“Dậy thôi” Lý Ngộ Tranh vỗ vỗ vào vai Đinh Khánh Lam, cô nàng dụi dụi mấy cái nhưng vẫn không chịu dậy. Sau một hồi chật vật với con lười này, cuối cùng cũng lôi cổ nó dậy được rồi. Đinh Khánh Lam phụng phịu vì bị đánh thức, nhưng khi nhìn thấy đồ ăn trước mắt lại bừng tỉnh, vồ vào ăn như chết đói. Lý Ngộ Tranh dở khóc dở cười, lặng lẽ nhìn cô ăn bán sống bán chết. Ăn muộn một chút thôi mà, anh cũng có thấy đói lắm đâu mà sao cô giống như là bị bỏ đói ba ngày ba đêm rồi vậy?
“Anh ăn đi” Đinh Khánh Lam xiên cho anh một miếng bò bít tết, đưa sẵn lên miệng đút cho anh. Lý Ngộ Tranh phì cười, anh còn tưởng cô nàng sẽ lại quên anh như bao lần chứ?
“Thôi em ăn đi, anh để bụng về ăn cái khác”
“Hả? Anh ăn gì thế?” Đinh Khánh Lam sáng bừng con mắt, đôi mắt long lanh nhìn Lý Ngộ Tranh.
“Ăn em”
“...”
Ăn cô? Goắt đờ lợn, cô quên mất! Khi nãy tại muốn anh bình tĩnh mà cô lỡ lời mất tiêu huhu. Nhưng thôi kệ đi, ăn đã. Lý Ngộ Tranh không phiền đến Đinh Khánh Lam, thong dong ngồi vắt chéo chân đọc tài liệu.
“Ăn xong chúng ta về được rồi” Lý Ngộ Tranh mắt không rời khỏi những con số trước mắt, lên tiếng nói với cô. Đinh Khánh Lam cũng chỉ thuận miệng đáp “ừ” một tiếng. Đồ ăn nhanh chóng được cô chén sạch, những thứ bừa bộn trước mắt cũng thoáng chốc đã có người dọn đi.
Việc ở công ty hôm nay cũng chỉ có thế, nên hai người quyết định rời đi. Về đến nhà, Đinh Khánh Lam qua thẳng nhà Lý Ngộ Tranh luôn, còn không thèm về chào hỏi ba mẹ mình nữa. Có khi nào cô nghiện anh rồi không hả?
Vừa bước chân tới phòng khách, lại thấy Trạch Thanh Hy cùng ba mẹ của cô ta đang cùng nói chuyện vui vẻ với ông bà Lý.
“Cậu, mợ, em họ?”
Trạch Thanh Hy vừa thấy Lý Ngộ Tranh mắt liền sáng lên, không kìm được mà đứng bật dậy chạy đến khoác lấy tay anh.
“A Tranh, anh về rồi”
Đinh Khánh Lam khuôn mặt tối sầm, ngay lúc này chỉ muốn cấu xé con ả trước mặt. Nhưng không thể làm gì khác mà chỉ có thể đứng im chứng kiến cảnh cô ta đang quấn lấy Lý Ngộ Tranh một cách hết sức “tự nhiên“. Dù sao thì theo ánh mắt của người khác, anh em họ như vậy cũng chỉ là chuyện thường tình mà thôi.
“A Tranh, Lam, hai con về rồi đó à, cùng ngồi xuống đi” Quách Yến Trang nở nụ cười hiền hậu, kéo tay Đinh Khánh Lam ngồi xuống bên cạnh bà.
“Tốt rồi chứ?” Lý Ngộ Trình liếc nhìn Lý Ngộ Tranh, cũng chỉ hỏi cho có vì ông biết chắc mọi chuyện đều thuận lợi. Trước giờ chưa chuyện gì vào tay Lý Ngộ Tranh mà khiến cho ông không hài lòng cả.
“Tốt thưa ba”
“Hai đứa mới từ công ty trở về sao?” Quách Quỳnh Như cũng tươi cười nói, bà cũng khá có cảm tình với hai đứa trẻ này, nên cũng hòa đồng hơn.
“Dạ”
“Đi đâu cũng có nhau mới chịu cơ đấy, anh chị nhỉ?” Trạch Đông Nam hớp một ngụm trà, cũng cười cười trêu chọc hai đứa nhỏ. Trạch Thanh Hy nghe ba mẹ mình nói vậy, lén lườm họ một cái. Ba mẹ tại sao có thể nói vậy cơ chứ, rõ ràng là con nhỏ Đinh Khánh Lam cố tình bám theo Lý Ngộ Tranh.
“A Tranh, anh có mệt không? Uống nước đi” Trạch Thanh Hy nhanh ý rót lấy một ly nước đưa tới trước mặt Lý Ngộ Tranh. Anh không cầm lấy luôn, chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào ly nước trước mặt. Không ngoài dự đoán, không quá hai giây sau lại xuất hiện một ly nước khác. Đinh Khánh Lam hùng hổ rót một ly khác, không nói không rằng, chỉ đưa ra trước mặt anh. Lý Ngộ Tranh nhìn ly nước trên tay Đinh Khánh Lam mà suýt bật cười, nhưng rồi cũng nén lại thành một nụ cười mờ nhạt trên môi. Mặc dù rất hài lòng với hành động này của Đinh Khánh Lam, nhưng nó lại khiến anh khó xử quá. Từ chối em họ trước mặt ba mẹ cùng cậu mợ thì không hợp lý chút nào. Nhưng không nhận của Đinh Khánh Lam thì anh chết mất.
“Mày cũng mệt, tự uống đi” Lý Ngộ Tranh nói với Đinh Khánh Lam, rồi quay qua Trạch Thanh Hy: “Cảm ơn, anh không khát“.
Đinh Khánh Lam cay cú tu sạch một hơi, lực đặt ly cũng mạnh hơn bình thường. Trạch Thanh Hy lườm nguýt Đinh Khánh Lam một cái, tại sao cứ thích chặn ngang đường của cô ta vậy hả?
“Hai đứa định tốt nghiệp sẽ cưới chứ nhỉ?”
“Khụ khụ”