CHƯƠNG 8
“Ta nói từ nay về sau ngươi ở cùng ta, ngủ cùng ta, tẩm cung của giáo chủ ta cũng chính là tẩm cung của ngươi.” từng câu từng chữ được lặp lại rõ ràng.
“Sở Tiêu Vi! Thì ra ngươi muốn ta làm một tần phi thấp kém trong hậu cung của ngươi sao?”
“Thâm cung hậu viện, tần phi ba nghìn, mà ta Sở Tiêu Vi chỉ có một mình ngươi.”
“Mượn cớ! Ngươi là muốn canh chừng ta.”
“Đúng vậy thì sao? Ngươi đã đồng ý với ta sẽ ở lại đây, ta là giáo chủ Thanh Mai giáo, ta muốn cùng ngươi ngủ thì ngươi phải ngủ cùng ta.”
“Sở Tiêu Vi! Ngươi thật đê tiện!”
“Ta đê tiện, ngươi vô tình, chúng ta đều không phải chính nhân quân tử, ngươi tính toán chi li làm gì?”
Lạc Ngọc Minh bị ngôn từ lợi hại làm cho á khẩu, môi run lên hai cái, khó thở ngược lại nở nụ cười: “Ngươi biết ta vô tình,hiện tại làm nên loại chuyện này chẳng phải là tự lừa mình dối người sao? Ngươi muốn tình cảm của ta, ta không thể cho ngươi, mà nếu một ngày ta yêu ai đó, người đó chắc chắn không phải là ngươi! Ta Lạc Ngọc Minh thề với trời: kiếp này kiếp sau, đối với Sở Tiêu Vi vô ái duy hận! (không yêu chỉ có hận)
Khôn mặt Sở Tiêu Vi vừa khôi phục chút huyết sắc liền biến mất không chút tăm hơi, y nắm chặt đệm giường, khó khăn mở miệng: “Hận ta… ngươi hận ta? Ta vì ngươi làm biết bao nhiêu chuyện vậy mà ngươi lại hận ta?”
Lạc Ngọc Minh mặt cười tươi, trăm mị si tình: “Vì ta? Vì ta mà hạ xuân dược, ép ta cùng ngươi giao hoan, hại ta thành một kẻ bất trung bất nghĩa, dùng một đứa trẻ sơ sinh cưỡng ép ta, đem ta giam ở Thanh Mộ sơn này, một ly “ngàn công tán” khiến ta trở thành phế nhân, từng việc từng việc đó đều là ngươi vì ta sao? Chẳng qua là vì ngươi không buông tha tình cảm của ngươi được mà thôi!”
“Ngươi rốt cục cũng nói ra rồi. Ngươi nhiều lần cự tuyệt ta không phải bởi vì ta là Sở Tiêu Vi mà là khinh thường tình yêu trái luân thường đạo lý này. Thật không ngờ được một người luôn mồm nói bản thân tiêu diêu tự tại cũng bất quá không có gì đặc biệt.”
Bị Sở Tiêu Vi nói vậy, Lạc Ngọc Minh không khỏi thẹn quá hóa giận, nghĩ muốn một chưởng đánh chết người trước mắt, nhưng phát hiện chân khí trong cơ thể trống trơn không còn chút nào. Đánh không thể đánh, mắng không thể mắng, hắn tức giận vung tay áo bỏ đi.
***
Ra khỏi tẩm cung, hắn một mạch chạy như điên ra khoảng đất trống trước cổng vào Thanh Mai Giáo. Quãng đường này mệt đến nỗi khiến hắn thở hồng hộc, nghĩ đến tình cảnh chật vật hiện giờ là do người nào đó ban tặng, hắn không khỏi hận Sở Tiêu Vi. Ngày hôm qua hắn còn là Lạc thiếu hiệp nổi danh đại giang nam bắc, hôm nay lại trở thành một phế nhân vô dụng.
Cảm thấy khó chịu, hận ý ngập trời, Lạc Ngọc Minh lấy ra cây trúc tùy thân, muốn nhờ nó khiến tâm tư bình tĩnh lại. Nhưng tâm tình không yên, sao có thể thổi lên khúc nhạc du dương cho được. Một bên thổi, hắn một bên lại nghĩ về khoảng thời gian cùng Sở Tiêu Vi, từ lần đầu gặp gỡ đến hàng năm hẹn nhau trên núi Thanh Mộ, từ cành thanh hoa trên chén sứ hôm nào đến Lạc Mộ Sơ, càng nghĩ càng phiền lòng, khúc nhạc thổi ra cũng ngày càng loạn. Cuối cùng khoát tay, hung hăng ném cây trúc trong tay về phía vách đá, chốc lát âm thanh gãy vụn vang lên, mảnh trúc bắn ra tứ phía, có một mảnh xẹt qua mặt Lạc Ngọc Minh.
Tỳ nữ từ cửa động bước ra, trước mặt hắn thi lễ nói: “Lạc thiếu hiệp, sắc trời đã muộn, giáo chủ mời người trở về nghỉ ngơi.”
Lạc Ngọc Minh nghe vậy ngẩng đầu nhìn trời, lúc hắn bỏ đi thì sao chỉ mới lưa thưa mọc, bây giờ thì đã phủ kín bầu trời, lấp lánh như ngọc. Thời gian qua thật mau nha, giáo chủ Thanh Mai giáo chắc là đang sốt ruột chờ đi, vừa nghĩ hắn vừa xoay người, hướng tẩm cung đi về.