CHƯƠNG 23
Editor: Dạ Tận Thiên Minh
Beta: Xích Nguyệt
_________________________
Đến khi lên đến đỉnh núi, sau ấm trướng, bên trong căn chòi nghỉ mát quả nhiên có bóng người lam sắc đang gảy đàn, một khúc ‘Ngư chu xướng vãn’ (lời ca buổi đêm của thuyền đánh cá) êm ái lọt vào tai, thật dễ nghe. Lạc Ngọc Minh không vội bước đến mà là đứng tại chỗ thưởng thức tiếng đàn kia, chờ người nọ đàn xong. Kết thúc, một dây đàn còn ngân thật lâu, người trong trướng ngẩng đầu nhìn hắn, vân đạm phong khinh cười cười: “Nếu đã đến rồi sao không vào ngồi, dứng ngốc ở đấy làm gì?”
Lạc Ngọc Minh cũng nhẹ nhàng cười, “Phải rồi, là ta ngốc, bị người lừa cho khổ sở như vậy cũng không biết.” Dứt lời hắn một bước tiến lên, kéo ra sa trướng vướng víu, bắt lấy hai vai người nọ, bắt gặp bộ dạng gầy yếu kia, nhất thời không cách nào mở miệng.
Sở Tiêu Vi kéo tay hắn, đến bên bàn rượu, hai người song song cùng ngồi vào chỗ, Sở Tiêu Vi rót cho đối phương một chén rượu, giương mắt nhìn hắn, bốn mắt giao nhau: “Ngươi chớ trách ta, ta phải bảo vệ Thanh Mai giáo, cũng muốn ngươi hiểu rõ lòng mình, nên dùng kế đó.”
Lạc Ngọc Minh: “Hết thảy đều là ngươi lên kế hoạch tốt rồi phải không? Ngay cả việc nhảy xuống vực cũng có an bài, hôm nay trong trướng này ta phải tính sổ với ngươi.”
“Ngươi muốn tính thế nào cũng được, trừ bỏ mấy thứ không thể được, ta còn cái gì không thể thuận theo ngươi?”
“Ngày đó ngươi cùng Hương Sấn gạt ta rằng Gia sư bệnh nặng, mục đích là muốn ta tức giận rời đi, nhưng là đến hơn mười ngày sau mới thả ta đi, cũng không hẳn là luyến tiếc sao?”
Sở Tiêu Vi vẫn cười: “Phải”
“Ngươi cố ý chờ thời điểm người giang hồ bắt đầu tấn công lên núi mà thả ta đi, chính là muốn khi ta xuống núi sẽ hiểu ngay mục đích bọn họ đến, khiến ta biết được mục đích khi ngươi đuổi ta đi.”
“Đúng”
“Ngươi nghĩ nếu ta biết tình thế Thanh Mai nguy cấp, cố ý khiến ta rời đi để bảo toàn tính mệnh, ta tuyệt không dây dưa mà vô tình vô nghĩa bỏ đi.”
“Chỉ đúng một nửa, ta cũng không biết ngươi sẽ ở lại hay là ra đi, lúc ấy ta chỉ nghĩ đánh cược một phen, cược tình cảm của ngươi.”
“Ngươi nghĩ một điểm cũng không uổng, nghĩ biện pháp lui binh sớm muốn Hương Sấn dẫn theo giáo chúng chạy thật xa, qua mật đạo rút khỏi Thanh Mộ Sơn, chính mình lại lấy một địch mười. Người giang hồ không biết rõ nội bộ Thanh Mai Giáo, cho rằng Thanh Mai Giáo không chịu nổi một kích. Ngươi làm bộ ngã xuống vách núi, lấy kế kim thiền thoát xác, khiến mọi người nghĩ giáo chủ Thanh Mai Giáo đã chết.”
“Ngươi nói đúng, đích thật là như thế.”
“Ngươi giao cho Hương Sấn nói cho ta biết rằng ta chỉ còn một mình cũng tính toán rằng ta nếu không có ngươi cũng sẽ không bỏ mặc Sơ Nhi”
Sở Tiêu Vi thế nhưng chỉ cười không nói.
Lạc Ngọc Minh bỗng nhiên nhổm dậy, nắm lất tay người nọ: “Sơn cốc kia sâu không thấy đáy, nghe nói không người nào có thể sống sót được, ngươi làm cách nào thoát thân?”
“Ha ha, ngươi rốt cục cũng có chuyện không biết. Ta cũng không có ngã xuống đáy cốc, giữa sườn núi có một sơn động. Thời điểm đánh nhau ta chưa dùng hết toàn lực, lúc rơi xuống ta dùng nội lực trốn vào sơn động”
“Nếu đã thế sao không sớm nói cho ta biết ngươi chưa chết? Ngươi cũng biết… ta …ta… ta đau lòng muốn chết.”
Sở Tiêu Vi không đáp, bưng lên chén rượu định uống, lại bị Lạc Ngọc Minh chặn lại: “Ngươi không nghe ta nói sao, ta không cho ngươi uống rượu”
Sở Tiêu Vi “xì” một tiếng cười ra: “Hôm nay Lạc thiếu hiệp sao lại giống cô vợ nhỏ bị khi dễ thế kia”
Lạc Ngọc Minh có điểm ảo não xấu hổ, lại không làm gì được. Sở Tiêu Vi đành phải nói: “Hai tháng này ta ngốc trong sơn động thứ nhất là dưỡng thương, bị thương nặng, ta không thể chạy ra ngoài sơn động ban ngày ban mặt được, thứ hai chính là chờ cho giang hồ sóng yên biển lặng, chờ cho họ thực sự nghĩ rằng Thanh Mai Giáo chủ đã chết, Thanh Mai Giáo tuyệt diệt, cái thứ ba…” dừng một chút, không biết y nghĩ gì liếc nhìn Lạc Ngọc Minh một cái rồi nói tiếp: “Chính là phạt ngươi, muốn cho ngươi biết lúc ta yêu ngươi khổ sở thế nào, cũng cho chính bản thân ngươi hiểu ngươi đối với ta hận nhưng vẫn là yêu. ”
“Hừ, chỉ sợ là lí do thứ ba mới là chính đi. Ngươi dưỡng thương cần có Tần Xương Thần tiếp ứng, nhờ gã nói cho ta thì tốt rồi. Nói chung là ngươi muốn trả thù ta sáu năm qua ta đối với ngươi không tốt.”
Sở Tiêu Vi: “Như thế nào? Bây giờ ngươi còn oán hận với ta?”
“Có, oán thật sự, hai tháng vừa qua ngươi có biết ta khổ thế nào không?”
“Ngươi có khổ cũng không bằng ta khổ suốt bốn năm. Ngươi có bao nhiêu tiện nghi rồi còn muốn gì nữa?”