Ai cũng biết Hà Thái Hồng là bạn thân của Tô Đông Lâm,
thân đến mức mà người ta tưởng đó là tình bạn của hai tên con trai với nhau.
Trong tình bạn, giữa con trai và con gái khác nhau một điểm, khi anh em nói
“no”, bạn không truy hỏi thêm, nhưng khi chị em nói “no”, chắc chắn bạn phải
truy hỏi tới cùng.
Quan hệ giữa Đông Lâm và Đông Vũ như thế nào, Thái
Hồng chưa bao giờ tìm hiểu sâu. Trong những cuộc trò chuyện thường ngày, Đông
Lâm rất ít khi nhắc đến Đông Vũ, Thái Hồng cảm thấy tình cảm giữa hai anh em họ
chắc hẳn có vấn đề.
Rốt cuộc là vấn đề gì, Thái Hồng không hỏi. Nhưng giờ
nhìn ánh mắt của Đông Vũ, rồi lại nhìn sang vẻ mặt của Đông Lâm, vấn đề đó nhất
định không đơn giản chút nào.
“Anh”, Đông Lâm đứng dậy. “Tìm em có chuyện gì?”
Đông Vũ không trả lời, sải bước đi thẳng đến trước bàn
ăn.
Tần Vị dùng khăn ăn khẽ lau miệng, đứng dậy: “Hóa ra
là đến tìm tôi ư?”
Chiều cao của hai người gần như nhau. Cả hai đứng rất
gần, mặt đối mặt, nhướn mày nhìn nhau, chóp mũi gần như muốn đâm thẳng vào mặt
đối phương.
“Tần thị đầu tư vào Thái Vũ rốt cuộc là sao hả?” Tô
Đông Vũ cất tiếng hỏi.
Tần Vị cười nhạt: “Thái Vũ đâu phải của anh nhỉ? Tôi
có tiền, Đông Lâm cần tiền… thì chúng tôi bắt tay thôi.”
Nét mặt Tô Đông Vũ sầm lại, tay phải nắm chặt, giơ ra
đe dọa Tần Vị, gằn giọng nói từng chữ, từng chữ một: “Nhà họ Tô chúng tao không
cần tiền của mày. Chỉ mới nghĩ đến cái chữ “Tần” thôi là tao đã thấy nhơ bẩn
rồi!”
“Thế thì anh nghĩ nhiều rồi đấy”, Tần Vị khẽ cười.
“Dạo này công ty của anh làm ăn thua lỗ, giá cổ phiếu tụt dốc không phanh đúng
không? Hội đồng quản trị liệu có tức giận không? Nể mặt Đông Lâm, nếu anh thực
sự cần tiền thì tôi cũng chẳng để bụng hiềm khích trước kia mà vui lòng giúp
anh một tay…”
Một tiếng “bốp” vang lên, khi câu nói còn chưa dứt, Tô
Đông Vũ đã đấm thẳng vào mặt Tần Vị.
Thái Hồng cũng biết sở thích của hai anh em nhà họ Tô.
Tô Đông Vũ thích quyền anh, Đông Lâm thích leo núi. Quyền anh thì cụ ông không
chấp nhận, leo núi thì cụ bà không đồng ý, nên chẳng ai được đào tạo chuyên
sâu. Sau này Đông Vũ đi du học, ra khỏi tầm mắt của cha mình, có lẽ anh ta đã
theo học quyền anh rồi.
Cú đấm đó vừa nhanh vừa mạnh. Tần Vị loạng choạng ngã
về phía sau, xô vào chiếc bàn khiến bát đĩa rơi loảng xoảng.
Đông Vũ lạnh lùng quát: “Đánh tàn phế nó!”
Khi mọi người còn chưa biết phải phản ứng ra sao, hai
gã đi theo Đông Vũ đã xông lên đánh.
Đông Lâm nghênh chiến, lao vào tay đấm chân đá bọn
chúng. Lúc này Tần Vị cũng đã định thần trở lại, tay quơ lấy chai rượu trên bàn
ném thẳng về phía Đông Vũ.
Quý Hoàng giơ tay kéo Thái Hồng, hỏi: “Đánh nhau rồi,
giờ sao đây? Em muốn anh giúp bên nào?”
“Giúp cái gì mà giúp? Anh không thể đứng ra khuyên can
họ sao?”
“Chẳng khuyên được đâu, còn kéo cả tay chân đến nữa,
có khi sẽ xảy ra án mạng cũng nên.”
“Có liên quan gì đến anh hả, đừng có mà xen vào! Coi
chừng bị thương đấy!” Đang nói chuyện, ở cách đó không xa, Đông Lâm bị ăn một
đấm, đau đến mức rên lên thành tiếng. Thái Hồng đẩy đẩy Quý Hoàng: “Hay là anh
vào giúp Đông Lâm chút đi, xương sườn anh ấy mới bị thương, còn chưa lành hẳn!
Nhớ là đừng có đánh nhau với người ta, kéo người ra ngoài là được rồi.”
Giữa lúc hoảng loạn cô cũng chẳng biết làm thế nào.
Hai anh em đánh nhau, mâu thuẫn nội bộ, Đông Lâm không lên tiếng, cô cũng chẳng
dám tùy tiện báo cảnh sát.
Quý Hoàng lao vào cuộc chiến, định kéo Đông Lâm ra
khỏi hai gã tay chân. Hình như Đông Lâm đã nói gì đó với anh, anh liền buông
Đông Lâm ra và nhảy sang giữ lấy Đông Vũ đang ngồi trên thảm vung nắm đấm đánh
túi bụi vào Tần Vị, rồi kéo anh ta lui về sau, ra đến tận cửa. Đông Vũ đứng bật
dậy, vung một cước nhắm thẳng vào ngực của Quý Hoàng.
Thái Hồng giật thót người, tim như muốn rụng ra ngoài,
bởi cú đá của Đông Vũ rất dứt khoát, gọn gàng, tuy Quý Hoàng đã nhanh nhẹn lùi
về phía sau nhưng cũng không hoàn toàn tránh được.
Thái Hồng gào to: “Dừng lại! Tất cả dừng lại ngay! Nếu
không tôi gọi 110 ngay bây giờ đấy!” Cô lấy di động ra nhưng lại phát hiện
trong đám đánh nhau ồn ào đó, chẳng có ai chú ý đến cô, cũng chẳng có ai nghe
cô nói, tất cả bọn họ lao vào đấm đá nhau, kèm theo đó là tiếng đổ vỡ loảng
xoảng của chai rượu, bát đĩa… Mấy phút sau, trên mặt ai nấy đều nhuốm máu. Mặt
Tần Vị thì bê bết máu me. Hai gã tay chân của Đông Lâm rõ ràng là chiếm thế
thượng phong, bọn họ nhắm thẳng vào Tần Vị, có lẽ được Đông Vũ dặn dò trước nên
không chủ động lắm khi đánh nhau với Đông Lâm. Một trong hai người thấy Quý
Hoàng đang đánh nhau với Đông Vũ, liền bỏ lại Tần Vị, nhảy bổ vào Quý Hoàng.
Phòng này cách âm rất tốt, những người bên ngoài chắc
chắn không nghe thấy gì.
Thái Hồng xông ra cửa, định chạy ra ngoài gọi bảo vệ.
Đông Vũ đang đứng canh ở bên ngoài đột nhiên huýt sáo ra hiệu với hai gã tay
chân. Nhân lúc đó, một gã tung ra một cú đấm, trúng ngay đầu Quý Hoàng, khiến
anh ngã lăn ra bất tỉnh. Ba người kéo Quý Hoàng đi ra cửa, vào thang máy, Thái
Hồng và Đông Lâm vội đuổi theo, đến đại sảnh thì thấy bọn họ kéo Quý Hoàng vào
trong một chiếc minibus, nổ máy rồi lao vút đi.
Chân Thái Hồng mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất. Cô đưa
tay túm lấy Đông Lâm, gào lên: “Xe đâu? Xe của anh đâu? Nhanh đuổi theo đưa Quý
Hoàng về mau!”
“Anh phải vào tìm Tần Vị trước đã.” Đông Lâm nói. “Anh
không lái xe, đó là xe Tần Vị, chìa khóa trên người cậu ta.”
Hai người chạy như bay về phòng riêng, kéo Tần Vị đang
nằm dưới đất dậy. Khuôn mặt anh ta chảy đầy máu, một bên mắt bị sưng vù, bộ com
lê đẹp đẽ cũng bị máu và rượu nhuộm thành đủ màu.
“Cậu có sao không?” Đông Lâm đỡ anh ta dậy, hỏi.
“…” Cổ họng Tần Vị phát ra vài tiếng khàn khàn, có lẽ
đau quá nên không trả lời được.
“Mình giúp cậu rửa mặt trước đã.” Đông Lâm thở dài.
Thái Hồng vội vàng cản lại: “Không còn thời gian đâu,
Quý Hoàng còn ở trong tay bọn họ!”
“Bọn họ sẽ không làm hại Quý Hoàng đâu.” Đông Lâm đưa
mắt nhìn cô, vẻ mặt kỳ quái. “Đưa thầy ấy theo có thể vì sợ Tần Vị sẽ trả đũa.”
“Thế anh mau gọi điện cho anh trai anh đi, bảo anh ấy
thả Quý Hoàng ra. Anh ấy không liên quan đến chuyện này mà!” Thái Hồng đưa di
động của mình cho Đông Lâm.
Đông Lâm ngần ngừ một lát.
“Tốt nhất là đi tìm thầy Quý trước đã”, Tần Vị đột
ngột lên tiếng. “Lấy xe của mình mà đi.”
Ngoài vết thương trên mặt thì những vết thương khác
của Tần Vị không nặng, chắc chỉ bị thương ngoài da. Lúc đầu, Đông Lâm phải dìu
anh ta một chút, sau đó anh ta có thể tự đi một mình được.
Hai gã tay chân đó chỉ tỏ vẻ hung hăng, gây ra tiếng
động lớn, nhưng thực ra cũng ra tay có chừng mực. Thái Hồng lại nghĩ, Tần Vị
chú trọng đến vẻ ngoài, lại thích làm dáng và phô trương thế kia, giờ phải đợi
vết thương trên mặt lành hẳn, có khi phải đến mấy tháng đấy nhỉ? Mấy chỗ bị
thương không biết có cần phẫu thuật không nữa? Với thế lực của Tần gia và tính
cách của Tần Vị, chỉ sợ là bọn họ không để yên đâu nhỉ?
Đông Lâm lái xe, Thái Hồng và Tần Vị cùng ngồi ở ghế
sau. Trước khi ra cửa, Thái Hồng tiện tay cầm một lon nước lạnh, đưa cho Tần
Vị: “Dùng nó chườm một lát đi, không thì sẽ càng sưng hơn nữa đấy.” Tần Vị nhận
lấy chai nước, áp vào mặt mình, đau đến nỗi mặt mày nhăn nhó.
Cả đời anh ta có lẽ rất ít khi rơi vào tình trạng thê
thảm như bây giờ nhỉ? Thái Hồng thầm nghĩ, một người luôn kiêu ngạo, lúc nào
cũng kén chọn, khó chiều như Tần Vị rốt cuộc cũng có lúc buồn cười thế này cơ
đấy!
“Cô cười cái gì?” Tần Vị hỏi.
“Tôi? Tôi có cười sao?” Thái Hồng chỉ tay vào mũi
mình. “Anh bị người ta đánh ra nông nỗi này, tôi còn thấy đau lòng thay anh nữa
là… Sao lại cười được cơ chứ?”
“Cô đang cười, trong lòng cô đang cười.”
“Đồ điên.”
“Đợi đến lúc cô nhìn thấy thầy Quý yêu dấu của cô bị
người ta cắt đứt gân chân xem có còn cười được nữa không?” Tần Vị lạnh lùng hừ
một tiếng. “Đó là thủ đoạn mà Tô Đông Vũ thường dùng đấy.”
Thái Hồng đưa tay giật lại lon nước, ném thẳng xuống
chân, nhướn mày, nghiêm giọng hỏi: “Ý anh là sao? Hả hê lắm sao? Ban nãy nếu
không có Quý Hoàng giúp, cái đầu này của anh đã sưng như đầu heo rồi. Đừng có ở
đó mà nói luyên thuyên. Đáng kiếp! Cho anh đau chết luôn!”
Tần Vị trừng mắt nhìn cô, rút di động ra, nhấn gọi cho
ai đó.
Tô Đông Lâm ngồi ở ghế trước đột nhiên quay người
xuống. “A Vị, tắt điện thoại ngay. Cậu đừng có chấp nhặt với anh ấy.”
“Cậu đề cao mình quá rồi.” Mặt Tần Vị thoáng đanh lại.
“Mình đúng là đang muốn chấp nhặt với anh ta đấy.”
Xe đột ngột phanh “két”, rẽ vào vệ đường, Tô Đông Lâm
nhảy xuống xe, kéo cửa sau ra: “Tắt di động ngay, chuyện này để mình xử lý.”
“Là tôi…”, Tần Vị nói, rõ ràng là đã gọi được cho ai
đó. “Anh biết Tô Đông Vũ của Tô thị chứ?”
“Tắt máy ngay!” Giọng Đông Lâm từ kiên quyết chuyển
thành khẽ quát.
“Tôi ở đường Trung Sơn…”
Tô Đông Lâm gằn từng chữ một: “Tắt máy ngay!”
Thoáng chần chừ một lát, Tần Vị khẽ hừ, cúp máy.
Chiếc xe hơi lại chạy tiếp, ba người ngồi trong xe
không ai nói tiếng nào.
Một phút trôi qua, chiếc xe bất ngờ tăng tốc, Đông Lâm
nói: “Xe của bọn họ ở ngay phía trước.”
Thái Hồng lập tức trở nên căng thẳng: “Anh có thể gọi
điện cho anh trai anh được không, bảo anh ấy thả Quý Hoàng ra?”
“Người kia… có phải là Quý Hoàng không?” Đông Lâm chỉ
tay về phía một chiếc ghế đá bên cạnh vườn hoa ven phố. Có một người ngồi trên
ghế, đầu cúi thấp, người khom khom, không biết là đang làm gì…
Không nhìn rõ mặt của người kia, Thái Hồng cũng không
dám khẳng định, nhưng cô nhận ra đôi giày mà anh đang mang: “Đúng là anh ấy,
mau dừng xe!”
Ba người xuống xe, hối hả chạy đến chỗ anh. Đến trước
mặt Quý Hoàng, thấy hai tay anh chống lên phía trước, hai vai rụt lại, hơi thở
dồn dập, hổn hển… Từ phổi phát ra những tiếng thở khò khè khó khăn.
“Chết rồi, bệnh hen suyễn của anh ấy tái phát rồi.”
Thái Hồng nóng ruột, nước mắt chực trào ra, cuống quýt lấy di động ra gọi cấp
cứu.
Tô Đông Lâm nói: “Không kịp nữa rồi, hay là chúng ta
đưa thầy ấy lên xe, đến bệnh viện!”
Tần Vị nói: “Bây giờ không thể làm liều được, chỉ sợ
sẽ dẫn đến ngạt thở. Thử tìm trong túi thầy ấy xem có mang thuốc hoặc bình xịt
theo không.”
Sắc mặt Quý Hoàng tái nhợt, trán đẫm mồ hôi. Thái Hồng
tìm khắp các túi nhưng không có gì. Đường sá đông nghịt, chẳng biết đến khi nào
xe cấp cứu mới tới nơi, lòng cô nóng như lửa đốt. Đột nhiên cô nhớ ra lúc trước
Quý Hoàng có mang theo một chiếc túi nhỏ, bảo rằng có mang cho cô một cuốn sách
của Lacan, chỗ ăn cơm đông kẻ qua lại, Thái Hồng sợ làm mất nên đã nhét chiếc
túi đó vào ba lô của mình. Nhớ ra chuyện này, cô liền ba chân bốn cẳng chạy về
xe hơi tìm chiếc túi, quả nhiên trong đó có một chai thuốc xịt trị suyễn
Bricasol, lướt mắt đọc cách sử dụng, cô đưa chai xịt vào miệng Quý Hoàng, xịt
mạnh một hơi.
Một lúc sau, Quý Hoàng dần hồi phục trở lại. Không
biết từ khi nào đã có một nhóm người qua đường vây lại xem.
“Có ẩu đả hả?” Một cậu chàng hỏi.
Thái Hồng đứng thẳng dậy, thấy Tần Vị hay mắt thâm
quầng, trên mặt bê bết vết máu chưa khô. Tai của Đông Lâm rách một đường, trên
cổ tay, cánh tay cũng đầy máu. So ra thì Quý Hoàng vẫn là người sạch sẽ nhất,
chỉ có áo sơ mi bị xé rách, trên mặt cũng có một vết bầm lớn.
Ngồi thêm năm phút, liên tục hít bình thuốc xịt, Quý
Hoàng đứng dậy, đi theo Đông Lâm bước vào xe. Hơi thở của anh vẫn còn chút gấp
gáp, có lẽ anh đang tức ngực lắm, Thái Hồng vội mở cửa kính xe, để đầu anh tựa
lên cửa sổ cho thoáng.
“Thầy ấy ở đâu?” Đông Lâm hỏi. “Giờ đến bệnh viện hay
về nhà?”
“Không cần đến bệnh viện đâu.” Quý Hoàng đáp. “Tôi
không sao!”
“Thế để tôi đưa thầy về nhà vậy.”
“Nhà anh ấy trên đường Huệ Nam.” Thái Hồng nói.
“Đường Huệ Nam? Con đường đó đang sửa chữa, hay tắc
đường lắm.” Đông Lâm đảo vô lăng, chiếc xe rẽ vào một con đường khác. “Nơi này
rất gần chỗ anh ở, hay là đến nhà anh nghỉ tạm một lát nhé? Vết thương trên mặt
A Vị cũng cần phải nhanh chóng được xử lý.”
Không ai phản đối, chiếc xe đi vào bãi đỗ xe dưới tầng
hầm của một tòa cao ốc. Mọi người đi thang máy lên tầng mười sáu, Đông Lâm mở
cửa của một căn hộ. Tính ra thì tình bạn giữa Thái Hồng và Đông Lâm cũng được
năm, sáu năm rồi, nhưng Thái Hồng chưa một lần bước chân vào nhà của Đông Lâm.
Cô chưa từng đến thăm ngôi nhà tọa lạc ở khu dân cư cũ phía Nam thành phố, vố
là nhà cũ của cha mẹ Đông Lâm, cũng chưa từng bước vào căn hộ chung cư của
riêng Đông Lâm ở giữa khu phố sầm uất.
Thời đại học, Đông Lâm cũng ở trong ký túc xá như bao
sinh viên khác, anh dường như rất thích môi trường trong ký túc xá. Sau này
nghe nói anh thường xuyên dọn nhà, dọn từ căn hộ chung cư này đến căn hộ chung
cư khác, tự xưng là dân du mục thành phố. Đông Lâm rất kén chọn nhà ở, không có
nơi nào hoàn hảo đến mức anh vẫn thấy thích sau hai năm ở đó cả. Anh hiểu rõ
từng nơi ăn chơi giải trí, từng rạp chiếu phim, vũ trường, quán bar, tất cả
những nhà hàng và câu lạc bộ cao cấp của thành phố này. Sau giờ làm, anh thường
xuyên đi ăn, chơi đến nửa đêm mới về nhà, tận hưởng cuộc sống độc thân vui vẻ.
Cho nên dù ai cũng biết Tô nhị thiếu gia lắm tiền nhiều của, nhưng không ai
biết rốt cuộc anh có bao nhiêu tiền, chẳng hạn như, anh ở căn nhà như thế nào?
Có bao nhiêu chiếc xe? Có bao nhiêu tài khoản? Một năm rốt cuộc kiếm được bao
nhiêu tiền? v.v… Tô Đông Lâm rất ít khi để người khác có cơ hội bàn tán về cuộc
sống cá nhân của anh.
Tòa cao ốc này chắc hẳn thuộc về khu dân cư cao cấp
của thành phố, nhưng căn hộ của Đông Lâm lại không xa hoa như trong trí tưởng
tượng của Thái Hồng. Một căn hộ 3LDK rất bình thường, mỗi căn phòng đều rất
rộng rãi, nội thất, trang trí rất phá cách. Phòng bếp được thiết kế theo phong
cách mở, trên kệ bếp có gắn lớp đá hoa cương sắc màu rực rỡ. Vừa bước vào cửa
đã thấy trên tường treo một bức ảnh đen trắng rất to của Marilyn Monroe. Thái
Hồng nhận ra rằng, dường như Đông Lâm rất yêu thích Monroe, trong nhà anh treo
rất nhiều những bức ảnh chụp trong phim, theo từng thời kỳ của Monroe. Nhìn ánh
mắt mê hồn như ảo ảnh thoáng qua của cô minh tinh Hollywood, trong lòng cô bỗng
ngạc nhiên, bởi Đông Lâm chưa bao giờ nhắc đến người này với cô.
Người bị bệnh hen suyễn không thể nằm thẳng, Thái Hồng
để Quý Hoàng ngồi xuống sofa trong phòng ngủ, bảo anh nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Anh đã đỡ nhiều rồi”, Quý Hoàng nói.
“Bọn họ… ý em là, bọn người trên xe, không hành hạ anh
chứ?” Thái Hồng nhận từ Đông Lâm vài miếng băng keo cá nhân, rồi dùng rượu cồn
lau sạch vết thương trên tay anh.
“Không”. Quý Hoàng đáp. “Có lẽ bọn họ thấy anh thở hổn
hển không ra hơi, tưởng anh sắp chết đến nơi nên thả anh xuống.”
Thấy Đông Lâm đã rời khỏi, Quý Hoàng lại nói: “Bạn của
em chắc là dân làm ăn chân chính đúng không? Tại sao lại chọc phải bọn xã hội
đen thế?”
“Làm gì có xã hội đen nào!” Thái Hồng cười khổ. “Người
đó là Tô Đông Vũ, anh trai của Đông Lâm. Chắc là trước đây có thù hằn với Tần
Vị… chuyện trên thương trường, ai nói rõ được chứ?”
“Không ai làm em bị thương chứ?” Anh nhìn cô thật lâu,
hỏi.
“Không có.” Thái Hồng thở dài. “Hy vọng là tiền anh
thắng độ bi a còn trong túi, nếu không thì hôm nay hai chúng ta lỗ chết luôn!
Đông Lâm là kẻ chuyên thích gây rắc rối, giờ lại thêm một Tần Vị nữa, trời ạ!”
Quý Hoàng nháy mắt: “Tiền cơm anh đã trả từ lâu rồi.”
“Anh trả rồi?” Thái Hồng suýt không thốt ra được lời
nào. “Không phải ăn xong rồi mới trả tiền sao?”
“Anh sợ hai người họ giành với anh, nên trả trước
rồi.”
“Hết bao nhiêu tiền?”
“Tất cả số tiền anh thắng được đều trả hết rồi.”
“Sao anh không giữ lại một ít chứ?” Thái Hồng ngẩn ra.
“Nhà anh cũng có dư giả gì đâu!”
“Đã nói trước là anh mời. Họ đều là bạn bè của em, sao
anh có thể lấy tiền của họ cơ chứ?”
“Được rồi.” Thái Hồng cười khổ. “Ý của anh em hiểu.
Anh ở đây nghỉ chút đi, em đi kiếm chút đồ ăn cho anh, đánh nhau xong nhanh đói
lắm.”
“Cảm ơn, một bát canh là được rồi.”
Thái Hồng đi ra phòng khách.
Chỉ một lát, mặt của Tần Vị đã được bôi thuốc xong.
Cửa phòng tắm mở rộng, có tiếng nước chảy, Thái Hồng bước vào trong, nhìn thấy
Đông Lâm đang rửa vết thương trên cánh tay mình.
“Bọn anh không sao chứ? Có cần đến bệnh viện không?”
“Không cần, chỉ là vết thương ngoài da thôi. Không
nghiêm trọng đâu.” Đông Lâm đáp.
Trên tấm gương trong phòng tắm có dán một tấm ảnh. Đó
là một cô gái người ngoại quốc xinh đẹp với mái tóc đỏ rực rỡ và vòng một ngoại
cỡ. Chẳng lẽ “khẩu vị” của Đông Lâm thay đổi rồi sao? Người đó là bạn gái mới
của anh ư?
“Này!” Thái Hồng đưa tay chỉ bức ảnh. “Cô nàng này là
ai vậy?”
“Christina Hendrick.”
“Christina?” Thái Hồng tỏ ra như chưa từng nghe nói
đến cái tên này.
“Cô ấy được một tạp chí của Mỹ bình chọn là cô gái gợi
cảm nhất thế giới.”
“Ồ!”
“Em biết không, mỗi người đàn ông bắt chuyện với cô ấy
đều có ý đồ cả. Bọn họ chẳng qua là muốn được nhìn vòng một của cô ấy một lần.”
Thái Hồng trừng mắt nhìn anh: “Anh… quen cô ấy?”
“Không quen.” Đông Lâm đáp. “Anh chỉ là muốn luyện tập
một chút thôi.”
“Luyện tập?”
“Hằng ngày, khi đánh răng anh đều giả vờ như đang nói
chuyện với cô ấy, hỏi cô ấy ăn cơm chưa? Thích màu gì nhất? Có thể mời cô ấy đi
uống cà phê không?...”
“Mục đích của anh là…”
“Anh nhìn chằm chằm vào mặt cô ấy để cô ấy nghĩ rằng
anh rất chân thành, thực ra anh chỉ muốn rèn luyện ánh mắt một chút thôi.”
“Rèn luyện ánh mắt của anh?”
“Khi trò chuyện với một người con gái đẹp, anh phải
giả vờ như ánh mắt mình đang chăm chú nhìn vào mặt cô ấy, nhưng đồng thời phải
có thể liếc thấy vòng một của cô ta.”
“Ồ! Làm được như thế chắc khó lắm nhỉ!”
“Cho nên mới phải tập luyện.”
“Này, ý anh là sao hả?” Thái Hồng vội vàng đưa tay lên
che ngực.
“Che gì mà che?” Đông Lâm bật cười. “Nhìn em mà anh
còn phải tập luyện sao hả?”
Thái Hồng trợn mắt, nguýt anh một cái rõ dài: “Anh có
biết hôm nay vì anh mà em đã mất trinh trong lời nói rồi không?”
“Thật sao?” Tô Đông Lâm nói, vẻ gian tà: “Làm sao mà
mất trinh?”
“Có một chuyện chưa nói với anh, Quách Lợi Lợi tìm em
để dò hỏi một vấn đề của anh.”
“Vấn đề gì?”
“Khuynh hướng giới tính của anh.”
“Cô ấy cảm thấy khuynh hướng giới tính của anh có vấn
đề?”
“Đương nhiên không có vấn đề.” Thái Hồng nói. “Nhưng
cô ấy truy cùng đuổi tận quá, thậm chí còn hỏi hai chúng ta đã làm… gì đó chưa
nữa.”
“Trơ trẽn! Đê tiện!” Đông Lâm hừ một tiếng khinh miệt,
thoáng dừng lại rồi hỏi tiếp: “Thế em trả lời thế nào?”
“Em nói hai chúng ta làm rồi.”
“Oái!”
“Anh kêu cái quỷ gì đấy hả?”
“Cô ấy hỏi là em liền trả lời, em là đồ ngốc à?” Tô
Đông Lâm giận sôi máu. “Thôi, em đã giúp thì giúp cho trót, để chứng minh giới
tính của anh hoàn toàn bình thường, em lấy anh luôn đi.”
“Ê, đừng có “được voi” rồi mà còn đả kích người ta,
chính em giúp anh rồi đấy nhé!” Thái Hồng nói. “Anh và một người như em có gì
gì đó, so với việc có gì gì đó với người khác có phải an toàn hơn nhiều không?
Với cái miệng thích ba hoa chích chòe vủa Quách Lợi Lợi, chỉ một giây thôi là đã
“thổi” những lời đó đến tai cha mẹ anh. Được rồi, nói nghe xem nào, rốt cuộc
Quách Lợi Lợi đến tìm em làm gì? Giữa anh và Đông Vũ rốt cuộc đã xảy ra chuyện
gì?”
Tô Đông Lâm cúi đầu ngẫm nghĩ, đáp: “Gần đây Đông Vũ
đầu tư không được thuận lợi, lại đúng đợt khủng hoảng tài chính, mấy khoản tiền
lớn đều coi như nước chảy trôi sông. Mẹ anh tiếc tiền, cha anh trách anh ấy vô
dụng, đã mấy lần nổi cáu với anh ấy, cũng chẳng chịu cho anh ấy tiền để chữa
cháy. Đông Vũ lòng nóng như lửa đốt, chỉ còn cách tìm nguồn viện trợ bên ngoài,
gần đây nghe nói qua lại rất thân mật với tiểu thư con của một đại gia trong
giới bất động sản. Lợi Lợi sợ anh ấy vì tiền mà ly dị cô ấy nên đang chạy vạy
khắp nơi để tìm cách cứu vãn. Em phải cẩn thận với cô gái này một chút. Trước
khi sinh con trai thì rất bình thường, nhưng sau khi sinh con, hằng ngày bị
hoang tưởng, cảm thấy có người muốn tranh giành tài sản với mình. Cha mẹ anh
trước giờ có hơi thiên vị, con người anh trai lại nhạy cảm, Lợi Lợi cảm thấy
bất mãn với họ… Nói chung là trong nhà loạn cả lên, đến anh cũng chẳng muốn về
nữa. Thái Hồng, nhớ là phải tránh xa cô ta ra một chút, ả đàn bà này không đơn
giản đâu. Anh trai anh muốn “chơi” cô ta chắc chắn không đơn giản. Cô ta đến
tìm em, nếu như chứng minh được anh chơi bời trác táng, sẽ nói bóng gió cho cha
anh biết, cha anh một khi tức giận, tự nhiên sẽ thay đổi cách nghĩ và để lại
tài sản cho con cả. Nếu như chứng minh được rằng anh và em đang hẹn hò, cô ta
cũng vui mừng. Một là đối với cô ta, em chỉ là một con ngốc, mọi sự đều dễ giải
quyết. Hai là, từ em có thể thám thính được không ít chuyện của anh, đổi lại là
người khác thì chẳng dễ dàng được như thế.”
“Em… em sao lại là con ngốc được chứ?” Thái Hồng tức
giận nói. “Trình độ học vấn của em cao hơn cô ta nhiều!”
“EQ của em thấp, được chưa nào?”
“Sao EQ của em lại thấp chứ?”
“Ở ngay bên cạnh có hẳn một quý tộc độc thân em không
cần, lại chạy đi tìm một anh thầy giáo đại học đi làm thêm ở khắp nơi…” Tô Đông
Lâm cười. “Em đấu với gì mà chẳng được, sao lại cứ khăng khăng thích đối đầu
với quy luật xã hội thế hả?”
“Được thôi, em không đấu với quy luật của xã hội, thế
này đi…” Cô thoáng nhìn đồng hồ. “Cục Dân chính chắc vẫn còn mở cửa, đi nào,
hai chúng ta đi đăng kí kết hôn!”
Tô Đông Lâm vội đưa tay bịt miệng cô: “Tiểu thư! Em
giết anh luôn đi!”
Thái Hồng thở dài, ánh mắt đăm chiêu nhìn anh: “Đông
Lâm, lúc nào anh mới là thực đây?”
Thấy anh ấp a ấp úng nửa ngày trời không nói được câu
nào, cô vỗ vỗ vào vai anh: “Được rồi, không làm khó anh nữa. Quý Hoàng nói muốn
uống canh, anh mau đi nấu.”