Thanh Mai Túy

Chương 17: Chương 17




CHƯƠNG 17

Editor: Dạ Tận Thiên Minh

Beta: Xích Nguyệt

_______________________________________

Đang nghĩ ngợi, bên tai hắn đột nhiên truyền đến tiếng cười sang sảng, ngẩng đầu nhìn, nháy mắt hắn sững sờ. Hắn chưa từng nhìn thấy Sở Tiêu Vi cười như thế bao giờ, mày kiếm cong lên, con ngươi mị thành một đôi mắt hồ ly, khóe miệng cao cao nhếch lên, trên mặt khắc sâu tiếu văn (nếp nhăn trên mặt khi cười), chắc chắn mê chết bao nhiêu nữ nhân. Tiếng cười của tiểu hài tử và người lớn hòa vào nhau, Lạc Ngọc Minh bỗng nhiên có điểm chua xót, không biết vì cái gì, là cảm giác chua trong lòng không ngừng lan ra.

Thời điểm Tần Xương Thần bước vào, Lạc Ngọc Minh liền chuyển khuôn mặt tuấn tú lạnh tanh. Cả hai đều không vừa mắt đối phương, nguyên nhân rất đơn giản: trong mắt Tần Xương Thần, Lạc Ngọc Minh là tên hỗn đản phụ lòng giáo chủ của gã, còn Tần Xương Thần trong mắt Lạc Ngọc Minh là rắn chuột một ổ cưỡng ép hắn làm tù nhân. (ảnh chửi em Vi là rắn chuột kìa chài ~~~ tui ghét anh này quá đi ~)

Lạc Ngọc Minh ra khỏi tẩm cung giáo chủ, đến lối vào của Thanh Mai Giáo liền nhìn thấy một ngọn núi tuyết, không biết quang cảnh bên ngoài lúc này thế nào rồi, hắn đã thật lâu không ra khỏi Thanh Mai Giáo.

Một ngày lại một ngày trôi qua, đông đi xuân đến, hoa mơ lại nở lại tàn lần nữa, kết lại thành một quả mơ ngây ngô. Lạc Ngọc Minh nhìn quả mơ to bằng móng tay trước mắt, trong lòng buồn khổ muốn nổi điên. Lại một mùa mơ nữa, Sơ Nhi đã sắp một tuổi, hắn cũng đã ở Thanh Mộ sơn mệt mỏi một năm. Một năm có thể thay đổi rất nhiều thứ, nhưng không thể thay đổi tâm trạng bất an của hắn lúc này. Hắn muốn đi, muốn rời khỏi Thanh Mai Giáo này, cái nơi quang cảnh lúc nào cũng không đổi, người không đổi, đồ vật, núi non, hắn rốt cuộc không chịu nổi nữa.

Có tỳ nữ đến gọi hắn về dùng cơm trưa, hắn ậm ừ đáp ứng nhưng không hề đứng lên, mãi đến khi không thể kéo dài thêm được nữa, hắn mới không tình nguyện mà quay về. Vừa đến cửa, hắn đã nghe âm thanh của Hương Sấn từ bên trong truyền ra: “Giáo chủ, bên ngoài vừa có tin, Trương chân nhân của phái Hoa Sơn gần đây bệnh nặng trong người, giống như mặt trời sắp lặn. Ngài xem có nên để Lạc thiếu hiệp trở về Hoa Sơn một chuyến?”

Sau một trận trầm mặc, là thanh âm âm trầm của Sở Tiêu Vi: “Chuyện này tạm hoãn đó, dừng cho hắn biết…”

Lạc Ngọc Minh giận sôi gan, một cước đá bay cửa phòng đi vào nói với hai người đang trợn mắt há mồm trong phòng: “Ta phải về Hoa Sơn!”

Sở Tiêu Vi lập tức hồi thần, cương quyết: “Không được.”

“Sở Tiêu Vi ngươi không được khinh người quá đáng, Trương chân nhân là sư phó của ta, một ngày là thầy cả đời là cha, ông bệnh tình nguy kịch, ta sao có thể không trở về.”

“Ngươi mà đi chỉ sợ là không chỉ vấn an gia sư đâu. Ta không đồng ý, ngươi đừng nghĩ có thể rời khỏi Thanh Mai Giáo.”

Lạc Ngọc Minh tức đến nỗi đôi mắt phượng cũng đỏ lên, hô hấp dồn dập, một chữ cũng không nói ra, hung hăng nhìn chằm chằm Sở Tiêu Vi, trong mắt tất cả là hận ý. Sau một lát, Lạc Ngọc Minh thu ánh mắt, xoay người đi ra phía cửa, còn chưa tới cửa hắn đã mạnh mẽ rút ra thanh kiếm “Sáo ngọc minh túy” hướng ngực Sở Tiêu Vi đâm đến. Thấy thanh hàn kiếm càng ngày càng gần, Sở Tiêu Vi thế nhưng lại không né không tránh, vẫn không nhúc nhích đứng đó.

“Giáo chủ!!!!!” Hương Sấn thét lên một tiếng chói tai, tay cầm kiếm của Lạc Ngọc Minh run lên, mũi kiếm hung hăng đâm vào bả vai Sở Tiêu Vi.

Sở Tiêu Vi: “Nếu hận ta như vậy, sao không một kiếm giết chết ta cho rồi?”

“Ngươi đừng tưởng ta không dám.”

“Hừ, ngươi không phải không dám, mà là luyến tiếc.”

Dưới cơn thịnh nột của hắn, mủi kiếm lại tiến sâu vài phần, Sở Tiêu Vi rên lên một tiếng, vết thương máu tuôn ra xối xả. Hương Sấn một bên lòng nóng như lửa đốt, hô to: “Lạc thiếu hiệp, giáo chủ đối với ngươi dụng tâm tương khổ, ngươi sao có thể…”

“Câm miệng.” Sở Tiêu Vi gầm lên đánh gãy lời nàng.

“Không phải việc của ngươi, lui xuống đi.”

“… Dạ” Hương Sấn lui xuống. Lạc Ngọc Minh vẫn lửa giận công tâm, không để ý điểm bất thường trong đối thoại của hai chủ tớ.

“Sở Tiêu Vi, không nên ép ta hận ngươi.”

“Hận đi, hận đi, cho ta xem ngươi có bao nhiệu hận ta. Không phải đều nói là vật cực tất phản (mọi thứ đến cùng cực sẽ trở nên tương phản), hận cực kì rồi sẽ là không hận.”

Nghe y nói vậy, Lạc Ngọc Minh hung hăng rút thanh kiếm ở vai y ra, “Ngươi là một kẻ điên.”

Thân kiếm lạnh lẽo lướt qua đầu vai huyết nhục mơ hồ của y, đau đến nỗi Sở Tiêu Vi mặt mày xanh mét. Ôm lấy đầu vai như muốn tan vỡ, Sở Tiêu Vi thanh âm chát chúa tiêu điều: “Đúng vậy, ta điên rồi, là năm năm trước bị ngươi bức điên rồi…”

Thanh Mai Túy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.