Thanh Mai Túy

Chương 35: Chương 35




CHƯƠNG 35

Editor: Dạ Tận Thiên Minh

Beta: Xích Nguyệt

_______________________

Ngày tám tháng sáu là sinh nhật hai tuổi của Sơ nhi. Mới ngày nào bé còn nhỏ bằng hai bàn tay người lớn, thế nhưng bây giờ đã lớn lên, khỏe mạnh, kháu khỉnh, phì phì nộn nộn rất đáng yêu, như búp bê làm người gặp người yêu. Con người không ngừng thay đổi theo thời gian, không biết là mười năm, hai mươi năm sau bé sẽ trông như thế nào nhỉ.

Vì một năm trước gặp phải một loạt tai bay vạ gió nên không thể tổ chức sinh nhật cho Sơ nhi. Sở Tiêu Vi tính toán, nhất định phải tổ chức lễ chọn vật đoán tương lai cho bé trong năm nay.

Bày ra một cái mâm, sai người mang xiêm áo, đoản kiếm, sách vở, đồ nữ công, tiền để lên trên, Lạc Ngọc Minh nói với con, trên bàn thích gì cứ lấy, Sơ nhi liền nhanh chóng bắt lấy một thanh kiếm nhỏ. Hắn phất tay cho tỳ nữ dọn đồ xuống, rồi ôm lấy con, xoa nắn khuôn mặt của bé, cao hứng nói: “Quả không hổ là con của Lạc Ngọc Minh ta, tuổi còn nhỏ đã có chí lớn.”

“Phụ thân, chí lớn là gì?”

“Chí lớn tức là sinh ra làm nam nhi, phải tiêu dao khắp nơi, tự do tự tại, không có công danh thì cũng phải có thanh danh, cả giang hồ sẽ rộng mở chào đón con khám phá, trở thành hào kiệt một đời, anh hùng của một thế hệ.”

Sở Tiêu Vi ngồi bên cạnh khuôn mặt tươi cười cũng dần tối sầm: “Nói những chuyện không liên quan này làm gì? Sơ nhi sau này tất nhiên sẽ thành giáo chủ Thanh Mai giáo.”

“Sao có thể để con giống ta và ngươi được? Cả đời bị giam ở núi Thanh Mộ này. Bên ngoài rộng lớn, thật rất thú vị, con sẽ muốn tự nó ngao du. Chứ cả đời ở Thanh mộ sơn này giống như người tù, uổng phí chí khí con người.”

“….”

Sơ nhi dùng chiếc đũa nhúng vào chén rượu, đưa đến miệng liếm thử, khó uống đến mức nhăn nhíu mặt mày. Lạc Ngọc Minh cười khẽ một tiếng, phát hiện ra người đối diện không có động tĩnh, ngẩng đầu nhìn, Sở Tiêu Vi sắc mặt một mảnh xám trắng.

“Hóa ra cho tới bây giờ, ngươi một chút cũng không thay đổi, Thanh Mộ sơn này vĩnh viễn là nhà tù đối với ngươi, có ta thì lại làm lãng phí chí khí của ngươi.”

“Ta…ta không có ý đó.”

“Vậy ý của ngươi là gì?”

Đứa nhỏ trong ngực Lạc Ngọc Minh bị tiếng la của Sở Tiêu Vi làm cho giật mình, miệng mếu máo muốn khóc lại không dám khóc. Sở Tiêu Vi hướng bên ngoài gọi: “Người đâu, mang tiểu thiếu chủ xuống nghỉ tạm.” y quay đầu, mắt hoe đỏ nhìn Lạc Ngọc Minh đang không biết phải nói gì.

“Ta làm nhiều việc vì ngươi như vậy, ngươi muốn có con, ta ngay cả tính mạng cũng không quản mang thai con của ngươi. Ta đối với ngươi cái gì cũng đáp ứng, sắp xếp ổn thỏa tất cả mọi chuyện, vẫn không đổi lại được con tim vô tình của ngươi”

“Đáp ứng? Sắp xếp phù hợp? Sở Tiêu Vi, từng chuyện, kể từ khi bắt đầu, ngươi có chắc là người ngươi cần thực sự là ta? Ngươi phải chịu đựng ta như thế sao? Ngươi tự nhìn lại đi, ngươi ngay cả con của mình cũng mang ra làm con cờ mặc cả, ngươi có việc nào là không tinh kế lừa ta?”

“Ta lừa ngươi… ta lừa ngươi đều là vì ta yêu ngươi.”

“Ngươi yêu ta? Thanh Mai giáo chủ quả thật giàu lòng bác ái.”

“Ngươi có ý gì?”

“Ý gì? Sở giáo chủ ngươi đâu chỉ yêu một mình Lạc Ngọc Minh ta, còn có Hương Sấn, Tần Xương Thần. Lúc trước nói chỉ hôn nàng cho ta, hẳn ngươi luyến tiếc lắm ha”

Sở Tiêu Vi tức giận thực sự, y cầm lấy chén rượu trên bàn ném về phía Lạc Ngọc Minh. Vật thể cứng rắn lạnh như băng đập vào trán Lạc Ngọc Minh, vỡ tan thành nhiều mảnh, một dòng đỏ tươi lặng lẽ chảy dọc theo khuôn mặt trắng ngần, hai người đang khắc khẩu đột nhiên ngây người. Sở Tiêu Vi không nghĩ rằng chính mình lại tổn thương hắn, người mà y không nỡ đụng đến nửa cọng lông. Lạc Ngọc Minh càng không ngờ, người luôn miệng nói yêu hắn, lại có thể hạ thủ không lưu tình như vậy.

“Ngươi vì bọn chúng mà tổn thương ta. Tần Xương Thần quả nhiên nói đúng, tại Thanh Mai giáo này ta chỉ là người ngoài!” dứt lời, hắn quay lưng ra khỏi tẩm cung.

Sở Tiêu Vi từ trong khiếp sợ tỉnh lại, đứng dậy muốn đuổi theo người nọ, nhưng cái bụng to lớn cản trở tầm mắt y, y không nhìn thấy cái bàn dưới chân, chạy chưa được hai bước đã té nhào, bụng quặn lên đau đớn, một dòng dịch nóng từ sau huyệt y chảy ra.

“Ngọc Minh!!!”

Ngọc Minh… đừng đi mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.