“Xin lỗi.” Thanh âm trầm ổn của Lý Ngộ Tranh vang lên trong không gian yên tĩnh. Đinh Khánh Lam quay đầu, thấy anh đã mở mắt từ khi nào, nhìn chằm chằm vào cô.
“Xin lỗi cái gì?” Đinh Khánh Lam nhướng mày, biểu cảm vô cùng tự nhiên như thể chuyện đêm qua vẫn chưa từng xảy ra vậy.
“Mày... Hối hận chưa?” Đôi mắt đen láy như muốn cuốn lấy cô, Lý Ngộ Tranh ngập ngừng xác nhận lại.
“Tao có chuyện muốn nói.” Đinh Khánh Lam không trả lời mà nhìn thẳng vào mắt Lý Ngộ Tranh, nghiêm túc cực độ.
“Ừ, nói đi.” Sắc mặt Lý Ngộ Tranh lập tức sa sầm, khẩn trương chờ đợi những lời tiếp theo của Đinh Khánh Lam. Không phải là muốn đoạn tuyệt đấy chứ?
Đinh Khánh Lam hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí nói một tràn lan đại hải: “Mày biết rồi đấy, mày là bạn thân của tao. Chúng ta đã duy trì được hai mươi năm nay rồi! Tao luôn trân trọng tình bạn quý giá này, mày là bạn thân nhất của tao, cũng là thanh mãi trúc mã của tao. Tao tuyệt đối không muốn mất đi tình bạn này.. Vậy nên...”
“Vậy nên?” Lý Ngộ Tranh khổ sở nhìn Đinh Khánh Lam. Vậy nên làm sao cơ?
“Tao xin lỗi...” Đinh Khánh Lam cúi gằm mặt xuống, không còn dám nhìn vào đôi mắt kia nữa. “Tao biết, tao không nên thích mày. Nhưng mà tao không kìm lại được, tao nỡ thích mày mất rồi. Tao ra nói rồi, mày đừng xa lánh tao. Tao chỉ muốn nói ra cho nhẹ lòng thôi, mày đừng vì vậy mà bỏ rơi tao. Chúng ta vẫn có thể duy trì tình bạn này mà đúng không? Tao xin lỗi.”
“Mày nghĩ có thể không?” Lý Ngộ Tranh không giấu được tia vui mừng trong mắt. Do Đinh Khánh Lam đang cúi đầu nên không thể thấy cũng chẳng thể cảm nhận. Lý Ngộ Tranh cố nhịn cười, đứng dậy tiến vào nhà tắm. Đinh Khánh Lam nắm chặt lấy tấm chăn đang che chắn trước ngực, cắn chặt môi tới nỗi bật máu. Cô cố gắng kìm nén không cho nước mất được rơi ra. Tưởng trừng như đã có thể nén khóc, nhưng từ phía sau lại vang lên giọng nói của Lý Ngộ Tranh: “Đinh Khánh Lam.”
Đinh Khánh Lam? Giọng nói nghiêm nghị này là có ý gì? Đôi vai gầy không nhịn được mà run lên bần bật. Nước mắt đã dâng lên khóe mi, chỉ cần anh nói một câu nữa thôi là nó có thể tràn xuống.
“Ừ..”
“Đừng làm bạn thân nữa.”
Tới nước này, Đinh Khánh Lam rốt cuộc cũng không thể kìm lại hai hàng nước mắt. Cô chỉ biết cố gắng khóc nhỏ hết cỡ, tiếng nấc cũng rất bé. Lý Ngộ Tranh bước tới, xoay người Đinh Khánh Lam đối diện với anh. Lý Ngộ Tranh ôm lấy khuôn mặt đẫm nước mắt của cô nâng lên, hôn lên khóe mi ầng ậng nước: “Xin lỗi, anh yêu em.”
Gì? Anh yêu em? Anh vừa nói gì cơ? Đôi mắt Đinh Khánh Lam trợn to hết cỡ, đến chớp mắt cũng không dám chớp dù chỉ một cái. Cô sợ chỉ chớp mắt một cái cảnh tượng trước mắt sẽ lập tức tan biến.