Thanh Mai Túy

Chương 33: Chương 33




CHƯƠNG 33

Editor: Dạ Tận Thiên Minh

Beta: Xích Nguyệt

_______________________

Đông qua xuân đến, lại một năm tươi đẹp nữa trôi qua. Ba tháng đầu xuân là thời điểm đứa bé trong bụng Sở Tiêu Vi đã được năm tháng. Càng ngày thân thể y càng không khỏe, ngày tám đầu mỗi tháng cơn đau bụng càng dữ dội hơn, đau đớn vô cùng. Nhưng vì lo cho đứa bé nên y không dám động đậy. Mỗi lần như vậy y đều cắn răng chịu đựng, cố gắng không cho người đang ngủ bên cạnh phát hiện ra, đôi khi không nhịn nổi y khẽ rên vài tiếng, người kia sẽ ngay lập tức tỉnh dậy. Lạc Ngọc Minh mỗi lần nghe tiếng Sở Tiêu Vi thống khổ rên rỉ mà tỉnh lại, hắn chỉ cảm thấy đau lòng cùng tự trách, đều là do chính mình mới khiến y khổ như vậy. Tự trách bản thân nhưng hắn cũng không thể làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn y chịu khổ.

Kỳ thật Sở Tiêu Vi chịu đau không chỉ mỗi ngày tám đầu tháng. Bụng y càng lớn, thân thể cũng ngày càng nặng nhọc, hành động không tiện. khi nằm trên giường, tiểu tử trong bụng hành y tới mức xương cốt đều đau, ngồi thì lại sợ đứa nhỏ chịu áp bách, đến thở cũng cảm thấy khó khăn, mỗi lần y đứng, bụng cứ trĩu nặng, như kéo y xuống. Tóm lại, y nằm cũng không được, ngồi cũng không xong, đứng cũng không ổn chứ đừng nói đến việc đi lại. Lúc mang thai Sơ Nhi rõ ràng đâu cực như vậy, Tần Xương Thần nói đứa bé làm máu y không lưu thông được, càng về sau tình hình có thể càng tệ hơn.

Dù rằng nếu thân thể y không khỏe có thể ở lại tẩm cung nghỉ ngơi ngọt ngào cùng Lạc Ngọc Minh, nhưng nếu có việc cần ra ngoài giải quyết sự vụ thì y không thể vác cái bụng to tướng như nữ nhân thế kia được, mặt mũi giáo chủ y biết để ở đâu chứ. Vậy nên y gọi Tần Xương Thần làm ra một cái đai lưng, không chỉ có tác dụng giấu đi cái bụng nhô cao mà còn được thiết kế để xoa bóp một số huyệt vị an thai. Lạc Ngọc Minh hận thấu nó, không muốn cho Sở Tiêu Vi mang trên người, nhưng trước sự kiên định của người nào đó, hắn đành thỏa hiệp.

Hiện tại Sở Tiêu Vi một tay vịn thắt lưng, một tay nắm lấy tay Lạc Ngọc Minh, khó khăn bước ra ngoài. Lạc Ngọc Minh mặt mày đen thui nhưng vẫn thật dịu dàng săn sóc, cẩn thận dìu y đi. Bên ngoài, vô vàn cây mơ đang trổ hoa, đẹp rực rỡ, Sở Tiêu Vi nói ở trong phòng lâu ngày nên bí bách, muốn ra ngắm hoa. Lạc Ngọc Minh vốn dĩ không muốn nhưng theo lời Tần Xương Thần thì y nên vận động nhiều, rất có lợi lúc sinh sau này, hắn đành theo ý Sở Tiêu Vi, cho y đeo cái đai lưng chết tiệt kia, dẫn y ra hóng gió.

Lạc Ngọc Minh trước tiên phân phó người bố trí bàn, nhuyễn tháp. Từng cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo những cánh hoa hồng nhạt rơi xuống, điểm xuyết trên nhuyễn tháp vô cùng diễm lệ. Hai người chậm chạp đi vào trong rừng mơ, Lạc Ngọc Minh đỡ Sở Tiêu Vi ngồi xuống nghỉ tạm, trên nhuyễn tháp trải một tầng gấm tốt, lại phủ thêm một lớp lông chồn trắng tinh, đó đều là do Lạc Ngọc Minh an bài vì sự thoải mái của người kia.

Sở Tiêu Vi nửa nằm nửa ngồi trên tháp, người dựa vào ***g ngực người phía sau, đầu tựa lên vai hắn, từ từ nhắm mắt lại, tận hưởng cơn gió nhè nhẹ thổi qua. Lạc Ngọc Minh vuốt ve bụng y, cái gì cũng không nói. Thỉnh thoảng có gió mạnh thổi qua làm hoa rơi là tả, bám vào quần áo hai người, mang theo mùi hương thoang thoảng dễ chịu, khung cảnh vô cùng yên bình.

Im lặng một lát, Sở Tiêu Vi lại bắt đầu ngồi không yên

“Ngươi giúp ta đứng dậy đi, trong phòng là nằm trên giường tĩnh dưỡng, ra ngoài rồi cũng vẫn là nằm tĩnh dưỡng, ta cũng không phải ngọc lưu ly dễ vỡ, không di chuyển được.”

“Nói ngươi thân thể không tốt, không nên vận động nhiều, ngươi thật không nghe lời.”

“Tần Xương Thần nói vận động thích hợp đối với đứa nhỏ rất có lợi, vả lại, thân thể ta rất khỏe, vận động tí cũng không có vấn đề gì đâu.”

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, tay Lạc Ngọc Minh vẫn ôm lấy eo y không buông, ban ngày ban mặt mà lại… Sở Tiêu Vi quẫn bách, đẩy bàn tay xấu xa kia ra nói: “Ngươi mau buông ra, người khác nhìn thấy thì sao?”

Bàn tay kia chằng những không buông, ngược lại còn ôm chặt hơn, hắn còn cố ý hôn lên vành tai y “Lúc trước là ai trăm phương nghìn kế nói thích ta, muốn ta ở lại, khi đó không sợ mắt lưỡi người khác, bây giờ chúng ta lưỡng tình tương duyệt, sao ngươi lại thẹn thùng.”

Sở Tiêu Vi nghe những lời này không biết nên khóc hay nên cười, miệng hết khép lại mở, lời phản bác còn chưa kịp thốt ra thì mặt mũi y đã trắng bệch, nắm chặt lấy tay Lạc Ngọc Minh, mồ hôi từng giọt to như hạt đậu trên trán y chảy xuống.

“Ngọc Minh…”

Lạc Ngọc Minh lập tức luống cuống, không biết chuyện gì xảy ra, thấy tay y ôm lấy bụng, ánh mắt hắn cũng theo đó mà nhìn xuống. Bên dưới bộ quần áo màu lam của y bắt đầu nhiễm màu đỏ. Hắn hoảng hốt, lập tức ôm lấy Sở Tiêu Vi, quát lên về phía hạ nhân: “Lập tức đi gọi Tần Xương Thần!”. Sau đó ôm người chạy về phía tẩm cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.