công việc mà mắt đã bắt đầu lim dim.
“Lý công tử quả thật có hơi ăn lớn rồi, 50 không phải con số nhỏ” Triệu Hoàng Sinh từ đầu cuộc trò chuyện bàn bạc tới giờ mới bắt đầu lên tiếng.
“Triệu công tử nên nhớ, nếu việc buôn bán này do bên tôi đảm nhiệm, thì bên mấy người ăn cũng không ít” Lý Ngộ Tranh sau một cuộc bàn luận, chỉ chốt lại một câu. Triệu Vũ quay sang nhìn con trai, thấy cậu không nên tiếng mới chắc được rằng, Lý Ngộ Tranh đã thắng. Quả thật, Lý Ngộ Tranh hiểu biết quá nhiều. Ông ta mang tiếng là đã ở trên thương trường hơn 30 năm, cũng không thể cãi lại với Lý Ngộ Tranh. Nụ cười trên môi Triệu Hoàng Sinh đang mờ dần, cậu ta... lại thua rồi.
“Được, chúng ta có thể ký hợp đồng rồi chứ?” Dù sao thì Triệu gia ông cũng không lỗ, ngược lại vẫn lãi khá nhiều.
“Được”
“Lý công tử quả là tuổi trẻ tài cao, thật đáng ngưỡng mộ” Triệu Vũ lên tiếng khen ngợi Lý Ngộ Tranh, giọng điệu hài hòa hết mức.
“Quá khen” Lý Ngộ Tranh không vô cùng tự nhiên mà đón nhận lời khen này. Đinh Khánh Lam thấy cuộc nói chuyện này kết thúc mới cố mở to con mắt ra. Hic, mấy người bàn chuyện hay là ru người ta ngủ vậy?
Tiễn khách xong xuôi, Lý Ngộ Tranh quay qua nhìn cô gái của mình đang nằm sõng soài trên sofa mà khí tức trong lòng đột nhiên tan biến. Đinh Khánh Lam lờ đờ con mắt, nhưng vẫn cố gắng đưa tay ra đòi Lý Ngộ Tranh ôm lấy.
“Em buồn ngủ, nhưng cũng đói nữa” Nghe cô nói vậy anh mới mảy may để ý tới thời gian. Như vậy mà cũng đã một giờ chiều rồi, qua giờ ăn luôn rồi.
“Anh xin lỗi, anh không để ý” Lý Ngộ Tranh đón lấy Đinh Khánh Lam, nhấc bổng cô lên. Đinh Khánh Lam lấy chân quặp chặt lấy thắt lưng của Lý Ngộ Tranh, đầu gục sâu vào gáy anh mà ngủ. Lý Ngộ Tranh không làm phiền cô ngủ, chỉ lặng lẽ đặt đồ ăn sẵn. Nửa tiếng sau đồ ăn mới được mang tới, nhưng Đinh Khánh Lam đã ngủ say từ đời nào.