Thanh Mai Túy

Chương 9: Chương 9




CHƯƠNG 9

Bên trong tẩm cung đốt một cây nến đỏ, khiến cho căn phòng tối mờ. Chăn mền đã được chuẩn bị sẵn, Sở Tiêu Vi vẫn giữ nguyên tư thế nửa nằm nửa ngồi, giống như đang đợi hắn trở về. Lạc Ngọc Minh không lập tức lên giường mà đứng bên giường tinh tế đánh giá Sở Tiêu Vi. Tóc đen như mực, không có gì trói buộc liền buông thả, phủ lên đầu vai. Trên trán, khăn thấm mồ hôi đỏ thẫm vẫn chưa được tháo xuống, hồng hắc giao hòa, đôi mi thanh tú, ánh mắt thâm thúy, đến cái mũi cao cao, lại tiến xuống cái cằm góc cạnh, theo cổ đi xuống là bờ ngực rắn chắc sau vạt áo mở rộng, theo hô hấp mà phập phồng.

“Ta hôm nay mới phát hiện đúng là Thanh Mai Giáo chủ thật sự rất đẹp nha.” Lạc Ngọc Minh cười tà mị, nhưng ánh mắt lại lạnh băng giống ánh mắt một con mãng xà. Này nến đỏ, ấm trướng, lại nhìn quần áo người trên giường, là ai cũng nhận ra được ý tứ mời gọi, xem ra Sở Tiêu Vi muốn ép hắn nhanh một chút.

Người trên giường không nói gì, đưa tay bắt lấy tay hắn, thầm vận công lực, phút chốc kéo được Lạc Ngọc Minh không còn nội công lên giường.

“Ngươi không phải đầu tháng tám đều đêm xuân khó nhịn sao? Hôm nay vừa lúc đêm mùng tám tháng sáu trăng khuyết.” Vừa nói tay y đã muốn giải khai vạt áo đối phương.

Khi tay Sở Tiêu Vi luồn sâu vào khố hạ của Lạc Ngọc Minh, hắn đem y ném lên giường, nằm úp sấp đưa lưng về phía hắn, người lập tức đè lên y, thô lỗ kéo quần áo. Sau đó chỉ còn lại âm thanh hung hăng va chạm của da thịt.

Người phía dưới ban ngày vừa mới từ Quỷ Môn quan trở về, hiện giờ không chịu được áp lực như vậy, Lạc Ngọc Minh vừa trừu sáp, hai hạ thân liền dính chặt thành một đoàn, y rên khẽ, cuối cùng chịu không được mà tiết ra.

Nghe tiếng kêu của người nọ, thần trí Lạc Ngọc Minh kéo về, tự cảm thấy bản thân thật kỳ quái, hành vi đã lấn áp lý trí. Trước kia bởi cùng Sở Tiêu Vi một đêm là đã vô cùng sai lầm, như thế nào lại mắc lỗi lần nữa. Bất quá sự tình đã đến nước này, nói hắn đối với Sở Tiêu Vi không nảy sinh dục vọng là nói dối, nhưng tóm lại là Sở Tiêu Vi câu dẫn hắn trước, một người nguyện đánh một người nguyện chịu, bây giờ dừng lại sao được. Lại đưa đẩy hai cái, hắn phát hiện người dưới thân run rẩy lợi hại. Rõ ràng là ngươi tự làm tự chịu, hiện tại giả bộ đáng thương làm gì, Lạc Ngọc Minh hung hăng nghĩ, cũng không nhận ra bản thân trong vô thức đã giảm nhẹ lực đạo.

Lạc Ngọc Minh không nhìn thấy mặt Sở Tiêu Vi lúc này so với lúc sinh nở càng lộ vẻ đau đớn hơn. Hắn không thèm nhìn y, không hôn y, không thương xót y, chính là quay mặt về phía trước mà đưa đẩy, rõ ràng biết cơ thể y không tốt lại vẫn thô lỗ mà ra vào cơ thể y.

Y Sở Tiêu Vi, đường đường là Thanh Mai Giáo chủ, không tính uy chấn giang hồ cũng đủ cho người người kính nể, là nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, y không cần tình cảm của bất cứ ai, duy chỉ muốn có Lạc Ngọc Minh. Y không chỉ muốn sự thương tiếc của hắn mà còn muốn cơ thể hắn, tâm hắn, tình yêu của hắn. Nếu không phải vì quá yêu Lạc Ngọc Minh, y cũng không hạ mình làm ra loại chuyện thấp hèn như thế, cũng biết ràng y càng làm vậy, người kia càng khinh thường chán ghét y, nhưng đáng tiếc tình cảm y đã trao đi sao có thể thu hồi đây.

Lạc Ngọc Minh một lần lại một lần ra vào thô bạo trên thân thể Sở Tiêu Vi, y không kìm được thét lên đau đớn, không chỉ là đau do hung khí đâm vào cơ thể không khỏe của y, mà còn là sợ hãi cùng kinh ngạc. Lạc Ngọc Minh biểu tình lạnh lùng, không có nghĩa hắn tàn nhẫn vô tâm, tiếng kêu thảm thiết của người dưới thân sao lại không ảnh hưởng đến hắn cho được? Vươn tay phải bịt miệng Sở Tiêu Vi, đem tiếng kêu đáng thương của người dưới thân giam lại trong miệng không cho thoát ra. Sau vài lần trừu sáp, một lần thật sâu cuối, hắn phóng thích nhiệt lưu của mình vào thân thể người dưới thân.

Cao trào qua đi, Lạc Ngọc Minh xoay người nằm xuống, giả vờ tinh bì lực tẫn ngủ say. Người bên cạnh một thời gian rất lâu sau đó mới có động tĩnh. Hắn khắc sâu vào lòng cảm giác người kia chống đỡ thân thể mệt mỏi ngồi dậy, cảm giác như có ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú mặt mình, sau đó ngón tay mang theo nhiệt độ cơ thể nhẹ nhàng xoa nắn gương mặt hắn, dịu dàng như nước, tiếp theo là một tiếng thở dài thật sâu.

“Ta thật sự không bỏ xuống được. Nếu ta không phải Thanh Mai Giáo chủ, ngươi thích ngao du thiên hạ ta liền cùng ngươi đi hết chân trời góc bể. Thế nhưng ta không thể gió lửa diễn chư hầu, ta không thể là một hôn quân chỉ thích mỹ nhân không cần giang sơn, ta không thể vẫy ống tay áo bỏ mặc giáo chúng của ta cùng ngươi đi đại giang nam bắc. Ngươi và Thanh Mai Giáo, một bên là việc công, một bên là việc tư, một cái là không buông tay được, một cái là không thể buông tay. Ta chỉ có thể ra hạ sách này.”

Lạc Ngọc Minh nghe có điểm chua xót, Sở Tiêu Vi ơi Sở Tiêu Vi, hữu tình vô tình chưa chắc là việc mà người tài ba có thể giải quyết được, ngươi sao phải khổ sở cưỡng cầu như vậy, hành hạ bản thân mình như vậy?

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.