CHƯƠNG 25
Editor: Dạ Tận Thiên Minh
Beta: Xich Nguyệt
____________________
Ngày hôm sau, khi Lạc Ngọc Minh tỉnh dậy thì Sở Tiêu Vi vẫn còn đang ngủ, hai tay ôm thắt lưng người đối diện, dù đang trong mộng cũng giữ chặt không buông. Lạc Ngọc Minh mỉm cười, cố không phát ra tiếng động, không biết từ khi nào mà y có thói quen này, có lẽ là do cảm giác không an toàn. Ngươi yên tâm, từ nay về sau ta sẽ không bao giờ… rời khỏi ngươi nữa đâu, lời nói đặt sâu đáy lòng, không cần nói ra. Tầm mắt hắn liếc qua hai gò má tiều tụy, đã không còn vẻ sáng bóng của khi xưa, hai tháng này y nhất định là đã chịu khổ nhiều rồi. Ánh mắt nhìn xuống, thoáng lướt qua hôn ngân ở cổ y, Lạc Ngọc Minh xúc động khóc không ra nước mắt. Đêm qua là đêm hạnh phúc khoái lạc nhất nhưng cũng là buổi tối khó khăn nhất của hắn từ lúc sinh ra đến nay. Nếu không phải là đụng trúng đầu vai bị thương của y thì cũng là chạm vào bụng y, khiến người nọ đau đớn, muốn hôn y, kết quả lại lỡ miệng cắn y, thì ra… lấy lòng vợ khó đến thế. Lúc Lạc Ngọc Minh đang mơ màng vào cõi thần tiên thì Sở Tiêu Vi tỉnh lại, hắn lập tức hoàn hồn, nhìn thấy người nọ vừa ngủ dậy hai mắt phủ đầy sương mù, nhẹ nhàng dâng lên đôi môi, tự nhiên như thế, tốt đẹp như thế.
Sau khi mặc lại trang phục ngay ngắn, cả hai cùng nhau trở về. Sở Tiêu Vi đã hai tháng không gặp Sơ Nhi, muốn về nhanh một chút, nơi đầu tiên mà y đến đương nhiên là chỗ ở của con.
Bên trong tẩm cung của Tiểu Thiếu chủ, Hương Sấn đang bón cháo cho bé ăn, nhìn thấy Sở Tiêu Vi, thìa trên tay nàng liền rơi xuống đất vỡ ra.
“Giáo chủ….”
Đứa nhỏ trong lòng Hương Sấn bỗng nhiên cười khúc khích, tiếng cười thanh thúy của trẻ nhỏ, ngọ nguậy tuột khỏi người nàng tập tễnh chạy tới Sở Tiêu Vi, vừa chạy vừa gọi “phụ thân”. Đợi cho bé đến gần, Sở Tiêu Vi bồng bé lên, ôm chặt bé vào lòng.
Thanh Mai Giáo chủ đại nạn không chết, trở về U Tuyền cung, bên trong giáo hết sức vui mừng. Lại một mùa mơ nữa lại đến, việc đầu tiên sau khi Sở Tiêu Vi trở về là sai người ủ rượu mơ. Thế nhưng năm nay không giống mọi năm, năm nay Sở Tiêu Vi tự mình chọn những trái mơ chín mọng tươi ngon nhất, rửa sạch, rồi tự mình làm tất cả các bước còn lại, còn nghiêm túc hơn trước kia. Cho đến khi chuẩn bị được mười sáu đàn rượu mơ thơm ngon nhất, y dẫn Lạc Ngọc Minh đến bên cây mơ già nhất cạnh dòng suối để chôn rượu. Lạc Ngọc Minh không hiểu vì sao y lại làm vậy, Sở Tiêu Vi nói: “Đây là rượu trưởng thành mười sáu tuổi của Sơ Nhi, mười sáu năm, thời gian qua mau lắm.”
Đảo mắt đã là cuối thu, cây cối xung quanh Thanh Mộ sơn đã rụng hết lá, mùa đông chuẩn bị tới, cả sơn cốc là một mảng trụi lủi.
Nến đỏ trên bàn đã sắp cháy hết, phần còn lại không nhiều lắm nhưng vẫn soi sáng được một góc án thư. Sở Tiêu Vi buông quyển sách trên tay xuống, cởi áo khoác, đi đến bên giường. Lạc Ngọc Minh nằm trên giường vẫn thức chờ y, nhìn người nọ xốc chăn lên, hắn hết mở miệng rồi lại ngậm lại. Sở Tiêu Vi thấy hắn muốn nói lại thôi, trông thật tức cười, nếu là hắn trước kia thì đời nào khẩn trương như vậy.
“Có chuyện gì thì nói đi, ngươi từ khi nào mà ấp a ấp úng như vậy?”
“Ngày hai mươi tám tháng chín là sinh nhật sáu mươi tuổi của Gia sư, ta… ta muốn đến chúc thọ người.”
Sở Tiêu Vi giật mình, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Ta biết ngươi muốn đi nhưng ta không muốn.” dứt lời y trở mình, đứa lưng về phía hắn.
Lạc Ngọc Minh xoay người y lại, nhìn vào mắt y: “Tiêu Vi, chúng ta đã là người yêu, nói cho ta biết ngươi sợ cái gì?”
“Ta sợ ngươi thấy cảnh sắc nên ngoài rồi sẽ không muốn trở về”
Lạc Ngọc Minh nở nụ cười, thì ra là vì vậy, cúi người hôn trán y, hắn nói: “Sao có thể như vậy được? nơi này có ngươi cùng Sơ Nhi, bên ngoài có thế nào cũng không tốt bằng hai phụ tử ngươi. Tin ta, ta nhất định sẽ về sớm.”
“Được rồi, nhưng ta cho ngươi mười ngày, nội trong mười ngày ngươi phải trở về.”
Ngày hai mươi lăm là Lạc Ngọc Minh lên đường, hắn ra roi thúc ngựa chỉ hai mươi bảy là đến Hoa Sơn, ngày hôm sau chính là thọ yến của Trương chân nhân. Trương chân nhân gặp lại học trò cưng bấy lâu bặt vô âm tín, vô cùng vui vẻ giữ Lạc Ngọc Minh ở lại Hoa Sơn hai ngày. Lạc Ngọc Minh cũng muốn cùng sư phó, sư huynh, sư đệ ôn chuyện nhưng lại nhớ “vợ con” đến sốt ruột, chỉ ở lại có một ngày, ba mươi lập tức lên đường trở về Thanh Mai Giáo. Trên đường về, hắn đi ngang qua một quán bán tranh chữ, Lạc Ngọc Minh trầm ngâm một lát, rồi đi vào.