Thanh Mai Túy

Chương 5: Chương 5




CHƯƠNG 5

Hương Sấn dừng lại, hướng người trên giường thi lễ nói: “Bẩm giáo chủ, Lạc thiếu hiệp đã được thỉnh đến.”

Trước giường buông một tầng hắc sa, không nhìn rõ bên trong.

“Để cho hắn vào, ngươi lui ra đi”. Thanh âm của Sở Tiêu Vi khàn khàn, dẫn theo một tầng thống khổ.

Lạc Ngọc Minh đi vào sa trướng, nhìn thấy tình hình bên trong thì đột nhiên chấn động. Một nữ tử quỳ trước giường, một đại phu trẻ. Nữ tử hai mắt đỏ bừng, nhẹ nhàng nức nở; thanh niên trên trán một tầng mồ hôi, vẻ mặt lo âu.

Còn Sở Tiêu Vi chỉ mặc trung y màu trắng, trên trán buộc một cái khăn, sắc mặt tái nhợt, hai chân mở rộng, nửa dựa nửa nằm trên giường, hai tay gắt gao nắm lấy đệm giường, dùng sức đến nỗi ngón tay trở nên trắng bệch. Làm cho Lạc Ngọc Minh giật mình chính là cái bụng cao cao của Sở Tiêu Vi lộ ra, ngẫu nhiên còn khẽ động, tựa như nữ nhân sắp lâm bồn.

“Như thế nào, ngươi giật mình sao?… Đây là năm ngoái…. ngày tám tháng sáu đêm đó ngươi…. lưu lại. Thanh… Mai giáo tồn tại mấy… trăm năm… vẫn bị gọi là… tà giáo, chính là vì…. Thanh Mai thánh vật có thứ này…. có công dụng điên long đảo phượng. ”

“Ngươi bày mưu đặt bẫy ta, chính là vì thứ này?”

“Không sai….. thực ra…. làm việc này… là để lưu lại ngươi. ”

“Ngươi muốn dùng đứa nhỏ này lưu lại ta?”

“Ngọc Minh… hôm nay ngươi không gật đầu đồng ý ở lại, ta liền không sinh, khiến cho đứa nhỏ… nghẹn chết trong bụng ta, một xác… hai mạng, ta thật muốn xem… ngươi có bao nhiêu vô tình…”

Nghe y nói vậy, Lạc Ngọc Minh vừa tức vừa hận, hận không thể một chưởng giết chết người trước mắt:

“Sở Tiêu Vi, không ngờ ngươi lại dùng biện pháp đê tiện như vậy, dùng sinh mệnh của một đứa trẻ chưa chào đời mà uy hiếp ta.”

“Thanh Mai giáo ta trước nay không phải là danh môn chính phái gì, Sở Tiêu Vi ta cũng không để ý cái gì là được cái gì không được. Cưỡng bức cũng tốt mà lợi dụng cũng thế, ta dùng hết thủ đoạn cũng muốn giữ ngươi lại. Ân… ân… ngô…”

Sở Tiêu Vi bỗng dưng toàn thân run rẩy một cách lợi hại, rên rỉ không ngừng, đau đến nỗi môi cũng mất đi huyết sắc, trắng bệch như một tầng sương.

“Dược…”

Một tì nữ bưng tới một chén thuốc đen tuyền. Áp chế cơn đau như muốn lấy mạng y, Sở Tiêu Vi quay đầu nhìn về phía Lạc Ngọc Minh, còn chưa mở miệng lại nghe đối phương nói:

“Ngươi biết ta đối với ngươi vô tình, cần gì phải bức bách bản thân như thế?”

Sở Tiêu Vi nghĩ muốn cười tự giễu hai tiếng, thật sự là đã không còn khí lực.

“Ngươi còn không hiểu được, ngươi vì cái gì lại thuận theo Hương Sấn trở lại Thanh Mộ sơn. Cái gì mà độc chỉ có Thanh Mai giáo có thể giải, ta căn bản chưa từng hạ độc ngươi, mỗi đầu tháng tám ngươi khó nhịn dục vọng là vì ngươi nhớ đến đêm đó, quên không được thân thể Sở Tiêu Vi ta. Trúng độc không phải ngươi mà là ta, độc ta trúng là tình độc. Ta ăn không ngon, ngủ không yên, không từ mọi thủ đoạn, không cảm thấy thẹn mà cam chịu nằm dưới, cuối cùng lại cam tâm tình nguyện chịu nỗi đau đớn của phụ nhân mà sinh nở. Ta… độc đã xâm nhập vào… xương tủy. A… vô luận thế nào… ta cũng muốn… giữ ngươi lại… chỉ cần ngươi ở lại… rồi sẽ có ngày ta khiến ngươi yêu ta. Là thân sinh cốt nhục ngươi quan trọng, hay giang hồ quan trọng? Ta muốn cho bọn người giang hồ xem bọn chúng luôn miệng ngợi khen “tài mạo vô song Lạc thiếu hiệp” lại không quan tâm sinh mệnh cốt nhục của mình, là một người nhẫn tân như thế nào.

“Sở Tiêu Vi, ngươi chớ có bức ta”.

“Ngươi sai rồi, ta chính là muốn bức ngươi…”

Người trên giường bỗng nhiên ngừng nói, hai tay che bụng, môi, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, đúng là đau đến nỗi rên rỉ cũng không thể. Khố ở dưới hạ thân bắt đầu chảy ra một mảnh dịch ẩm ướt, sau đó là một mảnh đỏ tươi, không ngừng khuếch tán trên đệm, càng ngày càng nhiều. Một nam một nữ quỳ dưới giường luống cuống tay chân, nam tử rất nhanh nhảy lên giường, quỳ gối bên người Sở Tiêu Vi bắt mạch, nữ tử luống cuống tay chân chạy ra ngoài, vừa chạy cừa hô: “Hữu hộ pháp”.

Sở Tiêu Vi khẽ mở miệng suy yếu nói một chữ “dược”, thanh âm nhẹ đến nỗi gần như không thể nghe thấy

Nam tử bên cạnh nói:

“Giáo chủ, nước ối đã phá, Duyên sản dược đã là vô ích, kéo dài sẽ nguy hiểm.”

Sở Tiêu Vi quay đầu nhìn Lạc Ngọc Minh trước giường, vẫn như cũ lạnh lùng

“Ngọc Minh, hài tử của ngươi đúng ra mười ngày trước đã chào đời, ta ở đây chịu đau mười ngày, phải nhờ vào Duyên sản dược mới có thể chờ ngươi trở lại. Hiện tại ta chịu không nổi, nó cũng không chịu được. Ngươi có thể không cần tính mạng Sở Tiêu Vi ta, nhưng ngươi có thể nào bỏ qua ruột thịt của chính mình…

“Lạc thiếu hiệp, máu không cầm được, thực sự không thể kéo dài thêm được nữa, cầu ngươi đáp ứng giáo chủ.”

“Được rồi, được rồi, Sở Tiêu Vi, vẫn là ngươi ngoan độc, ta chịu thua, ta đồng ý… ở lại”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.