CHƯƠNG 27
Editor: Dạ Tận Thiên Minh
Beta: Xích Nguyệt
_____________________
Ngón tay Lạc Ngọc Minh không ngừng luồn vào trong khuấy động tràng bích của của y, lúc nhanh lúc chậm, khi tiến khi lùi, có lúc lại dùng móng tay khẽ lướt qua vách tường thịt, hắn dùng hai ngón tay tách huyệt khẩu khép chặt kia ra, để lộ ra lớp niêm mạc màu hồng. Sở Tiêu Vi bị kích thích hơi thở cũng trở nên nặng nề, hai mắt mờ sương, khóe mắt đỏ bừng, dục vọng nơi hạ thân lại tăng lên, huyệt khẩu ngứa đến mức co rút mạnh mẽ. Lạc Ngọc Minh tăng tốc độ di chuyển của bàn tay, làm cho nam nhân chịu không nổi, đỉnh phân thân rỉ ra chất lỏng, hắn cúi xuống, ngậm lấy cái đang dựng cao cao kia, nhẹ nhàng mà hút vào. Sở Tiêu Vi trước mắt hết đen lại trắng, Lạc Ngọc Minh trong miệng thì tràn ngập vị nam tính của đối phương, y nằm trên giường thở dốc dồn dập, một khuôn mặt tiến đến, xấu xa cười nói: “Thế nào, rất thoải mái phải không?”
“Đây là những thủ đoạn bẩn thỉu mà ngươi học được sao?”
Hắn bĩu môi rồi nói: “Ta hao tâm tổn trí lấy lòng ngươi, ngươi lại nói đó là thủ đoạn bẩn thỉu, ta sẽ cho ngươi xem thế nào là thủ đoạn bẩn thực sự.” Dứt lời, hắn đè lên người y, đem dục vọng đã sớm cứng rắn như thiết của mình để tại lối vào, một lần mạnh mẽ xỏ xuyên vào y.
“ A~~~”
“A…”
Hai người đồng thời phát ra âm thanh tiêu hồn. Lạc Ngọc Minh cũng không vội vàng di chuyển, hắn dừng lại, cúi người hôn môi đối phương, chờ người nọ thích ứng. Vừa hôn xong, Lạc Ngọc Minh hơi thở đã dồn dập, nơi đó của y thật chặt, thật nóng lại ẩm ướt, bị nơi mềm mại đó bao quanh nhưng không được di chuyển đúng là tra tấn người mà. Hắn ghé vào tai Sở Tiêu Vi, thanh âm khàn khàn mang theo âm vị ***: “Ta có thể động được chưa?”
Người này rõ ràng là cố tình, hỏi y loại chuyện này thì y làm gì còn mặt mũi đâu mà trả lời. Sở Tiêu Vi hung hăng trừng mắt nhìn hắn, cái nhìn này trong mắt Lạc Ngọc Minh lại hoàn toàn mang nghĩa khác, trở thành chính đại quang minh liếc mắt câu dẫn. Tình dục khiến cho con người dù có lễ độ nho nhã đến mấy cũng hóa thành cầm thú, Lạc Ngọc Minh rốt cuộc nhịn không được, mới bắt đầu thì còn nhẹ nhàng nhưng càng về sau càng mạnh bạo mà va chạm. Cửa phòng tẩm cung giáo chủ vang lên tiếng rên rỉ thật lâu không dứt khiến người ta phải đỏ mặt, tim cũng đập nhanh hơn.
Hơn một tháng sau.
Lạc Ngọc Minh nhìn người đang ngủ trên giường, trong lòng tràn đầy nghi hoặc. Gần đây Sở Tiêu Vi gầy đi rất nhiều, người cũng không có tinh thần, lại luôn mệt mỏi. Hỏi y vì sao không thoải mái thì y luôn lắc đầu trả lời ổn, thời gian trên giường của y ngày càng nhiều. trước kia y thích dậy sớm, nhưng gần đây y luôn ngủ thẳng đến giữa trưa, vậy mà vẫn chưa đủ, xế chiều lại đánh thêm một giấc dài. Lạc Ngọc Minh suy nghĩ lung tung, đến khi người trên giường chuyển tỉnh.
“Ngươi nghĩ gì mà nhập thần như vậy?”
Lạc Ngọc Minh bị giật mình vì âm thanh đột ngột xuất hiện, nhưng lập tức phản ứng lại: “Không có gì, chính là cảm thấy gần đây ngươi thật ham ngủ, lại đây ăn chút điểm tâm đi.” Nói xong hắn đưa cho y khăn lau mặt đã thấm nước.
Sở Tiêu Vi lau mặt xong, Lạc Ngọc Minh bưng điểm tâm tới, là một chén cháo nhỏ, y vừa mới liếc mắt nhìn một cái, bỗng nhiên ghé vào bên giường nôn khan. Lạc Ngọc Minh lần đầu tiên gặp loại tình huống này không biết phải làm sao, luống cuống tay chân đem thức ăn để lại trên bàn, quay lại giúp người đang nôn đến tê tâm liệt phế kia thuận khí. Dạ dày Sở Tiêu Vi trống trơn, cái gì cũng không có, chỉ nôn ra chút nước chua. Nhìn người nọ thật vất vả mới ngừng nôn, Lạc Ngọc Minh trên trán đã phủ đầy mồ hôi. Rót một chén trà đưa cho người trên giường súc miệng, hắn nói: “Để ta đi tìm tên họ Tần kia.” Nói xong đứng lên chực bước đi, mới vừa nhấc chân đã bị người kia bắt tay kéo lại.
“Đừng gọi hắn, nếu không hai người chúng ta sẽ bị hắn mắng té tát.”
Lạc Ngọc Minh nghi hoặc nhìn y, người nọ thở dài, kéo hắn ngồi xuống mép giường: “Ngươi lần trước không phải nói muốn một đứa nhỏ nữa sao?”
“Ngươi… ngươi… ý ngươi là…”
Nhíu mày, y gật gật đầu, ám chỉ rõ ràng như thế rồi ngươi còn muốn ta phải nói toẹt ra sao? Người đối diện cũng không để ý đến sự ngượng ngùng của y, hưng phấn bổ nhào vào người y, bị Sở Tiêu Vi một phát đẩy văng ra.
“Ngươi đừng bất cẩn như thế, hài tử mới hơn một tháng, chịu không được sức ép của ngươi đâu, còn nữa, ngàn vạn lần không được nói cho Tần Xương Thần, nếu hắn mà biết thì chúng ta không có thức ăn để ăn đâu.”
Lạc Ngọc Minh gật đầu lia lịa như một con cún: “Biết biết, tên họ Tần kia tính tình khó chịu, trừ lần đầu tiên gã đỡ đẻ cho ngươi, còn lại các lần khác đều không có chút hòa nhã nào với ta.” Vừa nói hắn vừa lấy tay xoa xoa cái bụng bằng phẳng của y, bỗng nhiên lại nhớ đến cái gì, nhảy xuống giường, đến bên bàn bưng điểm tâm đến “Trong bụng ngươi giờ đang có con của chúng ta, phải ăn nhiều một chút, ăn xong điểm tâm ta cho người hầm một bát canh lót dạ cho ngươi.”
Sở Tiêu Vi sau khi nhìn đến bát cháo kia sắc mặt trở nên thống khổ như uống phải thuốc độc, lại nôn khan, đã nôn hai lần nhưng cái gì cũng không nôn ra, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy gương mặt lo lắng của đối phương.