CHƯƠNG 11
Ê đít to: Dạ Tận Thiên Minh
Bê ta: Xích Nguyệt
_______________________
Thanh Mai giáo – u tuyền* – tẩm cung của giáo chủ.
*tuyền: suối, u: âm u
Sở Tiêu Vi nằm trên giường, ôm đứa trẻ vừa chào đời được một ngày. Đứa nhỏ mặc một cái yếm màu hồng thêu kim long, được khăn lụa đỏ bao lấy, tứ chi nho nhỏ lộ ra ngoài, ở trong lòng Sở Tiêu Vi không ngừng ngọ nguậy, một bộ dáng thực có tinh thần. Sở Tiêu Vi trìu mến nhìn đứa nhỏ, khóe miệng cong cong, nở nụ cười mỹ mãn. Thời điểm Lạc Ngọc Minh tiến vào chứng kiến một cảnh phụ tử hài hòa như vậy, trong nháy mắt tâm khẽ động. Hắn không tự chủ được tiêu sái đi qua, cởi giày leo lên giường, ngồi bên cạnh Sở Tiêu Vi.
“Ngọc Minh, ngươi xem, đôi mắt nó rất đẹp.”
Vật nhỏ ngày hôm qua chỉ biết nhắm mắt mà “oa oa” khóc lớn, bây giờ đã như hai hạt châu lưu chuyển, linh động nhìn hắn. Đồng tử đen tuyền long lanh, cực kì giống Sở Tiêu Vi. Làn da đứa bé vẫn hồng hồng như cũ, da mặt nhăn nhăn, so với hôm qua đã dãn ra rất nhiều. Cánh tay thịt thịt nho nhỏ không ngừng khua loạn xạ, như là bắt được cái gì. Sâu trong lòng Lạc Ngọc Minh khẽ động, đưa ngón tay chính mình tới, đứa bé lập tức gắt gao nắm lấy. Xúc cảm mềm mại không xương, mềm mềm, nộn nộn lại ẩm ướt chỉ có ở tiểu hài tử làm cho tâm Lạc Ngọc Minh cũng không khỏi mềm ra như nước. Bỗng nhiên hắn nhớ lại tình cảnh lúc sáng, Sở Tiêu Vi nói rất đúng, mặc kệ y sai bao nhiêu, y sinh ra đứa trẻ này, là ân huệ rất lớn đối với hắn.
“Tần Xương thần nói, mười ngày sau nó sẽ không còn làn da xấu xấu này nữa, sẽ trở nên mập mạp đáng yêu, muốn có bao nhiêu xinh đẹp thì có bấy nhiêu xinh đẹp. Ngươi xem cái miệng của nó này, cả cái mũi nữa, đều giống ngươi.” Sở Tiêu Vi một bên nói một bên đưa tay chọc chọc đứa bé, bàn tay nhỏ xíu lại lần nữa nắm chặt.
Đứa nhỏ nắm ngón tay hai người, khua loạn trong không trung một phen, cuối cùng xếp lại cùng một chỗ, đầu ngón tay hai người gắt gao đặt chung, có thể cảm nhận được nhịp đập của đối phương.
Sở Tiêu Vi ngẩng đầu cười nói: “Xem kìa, nó biết chúng ta là song thân của nó.”
Lạc Ngọc Minh có điểm không vui, nhíu mày nói: “Đứa bé nhỏ như vậy thì biết cái gì, chẳng qua là trùng hợp thôi.”
Sở Tiêu Vi thần sắc khẽ trầm xuống, nhưng trong chốc lát liền biến mất.
“Ta khát, ngươi lấy giúp ta chén trà.”
“Ngươi xem ta như tỳ nữ mà sai sử sao.”
“Không phải đều nói phụ bằng tử quý sao? Ta trải qua thập tử nhất sinh mới sinh hạ cho ngươi hài tử, ngươi lấy giúp ta một chén trà cũng là ủy khuất sao?”
“Đường đường Thanh Mai giáo chủ cũng biết cậy già lên mặt.”
“Cậy già lên mặt cũng được, ta vì sao không thể?”
Đứa nhỏ trong lòng Sở Tiêu Vi như cảm thấy mùi thuốc súng trong không khí, “oa” một tiếng khóc lên. Gọi tỳ nữ mang đứa bé đi, hai người lớn lại tiếp tục giương cung bạt kiếm.
“Rõ ràng vừa rồi còn rất hòa hảo, ngươi vì sao lại nhắc đến mấy chuyện hỗn trướng kia, ngươi muốn chọc giận ta đúng không?”
“Ta muốn cho ngươi biết ngươi không phải chúng tinh phủng nguyệt (sao quanh trăng sáng), là người của Sở Tiêu Vi ta. Ngươi phải cùng ta cả đời ở núi Thanh Mộ, là phu thê, thu lại tính tình ngạo mạn lạnh như băng của ngươi đi.”