Thanh Mai Túy

Chương 26: Chương 26




CHƯƠNG 26

Editor: Tiểu Hồ Mẫn

Beta: Xích Nguyệt

___________________

Sở Tiêu Vi nghe nói Lạc Ngọc Minh đã trở lại liền buông giáo vụ đang cầm trong tay xuống vội vàng chạy về tẩm cung. Người nọ trở về sớm hơn kỳ hạn y cho ba ngày, nhưng dù sao cũng xa nhau bảy ngày, vẫn là nhớ nhung rất nhiều.

Lạc Ngọc Minh đang ngồi trên giường xem một bức tranh cuộn trục*, thấy Sở Tiêu Vi đến, hắn hoảng loạn nhét tranh xuống dưới gối. Nhưng hành động mờ ám này sao có thể thoát khỏi mắt Sở Tiêu Vi.

“Đừng giấu nữa. Đó là vật gì mà làm cho Lạc thiếu hiệp của chúng ta phải lén lút như thế?” Y liếc người đang ngồi trên giường một cái, “Lấy ra đi.”

Lạc Ngọc Minh gương mặt hơi hơi đỏ, nhăn nhó một hồi, không tình nguyện đem bức họa đưa cho Sở Tiêu Vi. Sở Tiêu Vi mở tranh ra, vừa nhìn mặt liền đỏ ửng. Đề từ của bức hoạ được viết thật chỉnh tề “Long dương thập bát thức” .

Sở Tiêu Vi: “Ngươi… ngươi mua thứ này làm gì?”

Hắn không hỏi còn tốt, này vừa hỏi, mặt Lạc Ngọc Minh đỏ so với quả mơ chín còn tươi đẹp hơn. “Lần trước ngươi đuổi ta đi không phải nói, kỹ thuật trên giường của ta rối tinh rối mù, thậm chí còn không bằng một nam sủng.” Giọng điệu chính trực như cây ngay không sợ chết đứng, ý là muốn nói “Còn không phải tại ngươi?”.

Sở Tiêu Vi chán nản, thật là, lúc đó vì phải cố gắng tỏ ra tức giận, lấy cớ gì y cũng không nhớ rõ lắm. Người trên giường không đợi y mở miệng, đứng dậy kéo y xuống.

“Ta hôm nay mới biết được thì ra loại kỹ thuật này đa dạng như vậy. Ta vừa mới học được mấy chiêu, chúng ta cùng thử xem.”

Nghe hắn ung dung nói, Sở Tiêu Vi luống cuống, “Đừng có đùa, bây giờ là ban ngày ban mặt.”

“Ai quy định ban ngày thì không thể mập hợp? Có người cản trở thì bảo họ lui ra là được.” Lại quay đầu nói với những người ngoài cửa, “Các ngươi đều lui ra đi, không có phân phó, không ai được đến quấy rầy.”

“Vâng.” Sau khi tiếng trả lời vang lên là tiếng bước chân rời đi.

Sở Tiêu Vi: “Ngươi muốn làm thật à?”

Lạc Ngọc Minh vừa cởi quần áo hai người, hỏi một đằng lại trả lời nột nẻo nói: “Ngươi có nhớ lúc Sơ Nhi vừa sinh ra không, đứa nhỏ vừa đen vừa xấu, xấu đến nỗi ta cũng không dám đụng vào.”

Sở Tiêu Vi cười ra tiếng, “Tiểu hài tử mới sinh không phải đều như vậy sao.”

“Đúng nhỉ, Sơ Nhi giờ đã một tuổi rồi, mềm mềm mại mại, trắng trắng tròn tròn, người gặp người thích.” Cúi đầu ngậm lấy hầu kết người nọ, sau đó hút mạnh một cái, người dưới thân thốt ra một tiếng rên rỉ trầm thấp đầy từ tính. “Tiêu Vi, chúng ta lại sinh một đứa nữa đi, mặc kệ là nam hay nữ, ta đều muốn.”

Con ngươi Sở Tiêu Vi loé lên một cái, “Ngươi thực sự còn muốn có thêm hài tử?”

“Đương nhiên muốn, chỉ cần là ngươi sinh cho ta, sinh bao nhiêu ta đều thấy ít. Không phải nói con cháu cả sảnh đường, cả nhà đều vui sao, chỉ có một mình Sơ Nhi làm sao đủ cả sảnh đường đây.” Dứt lời, cúi xuống người đã trần trụi dưới thân hôn xuống một cái, rồi từ trán hôn đến chóp mũi, từ chóp mũi hôn đến đôi môi, xuống phía dưới cằm, vòng qua hầu hết thì hôn tới vết thương không lâu trước trên vai trái, liếm lộng một chút lại một chút, sau đó đi xuống, dùng đầu lưỡi khiêu khích hai đầu nhũ thâm nâu, lại tiếp tục hôn xuống dưới nữa, một đường hôn tới rốn, mạnh mẽ hút một cái. Sở Tiêu Vi nào đã được đối đãi qua như vậy, rên rỉ một tiếng lại một tiếng, tiếng sau cao hơn tiếng trước, dục vọng dưới khố chưa bị đụng chạm cũng đã “ngẩng đầu ưỡn ngực”. Lạc Ngọc Minh có ý xấu, không chạm vào cái gì đó đã cao cao đứng vững, đầu lưỡi, ngón tay không ngừng lưu luyến tại đùi và bụng dưới của y. Sở Tiêu Vi nhịn không được, duỗi tay muốn tự giải quyết lại bị người nọ ngăn lại, không khỏi mắt ngập xuân tình nhìn chằm chằm hắn nói: “Cai này ngươi học được ở đâu?”

Lạc Ngọc Minh: “Thế nào? Rất thoải mái sao?” Nói rồi tách hai chân người nọ ra, đem đặt ở hai bên hông hắn. Lại với tay xuống dưới gối đầu lấy ra một hộp thuốc tinh xảo, mở ra, khơi lấy một ít thuốc mỡ màu lục.

“Cái gì vậy?”

“Dùng bôi trơn, còn có một chút tác dụng kích tình. Ta nghe nói, bôi cái này sẽ không bị đau.”

Sở Tiêu Vi nhíu nhíu mày: “Ngươi lấy cái này ở đâu?”

“Ngày hôm nay ngươi hỏi nhiều thật đó. Bên ngoài mấy chỗ tầm hoa vấn liễu thiếu gì, ta mua tại một tiểu quan quán nào đó.”

“Cái gì? Sao ngươi lại đi đến mấy chỗ đó!” Sở Tiêu Vi vừa sợ vừa tức, thiếu chút nữa là từ trên giường nhảy dựng lên, may là Lạc Ngọc Minh đúng lúc ngăn được y.

Hắn nhẹ nhàng thì thầm vào tai người nọ: “Yên tâm, ta chỉ mua một hộp thuốc cao, còn chuyện khác ta không có làm.” Ngoài miệng nói, động tác trên tay cũng không dừng lại, hắn đem thuốc mỡ bôi lên mật huyệt của người dưới thân, nhẹ nhàng xoa bóp hai cái, chờ huyệt khẩu mềm ra, lại khơi thêm chút cao nơi đầu ngón tay đưa vào trong động. Thuốc mỡ trên tràng bích ấm áp tan thành nước cao, thấm vào vách tràng.

________________________

* Tranh cuộn trục

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.