CHƯƠNG 10
Ê đít to: Dạ Tận Thiên Minh
Bê ta: Xích Nguyệt
_______________________
Thời điểm Sở Tiêu Vi tỉnh lại thì Lạc Ngọc Minh đã y phục chỉnh tề ngồi trước bàn uống trà. Làm việc miệt mài tối hôm qua khiến Lạc Ngọc Minh thần thanh khí sảng, còn Sở Tiêu Vi lại mệt mỏi rã rời, ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao. Tỳ nữ hầu hạ Sở Tiêu Vi rửa mặt, chải đầu, lại bưng đến một chén canh táo đỏ hạt sen. Đây là do Tần Xương Thần phân phó hạ nhân làm, có thể dưỡng khí bổ huyết. Sở Tiêu Vi hét lên bảo tỳ nữ mang xuống, cái loại thực vật ngọt ngọt nị nị này y uống không quen. Lại có tỳ nữ mang điểm tâm tới cho Lạc Ngọc Minh, hắn không thèm để ý người trên giường, tự mình dùng xong bữa sáng. Tần Xương Thần mang thùng thuốc vào, Lạc Ngọc Minh đứng dậy muốn ra ngoài.
Sở Tiêu Vi: “Ngươi đi đâu?”
“Xem hài tử”
“Muốn xem nó ta gọi người ôm lại đây, ngươi không cần phải đi.”
Lạc Ngọc Minh nhíu chặt đôi lông mày: “Nó là con ta, ta có quyền thăm nó.”
“Nó là do ta hoài thai mười tháng mà sinh ra.”
“Sở Tiêu Vi, ngươi quá phận rồi!”
“Ngươi có thể ra ngoài giáo giải sầu, Hương Sấn sẽ đi cùng ngươi. Giới hạn trong vùng phụ cận núi Thanh Mộ. Đứa bé chỉ khi nào ở cùng ta ngươi mới có thể gặp, ngươi phải biết rằng có ta mới có đứa nhỏ này.”
Tần Xương Thần nhìn hai người giương cung bạt kiếm, không khuyên bảo, không hòa giải, trong lòng cảm khái một chút: một chữ “tình” quả là không phải tốt đẹp gì.
Lạc Ngọc Minh phất tay áo ra khỏi phòng, Tần Xương Thần tiến lại hành lễ, bắt đầu kiểm tra miệng vết thương. Nhìn đến đệm giường, máu còn dính trên khố (gần giống như quần lót á ~~) cùng với tình cảnh hạ thân của Sở Tiêu Vi lúc này, mặt Tần Xương Thần “xoạt” một cái liền biến sắc, từ hồng sang trắng, rồi từ trắng sang xanh. Hồng là vì xấu hổ, trắng là hoảng sợ, xanh là tức giận.
“Phụ nhân vừa sinh xong không thể hành phòng!!”
“Ta biết. Ta cũng không phải nữ nhân.”
“Này ~~~ nơi này của nam tử so ra kém mềm dẻo hơn so với nữ nhân, càng phải chú ý tĩnh dưỡng!”
“Có những cuốn sách y dược có sẵn cách điều dưỡng.”
Tần Xương Thần bị những lời này làm cho bế tắc, thần tình đỏ bừng không nói nên lời. Nói quanh co nửa ngày cũng không nói lại giáo chủ nhà mình. Cuối cùng hắn dậm chân, vội vàng thoa thuốc lên miệng vết thương, ôm thùng thuốc phì phì chạy ra khỏi phòng. Một lát sau, hắn lại hùng hổ, thở phì phì trở về, trong tay bưng một chén thuốc, không thèm giải thích mà nhét vào tay Sở Tiêu Vi.
“Cái gì?”
Tần Xương Thần cắn răng nói: “… phòng ngừa ngài lại hoài thai nghiệt chủng.”
“Đứa bé kia là tiểu thiếu chủ của ngươi. Ngươi thế nào lại nói nó nghiệt chủng?”
“Lão giáo chủ nếu còn tại thế, đã sớm một chưởng chụp chết ngài rồi, sao có thể tha cho hành vi ảnh hưởng đến uy tín của ngài thế này!” dừng một chút lại nói tiếp “Tên Lạc Ngọc Minh kia vốn là hùng ưng tự do bay nhảy, bị ngài biến thành phế nhân, cầm tù hắn tại núi Thanh Mộ này, hắn sao có thể không hận ngài.”
“Vậy là ngươi khuyên ta bỏ rơi Thanh Mai giáo, cùng hắn trường hà tịch dương, đại mạc cô yên? Ta sẽ… không ly khai Thanh Mai giáo, vậy nên hắn nhất định phải ở cạnh ta.”
Tần Xương Thần một phen giật lại chén thuốc trên tay Sở Tiêu Vi.
“Nên cho ngài chịu nỗi khổ của phụ nhân một chút, chưa cùng đường chưa dừng lại, ngài nguyện ý phá hỏng chính mình, ta cũng không quản. Chỉ vì một mối tình, hai người cùng khổ, còn liên lụy thêm một đứa trẻ.”
“Vậy ngươi bảo ta làm sao bây giờ?” Sở Tiêu Vi la lên, Tần Xương Thần lại không trả lời, một phần vì sợ, một phần vì không có câu trả lời tuyết phục. Sau một lúc trầm mặc, hắn nói: “Ngài muốn giữ hắn lại, cũng đừng đối xử như vậy với bản thân, nếu không chiếu cố tốt thân thể của mình sau khi sinh, sau này rất dễ nhiễm bệnh. Khi sinh đứa nhỏ kia không khó sinh, không mất quá nhiều máu, đã là may mắn, đừng vì nam hoan… tình yêu này mà lãng phí nó.” sau khi cằn nhằn liên miên, hắn cuối cùng ngượng ngùng mà ra khỏi phòng.
Lạc Ngọc Minh dưới sự “giám thị” của Hương Sấn, theo ngoại đạo dạo một vòng, cảnh sắc núi này quả thật không tệ, hắn vẫn nghĩ Sở Tiêu Vi nghĩ gì làm đó, vậy mà không có tâm tư du sơn. Hắn nghĩ đến cảnh ngộ bản thân đã như con chim bị bẻ gãy cánh, nhốt trong ***g sắt, năm tháng trôi qua đều phải nhìn ngọn núi không đổi, sắc nước không đổi, bầu trời không đổi, ngay cả con người cũng không đổi. Trong lòng hắn đang phiền muộn, vừa lúc có người đến thông báo, nói Sở Tiêu Vi thỉnh hắn về xem tiểu thiếu chủ.
.