CHƯƠNG 36
Editor: Tiểu Hồ Mẫn
Beat: Xích Nguyệt
_____________________
“Ngọc Minh ── “
Tiếng gọi thê lương thống khổ cuối cùng của Sở Tiêu Vi quanh quẩn ở bên tai Lạc Ngọc Minh thật lâu không tan, như hồn phách chết không nhắm mắt quấn quýt lấy cừu địch lúc sinh thời không chịu buông tha. Bước chân không vững, mới phát hiện chính mình lại đi đến chân núi kia cách đây một năm trước. Lúc Sở Tiêu Vi gọi hắn, lúc đó hắn bi phẫn lẫn lộn, trong đầu chỉ có một ý niệm, phải rời khỏi Thanh Mai giáo. Một đường đi xuống đây, tâm trạng thả lỏng hơn chút, mới có tâm tư ngẫm nghĩ về dĩ vãng các loại.
Sờ sờ vết thương trên trán mình, đau đớn như dao cắt, thu tay lại, đều là máu. Y hẳn là không phải cố ý đi, hay là chỉ là tức giận, dù sao mình nói nghiêm trọng như vậy, theo tâm tính của y, loại ngôn ngữ vô sỉ hạ lưu này tất là chịu không nổi rồi.
Cho dù là tức giận, y cũng là vì hai người kia mà giận, còn nói cái gì không có tư tình, không có tư tình mà bị người khác nhắc tới lại như bị đạp trúng đuôi. Nói như thế nào đều là chính mình sai trước, làm gì không chú ý, nói năng không phù hợp. Hắn cũng không phải cố ý, căn bản là không nghĩ tới, ai biết y mẫn cảm như vậy.
Miên man suy nghĩ một hồi, vết thương trên đầu lại nhói đau, là bị mồ hôi thấm vào. Nắng gắt như lửa, không thể cứ đứng ở giữa đường mãi được, may là quán trà năm ngoái vẫn còn, Lạc Ngọc Minh liền đi vào đó.
Gọi một bình trà lạnh, Lạc Ngọc Minh suy nghĩ kỹ việc nên đi hay ở. Trở về? Hai người đến nay thật không dễ dàng, hơn nữa trong bụng người nọ còn có hài tử tám tháng; không quay về? Lạc Ngọc Minh hắn sao lại thất bại đến vậy, bị người đánh còn ỉu xìu trở lại xin lỗi.
Ông lão đưa trà qua đây, hai mắt nhìn Lạc Ngọc Minh mở miệng nói: “Khách quan vào ngày hôm nay của một năm trước cũng đến đây uống trà, ngươi có còn nhớ không?”
“Lão nhân gia ngươi còn nhớ rõ sao, một năm trước đúng là ta đã ở đây uống trà.”
“Khách quan dung mạo bất phàm, tại loại địa phương hẻo lánh này là rất hiếm thấy, lão phu thế nào lại quên được đây. Ta nhớ kỹ lúc đó, khách quan còn mang theo đứa bé một tuổi, cứ khóc suốt, ta còn mang cho nó một bát sữa dê.”
“Đúng rồi, ta còn nhờ ông trông giúp đứa nhỏ một thời gian, lúc đó đã quấy rầy ông rồi.”
“Ai, không đâu, không quấy rầy, đó là con của khách quan nhỉ, vừa nhìn là biết cha con rồi. Có thể có đứa con khiến người thấy phải yêu mến như thế, khách quan cùng phu nhân tất là một đôi thần tiên quyến lữ nha.”
“Đúng vậy ── “
Đúng vậy, cùng Sở Tiêu Vi quen biết bảy năm, chúng ta có Sơ nhi tròn hai tuổi, còn có một hài tử sắp sinh ra, nhiều ràng buộc như vậy, làm sao có thể bỏ được đây.
Thanh toán tiền trà, đứng dậy theo đường vừa đến quay trở về. Bước được hai bước, quay đầu nhìn lại trà quán. Một năm trước, hắn cũng dừng chân trú tại quán trà này, lúc quay lại Thanh Mộ Sơn, Sở Tiêu Vi đã một thân đẫm máu bị dồn tới vách núi. Ngày hôm nay của một năm sau, hắn lại đến trà quán này, không biết lần này quay lại sẽ là tình huống thế nào. Lại nghĩ đến đứa bé hoài thai tám tháng trong bụng Sở Tiêu Vi, nhớ tới tiếng la cuối cùng của Sở Tiêu Vi – “Ngọc minh…”, hắn bỗng nhiên có một loại cảm giác không ổn. Không chậm trễ, hắn nhanh chân chạy về phía Thanh Mộ Sơn.
Lạc Ngọc Minh lòng nóng như lửa đốt vội vã trở về, dự cảm không may trong ngực càng ngày càng mãnh liệt. Thật vất vả về tới cửa Thanh Mai giáo, hai thanh kiếm sáng loáng chắn trước mặt hắn.
“Lạc thiếu hiệp, đắc tội rồi. Giáo chủ có lệnh, trả lại tự do cho thiếu hiệp, không bao giờ phải quay về ***g giam ở giáo này nữa.”
Đây là chuyện gì, phong thuỷ luân hồi sao? Ta trở về xin lỗi, ngươi lại cự tuyệt cách xa ngàn dặm.
“Hắn nếu thật sự không muốn ta quay về, chỉ bằng các ngươi cũng muốn ngăn trở ta sao.” Trong nháy mắt chưởng phong bay ra, hai người bị đánh ngã xuống đất, Lạc Ngọc Minh nhân cơ hội lách mình vào cửa giáo. Còn chưa tới phòng của Thanh Mai giáo chủ, chỉ thấy mấy hạ nhân tỳ nữ hoảng loạn ra ra vào vào. Vội vàng ngăn một tỳ nữ lại hỏi: “Có chuyện gì?”
“Giáo chủ sinh non, bị ra máu rất nhiều…”
Không đợi nàng nói xong, Lạc Ngọc Minh bỏ người lại xông về phía tẩm cung của Sở Tiêu Vi. Đến lúc giật cánh cửa tẩm cung ra, Lạc Ngọc Minh cho là chính mình đang nhìn thấy địa ngục nhân gian.