CHƯƠNG 15
Editor: Dạ Tận Thiên Minh
Beta: Xích Nguyệt
_____________________________________
Sở Tiêu Vi hạ mi mắt, thay đối phương châm một ly rượu thanh mai
“Ngọc Minh, ngươi biết vì sao ta vừa gặp đã thương ngươi không?”
Y không chờ người kia trả lời, chậm rãi mà nói tiếp
“Đầu tháng tám của năm năm trước, bên ngoài rừng mơ lá rụng bay tán loạn, phái Hoa Sơn lại có người vừa xuống núi, bộ Hoa sơn kiếm pháp ta đã thấy không ít lần, nhưng ngươi là người múa đẹp nhất.”
Lạc Ngọc Minh xúc động. Có câu “thiên kim dễ kiếm, tri kỷ khó cầu”, ngoài giang hồ, hắn chỉ nghe người khác ca ngợi hắn “phong hoa tuyệt đại”, “dung mạo bất phàm”, những lời khen về bề ngoài của hắn là vô số, ít ai tán thưởng tài năng của hắn. Sở Tiêu Vi nói một câu “Bộ Hoa sơn kiếm pháp này, ngươi là người múa đẹp nhất” đã thật sự làm hắn động tâm. Nguyên tưởng rằng… tưởng rằng y cũng như mấy người kia, chỉ ham thích gương mặt như nữ tử này.
Một câu của Sở Tiêu Vi làm hắn suy nghĩ rất nhiều, hàn ý trong mắt cũng không còn, lúng túng không biết trả lời người trước mắt thế nào, đành nâng ly rượu trước mặt lên uống một hơi cạn sạch để giảm bớt xấu hổ. Rượu chảy xuống bụng, ấm áp một mảnh, dòng nước ấm như theo mạch máu, len lỏi vào tứ chi. (ấm lòng nha ~~ he he)
Lạc Ngọc Minh: “Rượu này…”
Sở Tiêu Vi: “Thanh kiếm này rất xứng với ngươi, nhất định khi ngươi múa kiếm thì người và kiếm hợp nhất, một bộ dáng như thiên tiên. Ta chỉ có thể giải cho ngươi hai thành ‘thiên công tán’, thích thì ngươi múa mấy thức đi, ta đàn cho ngươi.”
Cơ hội thử kiếm tốt thế này Lạc Ngọc Minh sao có thể bỏ qua, hắn bắt lấy kiếm chạy ra khỏi chòi nghỉ mát.
Tiếng đàn vang lên cũng là lúc khai kiếm, đầu tiên là một chiêu “nhật trầm Tây Sơn”, kiếm xuất ra chậm chạp nhưng nặng tựa ngàn cân, kiếm phong lướt qua, tiếng xé gió kinh người, đến chiêu “nguyệt mãn tây lâu”, chợt tăng tốc, kiếm khí mãnh liệt, dưới ánh trăng chỉ thấy một mảnh hàn quang, không hề thấy bóng kiếm, lại đến “phong sinh thủy khởi”, người múa kiếm nhảy lên không, nhân kiếm hợp nhất, bay vòng trên không trung, thân kiếm hóa nhuyễn biến thành vài đạo kiếm ảnh, từng đợt, từng đợt kiếm khí từ mũi kiếm toát ra, dưới ánh trăng thanh lịch giống như một đóa hoa thánh khiết, lộng lẫy không gì sánh được. Hắn đáp xuống đất thì đã là chiêu thức “hoành tảo thiên quân”, trên mặt đất cát đá cuốn theo kiếm khí mà lượn vòng, sa trướng lay động, hắn thu kiếm, hòn đá nham thạch trước kiếm đã tứ phân ngũ liệt.
Kiếm dừng, Lạc Ngọc Minh đã hơi hơi khinh suyễn, trên trán một tầng mồ hôi. Hắn thu kiếm trở lại bên bàn rượu, tâm tình hắn đang rất tốt, hắn chưa từng vui vẻ như vậy. Hắn đang vui nên dù Sở Tiêu Vi dùng ống tay áo lau mồ hôi cho hắn, hắn cũng không tránh né, thanh “sáo ngọc minh túy ” này thật khiến hắn yêu thích không buông tay.
Sở Tiêu Vi: “Ta biết, dùng thanh kiếm này không ai múa đẹp bằng ngươi.”
Ý cười trên mặt Lạc Ngọc Minh càng sâu, cầm lên chén rượu nói: “Lễ vật này Ngọc Minh thật thích, không có gì báo đáp, kính… Sở giáo chủ một ly.”
Sở Tiêu Vi không cầm ly rượu, “Cho đến hôm nay, ta ở trong lòng ngươi vẫn là ‘Sở giáo chủ’ sao? Chúng ta đã có Sơ Nhi, mây mưa cũng nhiều lần rồi, quan hệ này ngươi muốn rũ bỏ cũng bỏ không sạch.”
Lạc Ngọc Minh cau đôi mày đẹp, trên mặt lộ ra vẻ giận dữ, không còn vui cười, nâng tay uống ly rượu, hắn nói: “Hôm nay là ngày vui, ta không muốn tranh chấp cùng ngươi, thật mất hứng.”
Sở Tiêu Vi cúi đầu nhìn chén rượu, khi ngẩng lên thì hai mắt đã ửng đỏ, y bắt lấy tay áo Lạc Ngọc Minh nói: “Lừa mình dối người. Ngươi có dám nói là hôm nay không động tâm với ta không?”
Bị người chọc trúng chỗ đau, Lạc Ngọc Minh rút ống tay áo về, lại bị giữ lại, hắn lại rút về. Trận lôi kéo này cứ vậy từ lúc ngồi cho đến khi đứng lên, từ bàn rượu qua bên cẩm tháp, cuối cùng Sở Tiêu Vi kéo mạnh một cái, cả hai cùng ngã lên giường. Lạc Ngọc Minh tức giận, muốn ngồi dậy nhưng lại bị giữ lấy.
“Ta yêu ngươi đến nỗi có thể từ bỏ tất cả, ngươi muốn ta làm sao bây giờ?”
Thanh âm nghẹn ngào, đau thương khiến lòng người chua xót, không biết có phải do ánh trăng hay không mà gương mặt Sở Tiêu Vi dường như tái nhợt không chút máu, khiến người đau lòng. Lạc Ngọc Minh bất chợt đưa tay, xoa nhẹ lên gương mặt ẩn nhẫn đau đớn kia. Khi hắn thất thần, Sở Tiêu Vi nâng đầu hôn mạnh lên môi hắn, mềm mại, hơi lạnh, lại có điểm ngọt ngào, là đôi môi của người y yêu suốt năm năm. Sở Tiêu Vi thầm thề: cho dù cả đời y chỉ có thể hôn hắn một lần, y cũng sẽ vĩnh viễn không quên đi xúc cảm này. Đầu lưỡi thừa dịp hắn hé miệng mà chui vào, đảo qua răng nanh, trêu đùa hàm trên của đối phương, sau đó lưỡi cùng lưỡi dây dưa, khiêu khích, đến khi cả hai đã hít thở không thông, hai đôi môi ấy mới tách nhau ra, một sợi chỉ bạc như gắn kết cả hai người được kéo ra.
Lúc hôn sâu, Sở Tiêu Vi đã giải khai vạt áo của hai người. Làn da màu mật mướt mồ hôi cùng nước bọt mới vừa rồi, ngọt đến nỗi làm cho người ta lưu luyến không rời, ánh mắt thâm thúy, gương mặt anh tuấn đến mức khiến nữ nhân phải gào thét. Dục vọng dưới thân Lạc Ngọc Minh ngẩng đầu, hô hấp trầm trọng, một ngụm cắn lên thân đối phương đang nằm sấp trước mắt.
Sở Tiêu Vi rên rỉ ra tiếng: “Ngọc Minh ~~”
Một tiếng này như tiếng sét đánh thức Lạc Ngọc Minh. Nam nhân này thật đáng sợ, quấn lấy cơ thể hắn rồi, giờ đây còn muốn mê hoặc tâm hắn. Lạc Ngọc Minh hắn đã là tù nhân bị quản chế nơi này, nếu hắn để mất trái tim mình thì chính là cam tâm tình nguyện chịu bị giam cầm.