CHƯƠNG 22
Editor: Tiểu Hồ Mẫn
Beta: Xích Nguyệt
______________________
Hai tháng sau, bên trong tẩm cung Thanh Mai giáo chủ tại u tuyền.
Lạc Ngọc Minh mơn trớn áo ngủ bằng gấm không có một chút ấm áp, xúc cảm dưới tay trơn mềm tinh tế như tóc của người kia. Vốn tưởng rằng mình chẳng bao giờ để y trong lòng, hôm nay mới biết từng chút từng chút về người kia chính mình đều nhớ kỹ, khắc sâu tận xương, da thịt ấm áp mượt mà, nhịp đập của huyết quản dưới da, quai hàm tinh tế, khoé môi khi cười hơi nhếch lên, lông mày phi dương, ánh mắt cho tới bây giờ đều quật cường không chịu thua. Chẳng bao lâu sau, trong tâm trí đều mộng đến mắt môi người kia. Đớn đau tình ái, hắn đứng trên thành phóng hết tầm mắt ngắm nhìn hoàng hôn buông xuống, đèn dần lên. Thì ra vết thương lòng lại có thể đau đớn đến như thế, khiến người đau đến ruột gan như đứt từng khúc. Sở Tiêu Vi, ngươi thật ác, cướp lấy tâm người ta rồi lại vội bước đi. Hai tháng ngắn ngủi, Lạc Ngọc Minh đã chịu đủ nỗi khổ vì tình.
Hai tháng trước, Sở Tiêu Vi rơi xuống vực Thanh Mộ, dưới vực là sơn cốc sâu không thấy đáy, bốn phía là vách núi dựng đứng, rơi xuống đó dù không chết thì cũng là cả đời bị nhốt trong đáy cốc khó có thể thoát ra bên ngoài. Những người tiến công ngày ấy thấy Thanh Mai giáo chủ Sở Tiêu Vi ngã xuống sơn cốc mà chết, lấy lí do Thanh Mai giáo đã bị diệt, nhiệm vụ đã hoàn thành liền lui binh. Không lâu sau khi quân địch đi rồi, Hương Sấn, Tần Xương Thần cùng các giáo chúng quay về Thanh Mộ Sơn. Lúc ấy Lạc Ngọc Minh mới biết được thật ra Sở Tiêu Vi đã tính toán cả rồi, để bảo toàn Thanh Mai giáo, Sơ Nhi và hắn, cho dù tên Sơn Đông kia không tung một chưởng kia thì y vẫn sẽ tự nhảy vào thâm cốc. Chiêu này thật xuất sắc, người giang hồ đều nói Thanh Mai giáo chủ đã chết, Thanh Mai giáo không còn, nhưng họ không biết, Sở Tiêu Vi đã sớm để lại cho Thanh Mai một tiểu thiếu chủ. Sở Tiêu Vi ơi là Sở Tiêu Vi, ngươi là mấu chốt của kế hoạch, vì sao lại một mình hy sinh tính mạng, làm khổ ta.
Dau khi đón Sơ Nhi từ dưới chân núi về, Hương Sấn nói cho hắn biết di nguyện của giáo chủ: Nếu hắn lưu lại thì phụ tá Sơ Nhi, còn nếu hắn muốn rời đi, liền trả lại tự do cho hắn. Hai chữ tự do này, lúc ta muốn, ngươi không cho, hiện tại ngươi cho ta, ta đã không còn muốn nữa. Ngươi đi rồi, ta có thể nào lại muốn mất đi hài tử.
Đêm nay là mùng tám tháng tám, là ngày hằng năm đều hẹn gặp Sở Tiêu Vi trên đỉnh Thanh Mộ Sơn. Chỉ tiếc rằng cảnh còn, người mất. Cảnh còn người mất, nếu không phải là cực kỳ thân thiết, có mấy người có thể hiểu được nỗi đau “lệ rơi thay lời” này.
“Ngọc Minh huynh, ngươi chọn chức vị nào trong Thanh Mai giáo này cũng được, lưu lại được không?”
“Ngươi biết rất rõ ràng tâm ý của ta mà, lần này ta quyết phải nói. Ta hàng năm giữ ngươi lại, ngươi đều đi mất; ngươi cũng biết ngươi càng muốn đi, ta lại càng muốn giữ lại. Đến cuối cùng ta càng yêu càng thương ngươi, muốn ngừng mà không được.”
“Ngọc Minh… Ngày hôm nay ngươi không đồng ý ở lại, ta liền không sinh, để… hài tử này chết trong bụng ta, một xác… hai mạng, ta cũng muốn xem… ngươi vô tình đến thế nào.”
“Ta là thực sự không từ bỏ được. Nếu như ta không phải Thanh Mai giáo chủ, ngươi thích du ngoạn thiên hạ ta liền cùng ngươi du ngoạn thiên hạ, đối với ngươi hết lần này tới lần khác, ta không thể phong hoả hí chư hầu*, cũng không làm hôn quân vì mỹ nhân mà không cần giang sơn, ta không thể phủi tay áo quên đi giáo chúng của ta, cùng ngươi đi đại giang nam bắc. Ngươi so cùng Thanh Mai, một là việc tư, một là việc công, một người không bỏ được, một cái không thể bỏ. Ta chỉ có thể ra hạ sách này.”
*Phong hoả hí chư hầu: phóng hoả doạ quan quân để đổi lấy nụ cười của giai nhân. Chi tiết tại: http://maxreading.com/sach-hay/truyen-ke-danh-nhan-lich-su-trung-quoc/phong-ho-a-hi-chu-ha-u-24711.html
“Ha haa, hay cho một người chí hướng phiêu bạt tại chân trời, ngươi đừng hòng. Lạc Ngọc Minh, ngươi là hùng ưng, ta liền bẻ gãy cánh chim của ngươi; ngươi là giao long, ta liền rút gân cốt của ngươi; ngươi là mãnh hổ, ta liền nhổ nanh vuốt của ngươi. Chỉ cần Sở Tiêu Vi ta không chết, ngươi cũng đừng nghĩ thoát khỏi Thanh Mộ Sơn này ──”
…
…
Từng câu, từng chữ của Sở Tiêu Vi cứ không ngừng quay cuồng bên tai Lạc Ngọc Minh.
“Lạc thiếu hiệp” Đang đau lòng, thanh âm của Hương Sấn vang lên cắt đứt toàn bộ hồi ức. Thu lại biểu tình trên mặt, hắn quay đầu hỏi: “Chuyện gì?”
“Giáo chủ trước khi đi có nhắc nhở ta buổi tối mùng tám tháng tám đem cái này giao tận tay ngài.” Nói rồi đưa cho hắn một tờ giấy được gấp cẩn thận.
“Hắn còn nói gì nữa không?”
“Không có.”
“Được rồi, ngươi lui xuống đi.”
Hương Sấn đi rồi, Lạc Ngọc Minh mở thư trong tay ra, đập vào mắt chính là bài thơ bảy chữ giản đơn:
Niên niên tuế tuế Thanh Mộ Sơn
Tuế tuế niên niên đãi quân hoàn
Kim triêu hữu tửu cầm tương bạn
Duy khuyết địch âm khiếu cửu thiên
“Năm năm tháng tháng Thanh Mộ Sơn
Tháng tháng năm năm đợi chờ người
Sáng nay có rượu cầm làm bạn
Chỉ thiếu tiếng địch vọng cửu thiên”
Lạc Ngọc Minh cầm thơ trong tay đọc đi đọc lại nhiều lần, lại trầm tư trong chốc lát, bỗng nhiên ném trang giấy, giậm chân nói: “Sở Tiêu Vi, ngươi con hồ ly này, ta lại trúng kế của ngươi.” Dứt lời liền xông ra bên ngoài, dọc đường đi đụng ngã một cái bàn, hai cái ghế, ba tỳ nữ còn cả Tần Xương Thần. Chạy đến ngoài giáo liền vận khinh công hướng đỉnh núi bay đi. Vừa đi qua sườn núi, hắn chợt nghe thấy tiếng đàn du dương như ẩn như hiện. Lạc Ngọc Minh thầm nhủ: Quả nhiên ~~~ Khóe miệng nhếch lên một nụ cười.