Thanh Mai Túy

Chương 6: Chương 6




CHƯƠNG 6

***********

Sở Tiêu Vi: “Người đâu… mang cho Lạc thiếu hiệp… Ngàn công tán”

Lạc Ngọc Minh tiếp nhận rượu thuốc từ tay tì nữ, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

“Ta đáp ứng ngươi lưu lại nhưng ngươi phải đảm bảo với ta đứa nhỏ sẽ chu toàn.”

“Ngươi yên tâm, nó sẽ không ảnh hưởng dù chỉ một sợi tóc”.

Dứt lời, liền nắm tay Lạc Ngọc Minh. Hắn vốn định hung hăng hất ra, nhưng nhìn đến vẻ mặt đau đớn của y, hắn lại không làm thế.

Ở bên cạnh, đại phu trẻ tuổi cởi bỏ quần của Sở Tiêu Vi, tách hai chân y ra, hạ thân trần trụi không sót gì của y hiện ra trước mắt. Miệng huyệt phía dưới vẫn không ngừng chảy ra hỗn hợp trong suốt pha lẫn máu loãng. Thấy vậy, Tần đại phu không khỏi kinh hoảng, hô vọng ra sa trướng bên ngoài: “Trợ sản dược, mau!!!”

Tì nữ bên ngoài cuống quít đáp lời rồi vội vàng chạy ra ngoài. Bên trong tẩm cung, Tần Xương Thần lại tiếp tục phân phó:

“Chuẩn bị nước ấm, càng nhiều càng tốt, đem dao nhúng vào rượu rồi hơ qua lửa, nhanh lên!”

Lại có tì nữ “dạ” rồi chạy ra ngoài. Hương Sấn đã được nữ tử vừa chạy ra lúc trước gọi vào, bối rối chỉ huy hạ nhân chuẩn bị tốt vật phẩm.

Tì nữ tới tới lui lui, Sở Tiêu Vi thét lên một tiếng rên rỉ thống khổ, Tần Xương Thần một lần lại một lần thúc giục, Hương Sấn thất kinh, trong lúc nhất thời, cả tẩm cung loạn thành một đoàn.

Bên trong sa trướng, có lẽ là rất đau đớn, Sở Tiêu Vi nắm tay Lạc Ngọc Minh, khí lực lớn đến nỗi như muốn đem xương của đối phương bóp nát, làm thế nào cũng rút không ra.

Tần Xương Thần tiếp nhận khăn ấm của tì nữ đưa cho, tại nơi đang chảy máu vịn lại cầm máu, màu trắng của khăn lập tức bị nhuộm thành màu máu, lượng máu chảy ra vẫn như cũ không có dấu hiệu giảm bớt, liên tục đổi một cái rồi lại một cái. Từng chậu máu loãng được mang đi, lại có thêm chậu nước sạch khác tiến vào. Nửa canh giờ sau, tình hình vẫn như cũ không có chuyển biến tốt đẹp, Tần Xương Thần, bỏ khăn xuống, tay hướng vào động khẩu tìm kiếm, trong phút chốc, năm ngón tay đã vào hoàn toàn.

Cảm nhận được hành động của hắn, Sở Tiêu Vi nghiến răng nghiến lợi nói:

“Tần Xương Thần, ngươi làm càn!”

Chính là trong tình huống này, dù y có nghiêm khắc răn dạy đến đâu cũng là vô hiệu.

“Không cầm máu được, không thể tiếp tục chờ sản đạo tự mở ra, thuộc hạ đành mạo phạm, thỉnh giáo chủ ngày sau trách phạt.”

Khi nói chuyện, cả bàn tay đều đã đi vào động khẩu, phía dưới mạnh mẽ khuếch trương, tràng vách bị xé rách, Sở Tiêu Vi đau đớn hét thảm một tiếng. Không đợi đối phương thích ứng, bàn tay bắt đầu ở trong động xoay tròn, hướng sâu trong tìm kiếm.

Đầu của Sở Tiêu Vi ngưỡng về phía sau, thành một hình vòng cung, trên trán một tầng mồ hôi, đồng tử nháy mắt mở thật lớn, lại dần dần tan rã, lực đạo trên tay không giảm bớt mà ngược lại còn lớn hơn, miệng mơ hồ kêu không rõ:”Ngọc Minh, Ngọc Minh,… ”

Lạc Ngọc Minh không phải đại phu, đối với y thuật hiểu biết rất ít, càng đừng nói chi chuyện sinh sản. Bất quá hắn cũng có thể hiểu được phần nào, nhìn máu loãng sũng ướt đệm giường cùng bộ dáng đau đớn của Sở Tiêu Vi, hắn cũng biết tình hình không được khả quan. Tình huống ghê người này, hắn không còn để ý yêu hận tình thù, đã quên nam nhân này đê tiện thế nào, đã quên rằng một khắc trước hắn còn thề cả đời sẽ không yêu thương người này mà chỉ có hận, hắn nâng đầu người kia, ghé vào tai y nói: “Tiêu Vi, Tiêu Vi, ngươi hứa với ta đứa nhỏ sẽ không mệnh hệ gì, ngươi không được nuốt lời, Tiêu Vi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.