CHƯƠNG 24
Editor: Tiểu Hồ Mẫn
Beat: Xích Nguyệt
_______________________________________
Lạc Ngọc Minh nghiến răng ken két nói, “Tên Tần Xương Thần kia, ngươi nói ta mới nhớ tới, ngày đó ngươi viện cớ đuổi ta đi hắn còn thiếu nợ ta một lần.”
Sở Tiêu Vi không đáp lời hắn, lần thứ hai nâng ly rượu lên, lại nói rằng: “Hũ rượu thanh mai này là vào ngày hôm nay của một năm trước ta chưng cất, chớ để hoài phí rượu ngon*, Ngọc Minh, chúng ta cạn một chén.”
Ly rượu trong tay Sở Tiêu Vi chính là chén sứ thanh hoa hai năm trước, y cũng vậy. Ngươi thật là một tên hồ ly, một năm trước không cho ta “nhìn vật nhớ tình”, ngày hôm nay lại càng muốn ta nhớ. Hai người nâng chén uống cạn, Lạc Ngọc Minh trong mắt có một tầng hơi nước. “Hai năm trước ngươi dùng bộ ly rượu thanh hoa này bày kế gạt ta, bây giờ vật cũ xuất hiện, có phải là muốn lặp lại chuyện cũ hay không?”
“Chuyện cũ? Chuyện cũ gì?”
“Đương nhiên là…” Lạc Ngọc Minh đột nhiên chồm người tới, ôm lấy thắt lưng người kia rồi đi về hướng chiếc giường đằng sau, “… chuyện cũ này.” Hai người song song ngã trên nệm gấm, Sở Tiêu Vi ở dưới, Lạc Ngọc Minh đè ở trên. Lạc Ngọc Minh đụng phải bả vai Sở Tiêu Vi, y nén không được khẽ rên một tiếng.
Lạc Ngọc Minh liền vội vã đứng dậy hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là một vết thương nhỏ thôi.”
Lạc Ngọc Minh tất nhiên không tin lời hắn, chỉ là một vết thương nhỏ sao có thể đau nhức đến như vậy. Hắn đưa tay cởi áo của y, kéo xuống chỗ cánh tay, lộ ra hai mảnh băng vải nhiễm máu đỏ tươi trên vai trái.
“Đây là…”
“Là hơn hai tháng trước ngươi đâm ta.”
“Thời gian đã qua lâu như vậy mà…”
“Ngươi dùng hàn băng huyền thiết đâm vào mệnh môn của ta, chỉ cần sâu thêm một chút, ta không chết thì cũng thành phế nhân, vết thương này đâu có dễ dàng lành như vậy.”
Không nói thêm lời nào, Lạc Ngọc Minh đưa tay vuốt lên hai mảnh băng đỏ xinh đẹp. Vết máu còn rất tươi dính trên cánh tay trắng mịn, là do mới nãy y ngã xuống giường bị chảy ra. Lạc Ngọc Minh trong lòng không thoải mái, cái loại cảm giác này tổng kết lại chính là “yêu thương”, hồi đáp “yêu thương”. Nam nhân cao to anh tuấn, không ai bì nổi dưới thân hắn này, khiến hắn rất yêu thương, rất yêu thương.
“Vì sao lúc đó không nói cho ta biết?”
“Lúc đó nói cho ngươi, ngươi có thấu nỗi đau này không?”
Lạc Ngọc Minh giật mình, lúc đó sao, không thể nào, nếu hắn yêu thương y hắn đã không làm y bị thương.
“Có phải cả một đời ta đều không trốn thoát khỏi tay ngươi? Ngay cả niềm vui hay giận dữ của ta ngươi đều khống chế được, Lạc Ngọc Minh ta thật là đã triệt để thua trong tay ngươi rồi.” Lạc Ngọc Minh đứng dậy, muốn tránh đi vết thương trên vai y, không ngờ quần áo buông lỏng dưới thân bện vào nhau, làm hắn mất thăng bằng liền nặng nề đập vào bụng người dưới thân. “A…” lần này Sở Tiêu Vi kêu lên thảm thiết, mặt xanh lại vì đau. Lạc Ngọc Minh ở một bên cũng hoảng sợ, lớn tiếng hỏi: “Lại xảy ra chuyện gì? Ngươi rốt cuộc có bao nhiêu chuyện gạt ta?”
Sở Tiêu Vi hít sâu mấy hơi đè nén đau đớn, vốn không muốn nóil lại thấy ánh mắt gây sự của người nọ, không mở miệng không được đành phải nói: “Để sinh Sơ Nhi, ta phải dùng thánh vật, huyết mai này vốn có ba phần độc tính, không có bệnh trạng khác, chỉ là trong tháng sẽ có vài ngày bị đau bụng như dao cắt.”
“Vì sao? Tần Xương Thần không phải là thần y sao, một chút độc này cũng không giải được?”
“Không trách được hắn, là ta không cho giải.” Thấy ánh mắt không hiểu được của hắn, y phải nói tiếp, “Giải độc này rất dễ dàng, hồng hoa, rau sam, tam thất mỗi thứ một lượng, nhưng giải độc rồi sẽ không sinh hài tử được nữa.”
Lạc Ngọc Minh xoay người nằm nghiêng bên cạnh hắn, tay phải phủ lên bụng y chậm rãi xoa nhẹ. “Ngày ấy ngươi rơi xuống vực, ta có lời chưa kịp nói.”
“Hử?”
“Ta muốn nói, nếu hôm ấy chúng ta có thể thoát thân, về sau ta nhất định sẽ đối với ngươi thật tốt.”
Sở Tiêu Vi quay đầu bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt thâm thúy như hút chặt lấy người kia. Một lát sau, một đôi môi mềm mại phủ lên môi hắn.
Sau đó, cả phòng ngập tràn cảnh xuân.
Phi lễ vật thị,
Phi lễ vật thị**.
… . . .
____________________________________________
* Nguyên văn là “Mạc sử kim tôn không đối nguyệt” – nằm trong bài thơ Tương tiến tửu (Sắp mời rượu) của Lý Bạch.
Trích đoạn:
“Nhân sinh đắc ý tu tận hoan,
Mạc sử kim tôn không đối nguyệt!
Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng
Thiên kim tán tận hoàn phục lai.”
Tạm dịch lời Việt (của Hoàng Tạo, Tương Như):
“Đời người đắc ý hãy vui tràn,
Chớ để bình vàng suông bóng nguyệt
Trời sinh thân ta, hẳn có dùng
Nghìn vàng tiêu hết rồi lại đến.”
Chi tiết tại: http://chanhkien.org/2008/11/nhan-sinh-cam-ngo-co-lai-thanh-hien-giai-tich-mich.html
** Phi lễ vật thị: việckhông đứng đắn, không được nhìn.