CHƯƠNG 34
Editor: Tiểu Hồ Mẫn
Beat: Xích Nguyệt
_____________________
Tần Xương Thần phải dùng đến phương pháp “ngân châm thứ huyết” để giữ lại đứa bé trong bụng Sở Tiêu Vi, giúp y thoát khỏi nguy hiểm sảy thai lần này. Tuy là cấp cứu đúng lúc, nhưng lần động thai này đã phá huyết khí của Sở Tiêu Vi. Lạc Ngọc Minh ở trước mặt y xé nát cái đai lưng kia, Sở Tiêu Vi không ngăn cản, kể cả Lạc Ngọc Minh không xé, đợt giáo huấn này cũng khiến y không bao giờ mang nó nữa.
Lạc Ngọc Minh tổng kết ra một cái kinh nghiệm, chính là: vĩnh viễn không nên tin tưởng lời nói “Ta rất khoẻ, ta không sao” của Sở Tiêu Vi. Lúc hắn nói cho Sở Tiêu Vi nghe điều này, Sở Tiêu Vi không nhịn được cười nói: “Ta sau này đều nghe ngươi hết.” Từ đó về sau, việc ăn mặc, đi lại của Sở Tiêu Vi đều do Lạc Ngọc Minh toàn quyền quản lý.
Không phải nói đã có hội hợp tất có chia phân, có tốt đẹp tất có xấu xa sao. Gió êm sóng lặng qua một hai ngày, chuyện khiến Lạc Ngọc Minh phiền lòng lại tới nữa rồi.
Đôi tay trắng như tuyết của Tần Xương Thần đang ở trên cái bụng được quấn chặt băng của Sở Tiêu Vi tới tới lui lui, đương nhiên, Tần Xương Thần mới không thừa nhận là đang sờ mó, hắn có một cách gọi rất đường hoàng – “xoa bóp giữ thai”. Ở trong mắt Lạc Ngọc Minh, hai cách gọi này không có gì khác nhau, chỉ là thay đổi bề ngoài, bản chất cũng đều là ở trên người Sở Tiêu Vi xoa xoa nắn nắn. Hai mắt Lạc Ngọc Minh loé sáng, ánh mắt như đao như tên, tàn bạo nhìn chằm chằm chủ nhân đôi tay kia. Tần Xương Thần quay lưng về phía hắn, hiển nhiên là nhìn không thấy biểu tình của hắn, nhưng mà hắn dù sao vẫn cảm giác sau lưng như có đường kiếm lao tới, như muốn đem lưng mình đâm thủng. Đều là người thông minh, Tần Xương Thần đương nhiên biết thanh kiếm đó thực chất là cái gì. Hay bởi vì đã biết là cái gì, động tác lại càng mờ ám, trực tiếp làm Lạc Ngọc Minh tức muốn hộc máu.
Xoa bóp xong xuôi, lại dặn dò một chút các việc cần chú ý, Tần Xương Thần đứng dậy muốn rời đi, lúc bước ngang qua Lạc Ngọc Minh còn không quên cho hắn một ánh mắt khiêu khích. Nhịn được thì không sao, không nhịn được thì thành ra giận cá chém thớt, tất cả bực tức này đều rót vào tai Sở Tiêu Vi.
“Hắn nói đó là xoa bóp giữ thai, rõ ràng là sỗ sàng sờ mó. Ngươi nhìn xem, bộ dáng kia của hắn có chút gì là thầy thuốc trầm ổn, chính là không biết xấu hổ tự cho mình là ‘Thanh Mai Thần Y’”.
Sở Tiêu Vi chân mày nhíu chặt, các ngươi cãi cọ nhau thì thôi đi, nhưng cũng phải thông cảm một chút người thân thể đang không khoẻ là ta đây chứ.
Lạc Ngọc Minh ở một bên thấy y nhíu mày, trong lòng lại càng không vui, “Ngươi lại bênh vực hắn có đúng hay không, ta biết mà, các ngươi vốn chính là cá mè một lứa, Lạc Ngọc Minh ta cuối cùng vẫn là ngoại nhân.”
Không thể nhịn được thở dài một cái, Sở Tiêu Vi rốt cục cũng mở miệng, “Lòng ta hướng về hắn hay hướng về ngươi, ngươi không phải là rõ ràng nhất sao. Ngươi hiện tại lại buồn lo vô cớ, tự tìm phiền phức.”
Lạc Ngọc Minh bĩu môi, con ngươi xoay vòng, bỗng nhiên nhớ tới câu lần trước Tần Xương Thần nói kia “Lão tử thích chính là nữ nhân”, nảy ra ý hay.
“Tần đại phu hắn hẳn là đã qua tuổi thành thân rồi đi, thế nào không thấy hắn có ý trung nhân?”
“Ta là Thanh Mai giáo chủ, chỉ quản giáo vụ không phải tư tình nhi nữ, ngươi nếu như hiếu kỳ có thể trực tiếp đi hỏi hắn.”
“Ta xem hắn cùng Hương Sấn niên kỷ cũng xấp xỉ, hai người lại cũng chưa gả chưa cưới, không bằng ngươi thuận nước giong thuyền, chỉ hôn cho bọn họ đi.”
Sở Tiêu Vi là ai chứ, có thể không hiểu rõ điểm tính toán nhỏ nhặt này của hắn sao, Lạc Ngọc Minh lần này thật sự ra cho y một nan đề.
“Ngươi đây không phải là bảo ta loạn chỉ uyên ương sao, chuyện của bọn họ, bọn họ tự giải quyết. Vẫn là câu nói kia, ta chỉ quản giáo vụ, cũng không phải tư tình nhi nữ.”
“Sợ là ngươi không phải không muốn loạn chỉ uyên ương, mà là luyến tiếc đi.”
Sở Tiêu Vi nghe xong những lời này, ngẩng đầu nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt. Lạc Ngọc Minh lại nói tiếp: “Ngươi cho là ta không biết sao, hai người kia một người đối với ngươi có tình, một người đối với ngươi có ý ──” câu nói kế tiếp, khi nhìn đến sắc mặt hơi biến của Sở Tiêu Vi, tự động nuốt trở lại.
“Hôm nay là ta sai rồi, ngươi đừng động khí, với con không tốt. Ta không nên cố tình gây sự, ăn bậy giấm chua.”
Lần ghen tuông này Lạc Ngọc Minh đã xin lỗi cũng không tính là gì, chỉ là hai người chưa từng phát giác, có một nút thắt, cứ thế mà gút lại.