Thanh Mai Túy

Chương 16: Chương 16




CHƯƠNG 16

Editor: Tiểu Hồ Mẫn

Beta: Xích Nguyệt

_____________________________

Sở Tiêu Vi thấy hắn lúc này lại có thể thất thần, cong chân trái cọ nhẹ hạ thân hắn. Lạc Ngọc Minh bị chính dục vọng của mình gọi về, đầu tiên nhìn thấy mặt mày đầy ẩn tình của Sở Tiêu Vi, lại bị người khiêu khích như thế, Lạc Ngọc Minh hắn mà nhẫn được thì đúng là phế nhân, loạt xoạt hai cái liền xé xong quần của chính mình và Sở Tiêu Vi, nắm Sở Tiêu Vi muốn đem người lật qua, nhưng không thay đổi được gì. Sở Tiêu Vi nắm lấy hai tay hắn, gắt gao theo dõi hắn, nhãn thần kiên định khiến Lạc Ngọc Minh muốn chạy trốn.

“Ngươi đừng lừa mình dối người, cùng với ngươi mây mưa, đùn đẩy sóng gió (thôi ba trục lãng) chính là Sở Tiêu Vi ta, không phải người khác, hay là ngươi xem ta với việc này cũng không thực lòng.” Dứt lời hai chân liền quấn quanh thắt lưng Lạc Ngọc Minh, nâng hông của chính mình lên hướng dục vọng của hắn tự đâm xuyên. Mới chỉ vào được một phần đầu, Sở Tiêu Vi đã mất khí lực, ngã về tháp thượng. Tình huống không tiến không lùi này, Lạc Ngọc Minh nào chịu được, không đợi người dưới thân lấy lại hơi đã ra sức đẩy, toàn bộ nam căn còn chưa vào hết.

“A ~~~” Động tác thô lỗ đau đến khiến Sở Tiêu Vi kêu ra tiếng.

Lạc Ngọc Minh vươn tay nâng cằm y, hai người bốn mắt nhìn nhau, “Sở Tiêu Vi, Sở Tiêu Vi, ngươi cần gì phải lần lượt tự tìm khổ. Ngươi muốn thịt của ta, ta cắt cho ngươi; ngươi muốn xương của ta, ta rút cho ngươi. Nhưng ngươi muốn tâm ta, ngươi muốn lòng ta, ta còn có cái gì. Ngươi không thể khinh người quá đáng.” Dứt lời va chạm như muốn ở trong thân thể Sở Tiêu Vi trút giận. Sở Tiêu Vi bị đưa đẩy như thuyền giữa sóng biển, vô lực theo từng lay động trước sau xông tới của người kia. Người bên trên mang theo tức giận phát tiết, động tác thô lỗ. Sở Tiêu Vi ngày hôm nay nhẫn nại so với bình thường kém rất nhiều, chỉ chốc lát đã tước vũ khí đầu hàng, tiếng rên rỉ khóc nức nở trong đôi môi đóng chặt thoát ra. Dù vậy, trên tay lại một chút cũng không tỏ ra yếu kém, hai tay gắt gao ôm lấy Lạc Ngọc Minh, đong đưa mông hùa theo động tác của người trên thân. Không biết là quá độ hưng phấn hay quá độ tức giận, Lạc Ngọc Minh ngày hôm nay mãnh liệt dị thường, trừu sáp thật lâu cũng không thấy có dấu hiệu bắn ra, động tác lại thật nhanh khiến Sở Tiêu Vi hô hấp đều không theo kịp. Sở Tiêu Vi bị chà đạp đến không còn khí lực, thanh âm rên rỉ càng lúc càng lớn, hai chân vô lực rũ xuống nương theo cái eo nhỏ nhắn của Lạc Ngọc Minh, cánh tay lại vẫn như cũ không chịu thua khoác ở trên thân mình người nọ. Lạc Ngọc Minh rốt cuộc một lần ưỡn thẳng, đầu ngửa về phía sau thật cao, thân cong thành hình cây cung kéo thật căng, trước mắt một trận bạch quang hiện lên, trong cơ thể Sở Tiêu Vi phun ra tinh hoa của bản thân. Sau đó như con rối bị đứt dây nằm xụi lơ trên người Sở Tiêu Vi.

Nghỉ ngơi sau một lát, đứng dậy muốn từ trong cơ thể Sở Tiêu Vi lui ra ngoài, lại bị đối phương cố ý co rút hậu đình khiến cho hắn phải hút một hơi khí lạnh. Lạc Ngọc Minh phát thệ người này nhất định là cố ý, vỗ một cái vào cái mông mượt mà rắn chắc, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi muốn ta tinh tẫn mà chết?”

Sở Tiêu Vi cũng không tỏ ra yếu kém, đồng dạng cắn răng nói: “Ta thực sự muốn cho ngươi cứ như vậy chết ở trên giường của ta.” Cảm giác cái gì đó ở trong cơ thể mình càng lúc càng lớn, Sở Tiêu Vi thừa thắng truy kích, ra sức co rút, bức Lạc Ngọc Minh đến đỏ mắt, còn giữ đầu đối phương hôn sâu. Lạc Ngọc Minh không cam lòng luôn luôn ở thế bị động, đảo khách thành chủ, đầu lưỡi linh hoạt chui vào miệng Sở Tiêu Vi, học theo kiểu của y vừa rồi, đảo qua lợi, tới hàm trên, rồi lại khiêu khích lưỡi y. Miệng không ngừng hôn, đồng thời dưới hạ thân lại bắt đầu một vòng trừu sáp. Người đang hãm sâu trong ***, không có phát hiện trên trán người dưới thân ngày càng nhiều mồ hôi, mi nhăn lại ngày càng chặt.

Lại một lần nữa phát tiết qua đi, Lạc Ngọc Minh trong tình trạng kiệt sức, từ trên người Sở Tiêu Vi xoay người xuống, quay lưng về phía y chuẩn bị ngủ. Trong lúc mơ màng, cảm giác được người nọ từ phía sau lưng kề sát ôm lấy hắn, than nhẹ một tiếng nói: “Ta thế nào yêu một người không được tự nhiên như thế, rõ ràng động tình, lại sống chết không chịu thừa nhận…” Vốn định cãi lại, nhưng lại mệt mỏi lười mở miệng nói, lập tức liền ngủ say.

Từ sau lần này, Sở Tiêu Vi ở mọi nơi đều nói hắn động tình (động lòng á), phản bác cũng không có hiệu quả, đến cuối cùng, Lạc Ngọc Minh đều hoài nghi chính mình có phải thực sự động tình hay không. Những ngày bị nhốt, bởi vì có Sơ Nhi nên cũng không khó khăn như tưởng tượng. Chỉ là Sở Tiêu Vi tâm tư quá hẹp hòi, sợ hắn cùng hài tử một chỗ lâu bồi dưỡng cảm tình sẽ bỏ y qua một bên, cũng không cho hắn cùng hài tử một chỗ, cho nên tình cảnh mỗi lần đều là một nhà ba người mặt ngoài thực vui vẻ hoà thuận, bên trong lại ngầm giương cung bạt kiếm. Chỉ là chính hắn cũng không biết, giương cung bạt kiếm này người ở bên ngoài nhìn ra có điểm rất giống vị đạo vợ chồng son chiến tranh lạnh.

Thời điểm trong núi có trận tuyết đầu tiên, Sơ Nhi mặc áo kép nhỏ bằng gấm đỏ tự tay Hương Sấn thêu, vải lót màu đỏ, chỉ thêu màu vàng kim, là hoa văn “long phượng trình tường”, mỗi bên trái phải là một con rồng một con phượng, hoa lệ không giống phục sức của trẻ con. Bé con mềm mềm mặc vào đỏ hồng, ánh vàng rực rỡ trong quần áo đẹp càng làm cho người ta yêu thích không buông tay. Hiện tại, bé con đang ở trên giường Sở Tiêu Vi bò bò, hai mắt ngập nước cười loan loan thành hình trăng non, những nơi bò qua, giậm chân giận dữ, vò nát nệm gấm, làm dơ sa trướng, lộng ướt gối đầu. Cuối cùng Sở Tiêu Vi rốt cục không thể nhịn được nữa ôm lấy tiểu tử kia, nắm lấy khuôn mặt phúng phính của nó nói: “Tiểu tâm can, con lại bò ở chỗ này, hôm nay cha sẽ không thể ngủ được.” Tiểu tử kia tự nhiên nghe không hiểu hắn nói cái gì, nhưng ở trong lòng y cười khanh khách liên tục.

Lạc Ngọc Minh ở bên cạnh nhìn cảnh cha con đối diện này, thần kỳ là tâm tình cũng rất tốt. Thật nghĩ không ra hài tử phấn nộn béo trắng chọc người thương yêu này lại là cái đen đen xấu xấu gì đó mấy tháng trước, càng không nghĩ tới hài tử này chính là từ trong bụng Sở Tiêu Vi đi ra ngoài. Nghĩ tới đây, tự nhiên nghĩ tới chính mình đã bỏ qua mười tháng hoài thai, cùng lần kia không chấp nhận việc sinh sản này. Nghe nói phụ nữ sinh nở Rất là khổ cực, y – một người nam nhân, có đúng hay không lại càng khó khăn.

_____________________________________

* Long phượng trình tường

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.