Như không tin vào tai mình, cô cố gắng dặn ra hai chữ: “Gì cơ?”
“Có phải dạo gần đây mít ướt quá rồi không? Còn lãng tai nữa hả? Anh yêu em.” Lý Ngộ Tranh vừa vứt lời, cô gái bé nhỏ trước mắt liền khóc nức nở. Anh vội ôm lấy Đinh Khánh Lam, dịu dàng vuốt nhẹ lấy tóc cô.
“Mày nói dối, hức. Đừng lừa tao.. Hức!”
“Lừa cái gì? Không có rảnh, yêu hay không yêu nói một lời?” Lý Ngộ Tranh nâng cằm cô lên, nhướng mày hỏi.
“Yêu.” Đinh Khánh Lam mếu máo đáp ngay lập tức, không dám chần chừ quá hai giây.
“Tự cắn đấy à?” Ánh mắt anh tràn ngập ý cười, miết lấy đôi môi đang rướm máu kia.
“Ừm, sợ quá nên cắn.” Đinh Khánh Lam nín khóc, gật đầu thật thà thừa nhận.
“Đồ của em đâu?” Lý Ngộ Tranh nhìn xuống tấm chăn trên người cô, vô tội hỏi.
“Mày xé hết rồi còn đâu?” Đinh Khánh Lam phóng hai con mắt đỏ bừng về phía Lý Ngộ Tranh, giọng nói đã không còn trong trẻo như thường lệ.
“Anh đi mua bộ khác, ngoan ngoãn ở yên đây.”
Đinh Khánh Lam cương quyết lắc đầu, anh dọa người ta khóc muốn chết tới nơi rồi còn muốn bỏ đi hay sao?
“Chứ muốn sao?” Lý Ngộ Tranh bật cười nhìn cô, cưng chiều hỏi.
“Chiều mua, chiều về.” Đinh Khánh Lam lật chăn ra, không để ý tới tình hình hiện tại mà đưa tay ôm lấy cổ Lý Ngộ Tranh. Mắt anh tối sầm xuống, không dám đáp lại cái ôm của cô.
“Có lần thứ nhất, ắt sẽ có lần thứ hai đấy nhé?” Lý Ngộ Tranh đưa tay trái lên, bóp mạnh lấy một bên bông đào mịn màng của Đinh Khánh Lam. Đinh Khánh Lam rên nhẹ lên một tiếng, lấy tay chặn lấy bàn tay anh đang muốn tung hoành tứ phía.
“Còn gì để giữ nữa không?” Đinh Khánh Lam nhướng mày, rồi hôn nhẹ lên cánh môi của anh.
“Vậy thì đừng cản anh nữa.” Lý Ngộ Tranh giữ lấy ót cô, kéo xuống, đặt nên môi cô một nụ hôn sâu. Hai đôi môi cứ triền miên dây dưa, mãi tới khi thấy hơi thở cô yếu dần, anh mới luyến tiếc buông ra. Nhưng cái tên Lý Ngộ Tranh đấy nào có dừng lại ở đây. Anh cúi xuống đặt thêm một vài dấu Hickey lên cổ và xương quai xanh của Đinh Khánh Lam, cô theo phản xạ mà co thắt người lại. Đinh Khánh Lam duỗi chân ra, định quặp vào hông anh. Nào ngờ...
“Áaaaa, đau quá! Thằng khốn!!!” Đinh Khánh Lam đau đớn hét lên, phần giữa hai chân cô đau quá! Quả thực rất đau. Lý Ngộ Tranh nghe cô hét mà giật cả mình, tai như muốn thủng cả màng nhĩ.
“Lần đầu, đau là đúng rồi.” Lý Ngộ Tranh xót xa vuốt từ hông cô xuống đến đùi, cảm thấy vô cùng có lỗi.
“Chứ không phải mày hăng quá hay sao hả!!” Đinh Khánh Lam muốn khóc tiếp, đau quá đi thôi!!