CHƯƠNG 18
Editeo: Tiểu Hồ Mẫn
Beta: Xích Nguyệt
___________________________
Lạc Ngọc Minh rất phiền muộn, nước tiểu của Sơ Nhi làm ướt quần áo của hắn cũng không chú ý, cho đến khi nước tiểu thấm qua áo lót lụa trắng, chạm đến da, bên đùi cảm giác một trận ẩm nóng hắn mới thu hồi tâm tư rối loạn. Để tỳ nữ ôm hài tử xuống dưới tắm rửa, chính mình lại ngơ ngác đợi trong tẩm cung, không biết nên làm những gì. Từ lần cầm kiếm đâm Sở Tiêu Vi cũng đã hơn mười ngày, trong khoảng thời gian này, Sở Tiêu Vi chưa từng về lại tẩm cung này mà ở lại chỗ của Tần Xương Thần. Ngày mai là sinh nhật một tuổi của Sơ Nhi, theo lý thuyết tiệc rượu này nhất định phải làm, nhưng Thanh Mai Giáo chủ đến bây giờ một câu cũng không nói, mà dù muốn nói cũng không thấy được y. Lạc Ngọc Minh có điểm chân tay luống cuống, suy nghĩ nửa ngày liền quyết định đi tìm Sở Tiêu Vi thương nghị một chút.
Trong phòng thuốc của Tần Xương Thần, trên giường.
Sở Tiêu Vi mặc chiếc áo được vén tới chỗ cánh tay, lộ ra vết thương trên đầu vai, đang được Tần Xương Thần bôi thuốc. Ước chừng đã qua hơn mười ngày, vết thương thế nhưng không có chút vết tích khép lại nào, từng sợi tơ máu vẫn tràn ra từ trong thịt non bị cắt đứt.
Tần Xương Thần: “Giáo chủ, huyệt trên vai này là cửa sinh mạng của ngươi, khí cụ bằng huyền thiết vừa băng hàn vừa chí âm, nếu như vết thương sâu thêm một chút, một thân công lực này của ngươi coi như phế đi. Tại sao có thể tuỳ hắn làm càn như vậy.”
Sở Tiêu Vi: “Đừng trách hắn, hắn không biết gì mà.”
“Đến nước này ngươi còn giải vây cho hắn, ta xem ngươi sớm muộn gì cũng chết trong tay hắn.”
Sở Tiêu Vi than nhẹ một tiếng, “Ta không chết trong tay hắn thế nào cũng chết trong miệng ngươi. Bên kia chuẩn bị thế nào rồi?”
“Đều đã chuẩn bị thỏa đáng.” Dừng một chút lại nói, “Nhất định phải làm như vậy sao?”
“Đây là biện pháp tốt nhất bảo toàn Thanh Mai Giáo, ta không muốn Thanh Mai bị diệt.”
Tần Xương Thần mở miệng còn muốn nói gì, lại bị Sở Tiêu Vi cắt đứt, “Được rồi, ta đã quyết định, không cần nhiều lời nữa.”
Không ai nói thêm gì nữa, nhanh nhẹn băng bó xong vết thương, vì giáo chủ chỉnh lại y phục. Lúc Lạc Ngọc Minh vào cửa liền thấy được tình cảnh như này: Tần Xương Thần hai tay nắm lấy vạt áo mở rộng ra của Sở Tiêu Vi, tình hình mập mờ. Hình ảnh như yêu đương thắm thiết đâm vào mắt Lạc Ngọc Minh, một trận lửa giận trong bụng bùng lên, hắn thì bị bỏ lại trong tẩm cung giáo chủ lạnh như băng hơn mười ngày, còn y lại đến ở chỗ này tiêu dao khoái hoạt, vui vẻ tân hoan. Nhất thời phẫn nộ, lời nói cứ thế mà phát ra “Thanh Mai Giáo chủ cái gì, bất quá chỉ là một tiện nhân trên giường, Lạc Ngọc Minh ta tới không phải là làm các người mất hứng rồi sao.” Dứt lời liền quay lưng ra ngoài.
Một mạch quay lại tẩm cung, lửa giận không chỗ phát tiết, hắn vung tay đẩy ngã cái bàn giữa phòng. Sau khi tiếng cái bàn ngã xuống đất vang lên chói tai, Sở Tiêu Vi ôm Sơ Nhi tiến đến, trên mặt bình tĩnh nhìn không ra bất kỳ biểu lộ gì.
Lạc Ngọc Minh nhìn hắn cười khẽ một tiếng, nói: “Đêm xuân một khắc giá ngàn vàng, Sở giáo chủ không ở nơi ôn nhu kia, chạy đến tẩm cung giáo chủ giá lạnh này làm cái gì?”
Sở Tiêu Vi cúi đầu nhìn hài tử trong lòng đang ngủ say, trong ánh mắt là lưu luyến không muốn chia tay, đợi đến khi ngẩng đầu lại khôi phục khuôn mặt không biểu tình. Thô lỗ đem hài tử đưa vào lòng người đối diện, lại ném qua một bình thuốc nói: “Đây là giải dược của thiên công tán. Nhân lúc ta chưa thay đổi quyết định, mang nghiệt tử của ngươi đi đi.”
“Ngươi nói cái gì?” Lạc Ngọc Minh không thể tin được mở to mắt, hắn thế nào cũng không nghĩ đến Sở Tiêu Vi sẽ để hắn rời đi, hơn mười ngày trước còn gắt gao giữ lấy hắn không tha, hiện tại cư nhiên nói hắn cút đi.
“Ngươi không phải cũng thấy ta có tân hoan rồi sao, có mới nới cũ không phải là chuyện đương nhiên sao?”
“Ngươi không phải… Ngươi không phải…”
“Ta không phải yêu ngươi sao, đúng không? Không thương ta, ta yêu không được nữa. Ngươi có cái gì còn có thể khiến ta yêu ngươi hoài, đến cả một nam sủng cũng không bằng, kỹ xảo trên giường cũng rối tinh rối mù, bất kỳ nam nhân nào cũng mạnh mẽ hơn ngươi…”
Lời còn chưa nói xong, “chát” một cái tát nặng nề đáp vào mặt Sở Tiêu Vi. “Tiện nhân.”
Sở Tiêu Vi không để ý đến lời nói ác độc của hắn, không từ bỏ mục đích của bản thân nói tiếp: “Ngươi không phải mỗi ngày đều muốn rời khỏi Thanh Mai Giáo của ta sao, thế nào lúc cho ngươi đi ngươi lại không đi, luyến tiếc gì sao?”
Lạc Ngọc Minh bị người nói trúng, xấu hổ và giận dữ, môi run lên, không nói gì nữa nữa, ôm hài tử bước ra khỏi Thanh Mai Giáo.
Sau khi Lạc Ngọc Minh rời khỏi, Hương Sấn đỏ mắt đi ra nói, “Giáo chủ.”
“Đều ổn thoả chứ?”
“Vâng.”
Sở Tiêu Vi: “Ngươi cùng Tần Xương Thần mang giáo chúng đi theo mật đạo phía sau núi, ta và mười người lưu lại cầm chân bọn họ. Tiểu thiếu chủ đã để Ngọc Minh mang đi, chắc chắn an toàn. Nếu ta không thoát thân được… sau này liền tìm nó trở về, nhờ ngươi phụ tá tân giáo chủ. Về phần Ngọc Minh… Nếu hắn nhớ tình cảm ngày trước thì để hắn lưu lại cùng giúp đỡ Sơ Nhi, nếu không còn gì, để hắn đi thôi, trả lại tự do cho hắn.”
Hương Sấn mặt đã đầy nước mắt lê hoa đái vũ, nức nở nói: “Chỉ có cách này thôi sao? Nếu như chúng ta liều mạng đánh một trận…”
Sở Tiêu Vi: “Tam giáo cửu phái hợp nhau tấn công, liều mạng đánh không phải toàn quân bị diệt thì cũng là lưỡng bại câu thương, chúng ta không có phần thắng, trăm năm cơ nghiệp Thanh Mai Giáo không thể huỷ trong tay ta. Giờ đây chỉ có cách này là tốt nhất. Thời gian đã không còn sớm, ngươi lên đường đi.”
Thanh Mai Túy