Thanh Mai Túy

Chương 14: Chương 14




CHƯƠNG 14

Editor: Dạ Tận Thiên Minh

Beta: Xích Nguyệt

___________________________________

Quan cảnh trên núi vẫn giống hệt như một năm về trước, chòi nghỉ mát, ấm trướng, rượu ngon, u cầm. Đi vào bàn rượu ngồi xuống mới phát hiện bộ chén rượu thanh hoa kia không thấy, có lẽ Sở Tiêu Vi sợ hắn “nhìn vật nhớ tình”(là sợ ảnh nhớ lại hồi ức không vui a), hủy mất không khí lịch sự tao nhã, tâm tư của y khiến hắn không thể không bội phục. Trên bàn có đặt một hộp gấm, dài khoảng một tấc, vô cùng tinh xảo, đủ để biết vật bên trong là bất phàm.

Sở Tiêu Vi lôi kéo cái người không tình nguyện kia ngồi xuống, đem hộp gấm đặt trước mặt hắn nói: “Đây là ta cố ý tìm về cho ngươi, mở ra xem đi.”

Mở hộp gấm, đập vào mắt hắn là chiếc sáo ngọc xanh biếc, trong suốt sáng không một tia tạp chất, ánh trăng soi vào làm cho bề mặt như nổi lên một màu xanh sâu thẳm, đoạt ánh mắt người nhìn, vừa thấy đã biết là từ loại ngọc tốt nhất mà mài thành. Cầm vào trong tay, lại cảm nhận được một cỗ khí tức thanh lương.

Lạc Ngọc Minh nói: “Đây là…. hàn ngọc…”

“Đúng vậy, có thể tìm được loại ngọc hảo hạng như vậy cũng tốn một phen công phu. Bất quá, trong tất cả các loại ngọc, thanh mát u lãnh, chỉ có hàn ngọc là xứng với ngươi nhất. Ngươi có vui không?”

Lạc Ngọc Minh tự biết tìm được loại ngọc này đâu chỉ “phí một phen công phu” là xong, quả thực là thiên kim khó cầu, vượt ngoài khả năng của hắn.

“Ngày trước ta từng nghe ngươi thổi địch, rất dễ nghe, liền cầu người làm cho ngươi sáo ngọc này.”

“Ngày đó” đương nhiên là nói đến ngày Sở Tiêu Vi sinh hài tử, hắn ngậm miệng không nói rằng ngày đó là do hắn bực bội trong lòng nhưng không có chỗ phát tiết, đành phải đem địch ra mà thổi, thật đúng là tránh nặng tìm nhẹ. Bất quá, bảo vật thế này đặt trước mắt Lạc Ngọc Minh thế nào lại không thích cho được, hắn không ham vinh hoa phú quý nhưng lại thích tìm hiểu âm luật, thầm nghĩ thanh sáo ngọc này âm thanh phải tốt lắm. Hắn vui sướng từ tận đáy lòng, cũng quên che dấu, để tất cả hiện lên trên mặt.

Sở Tiêu Vi nhìn hắn biết là hắn rất thích: “Thổi thử xem âm sắc thế nào”

Nghe vậy, hắn đặt sáo lên môi, tiếng sáo cất lên. Khi thấp, tiếng sáo như rồng ngâm, khi cao tiếng sáo thanh thúy lanh lảnh như phượng minh* Lạc Ngọc Minh mừng rỡ “quả nhiên âm sắc thật tốt, bất quá…” hắn cần cây sáo xoay đi xoay lại mấy lần, giống như xem xét gì đó.

* Phượng minh là phượng hót á, nhưng để “hót” nghe hơi kì nên giữ nguyên nhé.

“Phát hiện ra gì sao?”

“Sáo ngọc này so với những cây sáo bình thường dài hơn một chút, âm sắc thì trừ bỏ thanh âm của sáo ra thì còn một tầng thanh âm khác, vậy nên khiến nó xuất sắc hơn….” Bỗng nhiên hắn phát hiện ra cách miệng sáo khoảng một tấc có một khe hở tinh vi không thể nhận ra. Hai tay giữ lấy hai bên thân sáo, kéo về hai phía. “Keng” tiếng kim loại va chạm vào ngọc vang lên, một đoản kiếm lóe ra hàn quang hiện ra trước mắt hắn, thân kiếm dài nhỏ như lá liễu, kiếm phong lợi hại, hàn khí bức người, quả là một thanh kiếm tốt chém sắt như chém bùn.

“Đây là…” Lạc Ngọc Minh không thể tin nhìn đối phương, nói tiếp: “Hàn băng huyền thiết…”

“Đúng. Kiếm và sáo hợp nhất, ta cầu Tiết lão môn chủ của Đao kiếm môn tạo ra nó.”

“Tiết lão môn chủ tuyên bố một năm chỉ tạo một kiện binh khí, người giang hồ còn phải chạy như vịt, ngươi làm thế nào cầu được?”

“Tiết lão mê rượu, hơn nữa chỉ ưng rượu ngon, ta đào ra 3 hũ rượu mà 25 năm trước cha ta chôn dưới gốc thanh mai.”

“Người giang hồ nói: huyền thiết dễ cầu, hàn băng khó kiếm. Nói đến chính là hàn băng huyền thiết này, từ đá của quặng sắt trên núi tuyết ở Mạc Bắc tinh luyện mà thành, vì hằng năm chịu đóng băng, nên có xúc cảm lạnh lẽo, hàn khí bức người, tạo ra binh khí cứng như vảy rồng, chém sắt như chém bùn, sáng bóng, dính máu không nhiễm bẩn, trước mắt trên giang hồ trừ Long Ngâm đao, Phượng Minh kiếm, chưa có cái thứ ba.” Lạc Ngọc Minh yêu thích không buông tay vỗ về thân kiếm, kích động đến nỗi thanh âm đã run rẩy.

“‘Sáo ngọc minh túy’ này sẽ là cái thứ ba.”

“Sáo ngọc minh túy?”

“Đó là tên do ta đặt, sáo ngọc vang lên thì người liền say, ngươi nếu không thích liền sửa lại đi.”

“Không, tên rất hay, tiếng sáo ngọc vang lên thì người liền say, sáo tốt, tên cũng tuyệt.”

Lạc Ngọc Minh đem ánh mắt từ thân kiếm chuyển đến trên người Sở Tiêu Vi, hai mắt đưa tình, tràn ngâp ý cười. Sở Tiêu Vi thụ sủng nhược kinh, đây là lần đầu tiên từ khi Lạc Ngọc Minh đến Thanh Mai Giáo biểu lộ gương mặt này với y, khiến y không khỏi nhếch mày, khẽ cười theo.

Nhìn đôi mi của đối phương nhếch lên, lại có sáo ngọc và kiếm trong tay, trong lòng Lạc Ngọc Minh khẽ nảy lên, chí khí ngút trời, rút kiếm đứng dậy múa một bộ kiếm pháp. Lúc vận khí mới nhớ trong cơ thể trống trơn không có chút nội lực nào, vẻ mặt lập tức lạnh đi vài phần.

“Lạc Ngọc Minh đã thành phế nhân, Sở giáo chú lại tặng ta bảo kiếm vạn người khó cầu, không biết có dụng ý gì?

“!” một tiếng thật mạnh đem kiếm để lên bàn, cũng thật mạnh một cái ngồi lên ghế. Đã hai tháng rồi, hắn thế nào cũng không thể quen được, tất cả hăng hái đều biến mất, một phế nhân, nay cả bộ vũ cũng múa không được thì nói gì đến trừ gian diệc ác, tiêu dao giang hồ. Thất bại, Lạc Ngọc Minh chưa bao giờ cảm thấy thất bại như lúc này.

Sở Tiêu Vi hạ mi mắt, thay đối phương châm một ly rượu thanh mai

“Ngọc Minh, ngươi biết vì sao ta vừa gặp đã thương ngươi không?”

THANH MAI TÚY

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.