Tuy gia cảnh nhà Thái Hồng chỉ bình thường, nhưng cô
cũng có tính khí công chúa chứ chẳng vừa. Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ nấu một
bữa cơm hay động tay vào giặt một cái áo, cọ rửa nhà vệ sinh, ngay đến chăn màn
trên giường mình cũng chẳng gấp gọn gàng được mấy lần, cùng lắm là phụ mẹ nhặt
rau, quét nhà, lau bàn… Ấy vậy mà còn thường xuyên bị chê là làm không sạch.
Nguyên nhân là bởi bệnh sạch sẽ của Lý Minh Châu đã quá đáng đến mức khiến
người ta phải phẫn nộ, chẳng ai trong nhà là không chịu sự giày vò vì nó cả.
Tấm kính trên cửa sổ phải bóng loáng, sàn nhà phải sạch bong không một hạt bụi,
nền nhà vệ sinh phải trắng tinh, những chiếc đĩa đã rửa xong phải khô ráo, ga
giường mỗi tuần thay một lần, tấm gương cách ngày lại lau một bận… Mấy chuyện
này còn là chuyện nhỏ, mấy chuyện “lớn” đều rơi lên đầu Hà Đại Lộ, ai bảo ông
là người đàn ông duy nhất trong gia đình? Cứ cuối tuần là Hà Đại Lộ phải lau
chùi máy hút khói, sau đó dùng bàn chải thép lau chùi lớp cặn dầu dính trên
gạch men ở kệ bếp. Chỉ thế thôi là tốn mất một buổi sáng. Nếu Hà Đại Lộ phải
lái taxi không làm được thì Minh Châu sẽ xắn tay áo tự làm, tiếc tiền không mua
nước tẩy rửa thì dùng kiềm, mà phải là kiềm mạnh nữa cơ.
Mỗi lần Thái Hồng muốn lên tiếng bênh vực cho cha, Hà
Đại Lộ lại vừa hút thuốc vừa nói: “Thái Hồng à, nghe cha nói này, về chuyện
liên quan đến dọn dẹp vệ sinh, dù mẹ con có ý nghĩ hoang đường đến đâu thì cũng
đừng bao giờ tranh cãi với bà.” Cô còn chưa kịp tiêu hóa hết câu này, Hà Đại Lộ
lại nói tiếp: “Nhớ kỹ đấy. Cha luôn coi nó như bí kíp để truyền lại cho con
cái, dù lời mẹ con nghe có vẻ hoang đường, khó tin đến nhường nào thì cũng đừng
bao giờ tranh cãi với bà, bởi vì bà là người dưỡng dục con. Chấm hết.”
Thái Hồng không biết nấu nướng còn có một nguyên nhân
khác nữa. Thái Hồng mắc “hội chứng sợ khí ga”, tất nhiên, nếu nó cũng được coi
là một loại hội chứng sợ hãi. Lúc Thái Hồng sáu tuổi, vào một ngày nọ, ở tầng
dưới đột nhiên phát ra tiếng nổ lớn, không những làm vỡ kính cửa sổ mà còn gây
cháy. Thái Hồng tưởng nhà sắp sập đến nơi, sợ đến nỗi cứ lao thẳng xuống dưới
lầu. Đúng lúc đó, cô nhìn thấy hàng xóm chạy đến dập lửa và khiêng chủ căn hộ
đó ra, toàn thân bị thiêu cháy nhìn không ra mặt mũi. Nguyên nhân là do bà cụ
Trương ở tầng sáu nhóm lửa mà không biết khí ga đang rò rỉ. Bà cụ bị bỏng nặng,
đưa vào bệnh viện được mấy ngày thì qua đời. Vì chuyện này mà Thái Hồng bị ám
ảnh, từ đó cứ thấy bình ga là mặt cô biến sắc. Đến nỗi, mỗi lần Minh Châu nấu
nướng đều phải dùng vải hoa phủ lên bình ga để che đi.
Thấy Thái Hồng hất hàm sai khiến mình, Tô Đông Lâm
khịt mũi cười giễu: “Lạ nhỉ? Chẳng lẽ em có bạn trai thì anh phải trở thành nô
lệ sao? Còn phải hầm canh cho anh ta uống?”
“Thứ nhất, tự anh mời bọn em đến nhà anh, bọn em là
khách, anh là chủ nhà, đương nhiên anh phải tiếp đãi bọn em rồi. Thứ hai, lúc
anh nằm viện đã uống bao nhiêu canh của em rồi hả? Giờ trả chút tình nghĩa
không được sao? Thứ ba, Quý Hoàng hôm nay giúp anh, nếu không thì chẳng biết
bọn anh bị người ta đánh cho thê thảm đến mức nào rồi.”
Đông Lâm nghe cô nói mà nhức cả đầu, anh dùng khăn
bông lau tay: “Thôi được, anh ra xem trong tủ lạnh còn gì không.”
Hai người bước ra phòng khách mở tủ lạnh, Thái Hồng há
hốc miệng sửng sốt. Đây… chính là tủ lạnh của một anh chàng độc thân sao? Trống
không, trong đó chỉ có mấy lon bia, mấy chai nước uống, vài hộp sôcôla, một hộp
bánh quy, ngoài ra không có bất cứ thứ gì khác, đến một cọng hành cũng chẳng
có.
“Em qua hỏi thử Quý Hoàng, uống bia có được không?” Tô
Đông Lâm nói.
“Không được, anh ấy nói là muốn uống canh thì phải nấu
canh.” Thái Hồng kiên quyết.
“Anh chưa bao giờ nấu canh.”
“Em cũng chưa bao giờ nấu.”
“Canh phải nấu thế nào?”
“Sao em biết được chứ?”
“Có thể Tần Vị biết đấy.” Đông Lâm đưa mắt nhìn Tần Vị
đang mặt mày cau có ngồi nghiêng ngả trên sofa.
Anh bước qua thì thầm vài câu với Tần Vị. Tần Vị đứng
dậy tìm di động: “Hay là cứ gọi đồ ăn sẵn đi, thầy ấy có nói là muốn uống canh
gì không?”
Thái Hồng nói: “Tự mình nấu vẫn tốt hơn, sạch sẽ hơn.
Quý Hoàng bị hen suyễn, có vài loại gia vị không ăn được, lỡ mà phát bệnh nữa
thì phiền phức lắm.”
Tần Vị ngẫm nghĩ, nói: “Để tôi về nhà xem trong tủ
lạnh có còn thứ gì không.”
Anh đi ra cửa, một lát sau quay lại, trên tay cầm một
quả trứng gà, một gói tảo tía, và một miếng pho mát.
Thái Hồng thoáng ngẩn ra: “Nhanh thế? Anh cũng ở đây
ư?”
“Ừ, tôi ở ngay căn hộ đối diện.” Nói rồi anh đi thẳng
xuống bếp. Lấy một cái bát, đập trứng gà vào rồi đánh trứng với vẻ rất thuần
thục. Tiếp đó đổ dầu vào chảo nóng, không lâu sau đã có một bát canh tảo tía
nóng hổi, thơm phức.
Trong thoáng chốc, ấn tượng của Thái Hồng về Tần Vị
thay đổi hẳn.
“Cảm ơn anh!” Thái Hồng đón lấy bát canh, đưa lên mũi
ngửi ngửi: “Thơm quá!”
Cô đẩy cửa bước vào, Quý Hoàng đã tỉnh dậy.
“Anh uống chút canh đi!”
Canh rất nóng, cô cầm lên, khẽ thổi, lại dùng thìa đảo
một lượt cho đỡ nóng. Anh mỉm cười đón lấy bát canh, rồi từ tốn uống từng thìa.
“Đã đỡ hơn chút nào chưa?” Cô ngồi xuống bên cạnh anh,
thấy tóc anh hơi rối, liền thuận tay giúp anh vuốt vuốt lại cho ngay ngắn.
“Đã không sao rồi”, anh nói.
“Hồi nãy trên đường đi, anh dọa em sợ chết khiếp luôn
rồi đấy.” Cô nhỏ giọng nói. “Đều là lỗi của em, em không nên bảo anh vào giúp
Đông Lâm!”
“Không sao mà.”
“Thế lát nữa em cùng về với anh nhé?” Thái Hồng nói.
“Em phải đưa anh về tận nhà mới yên tâm.”
Quý Hoàng đưa mắt nhìn đồng hồ: “Xin lỗi, buổi tối anh
còn phải đi làm. Cũng sắp đến giờ, uống xong bát canh này anh phải đi rồi.”
“Đến nhà hàng lần trước đấy hả?”
“Ừm.”
“Không thể xin nghỉ một buổi sao? Cứ nói với ông chủ
là anh bị ốm không được sao?”
“Làm như vậy không hay lắm, xin nghỉ đột xuất như thế
họ không kịp tìm người thay thế.” Nói xong, anh uống ngụm canh cuối cùng, rồi
đứng dậy. “Yên tâm đi, làm ca tối không mệt đâu, đa số khách chỉ đến uống rượu,
ít người đến ăn cơm lắm.”
“Thế thì em đi cùng anh.” Thái Hồng tìm ba lô của
mình, thu dọn lại đồ đạc. “Em đến quán cà phê bên cạnh chấm bài, đợi anh tan ca
rồi mình cùng về.”
“…” Không ngờ cô lại làm như thế, Quý Hoàng có chút lúng
túng. Anh ngẫm nghĩ, rồi cầm tay cô, siết chặt, giọng nói nghiêm túc: “Cảm ơn
em? Cảm ơn em đã quan tâm đến anh như thế. Anh tan ca rất muộn, em ngồi một
mình ở ngoài đợi anh không yên tâm, lúc trước em cũng bị một phen hoảng sợ rồi,
nên về nghỉ ngơi sớm đi.”
Thái Hồng thấy buồn cười, nhưng thấy dáng vẻ anh
nghiêm túc như thế cô lại không cười nổi. Đây là cách bày tỏ của thời nào vậy
hả? Thời kỳ Dân quốc sao? Sao mà nghiêm túc quá vậy? Cứ như là trao một món bảo
bối vào tay cô ấy!
“Được rồi, em không làm khó anh.” Thái Hồng gật đầu.
Sau khi tạm biệt Tô Đông Lâm và Tần Vị, Thái Hồng đưa
Quý Hoàng đến nhà hàng trên đường Huệ Đông. Sau đó tiện đường ghé vào chung cư
thăm Hàn Thanh.
Cô đã gọi điện cho Hàn Thanh từ trước, bảo cô ấy mang
hồ sơ đến gặp Tần Vị, lúc đó Hàn Thanh đã nói cho cô biết Hạ Phong không có
nhà, đưa Đa Đa về quê thăm họ hàng hai ngày nay rồi.
Hàn Thanh đón Thái Hồng vào nhà, mời cô ngồi xuống
sofa, rồi đưa cho cô một bát canh táo đỏ hạt sen ninh nhừ.
Thái Hồng thấy hôm nay cô trang điểm nhẹ, tóc được vấn
cao để lộ vầng trán thông minh, trên người thoang thoảng hương nước hoa dịu
nhẹ. Mẹ Thái Hồng từng nói, nếu quay về thời phong kiến, Hàn Thanh sẽ là một
đại mỹ nhân, bởi cô có vẻ ngoài giống minh tinh màn bạc Trần Hồng, chỉ là mắt
không to bằng, đôi môi không căng mọng bằng, nhưng khuôn mặt tròn trĩnh, xinh
xắn, trông rất phúc hậu. Hơn nữa khóe môi cô khẽ cong, lúc nào trông cũng như
đang tủm tỉm cười. Lần đầu gặp cô, người khác đều ấn tượng cô rất gần gũi, thân
thiện, dù có không thích cô đi chăng nữa cũng rất khó để căm ghét cô.
“Chuyện phỏng vấn sao rồi?” Thái Hồng hỏi.
“Rất thuận lợi.” Hàn Thanh đáp. “Họ thông báo mình
ngày mai đi làm. Thái Hồng, mình thực sự cảm ơn cậu rất nhiều.”
“Tiền lương thì sao? Chắc không thấp đâu nhỉ?”
Hàn Thanh nói ra một con số, Thái Hồng giật mình: “Ôi
trời ơi! Gấp mấy lần của mình ấy chứ! Gã Tần Vị này đúng là cái máy in tiền mà.
Nếu biết sớm mình cũng qua đó cho rồi, còn ở đây vất vả lấy cái bằng tiến sĩ
làm gì nữa!”
“Người tuyển dụng nói với mình, công việc sẽ tương đối
bận rộn, bởi vì phải thường xuyên đi công tác với sếp Tần, nhưng mà trợ cấp
cũng rất cao.”
“Cậu ứng phó được không đấy?” Thái Hồng bắt đầu lo
lắng. “Gã Tổng giám đốc Tần này là dân làm tài chính đấy.”
“Cậu quên là mình có hai bằng tiếng Trung và Kinh tế
học rồi sao? Hồi học đại học mình có theo học các môn Kinh tế học, Vi tích
phân, Xác suất thống kê và đều đạt chín mươi điểm đấy. Bằng kinh tế học là cha
mình bắt mình học, vì sợ học ngành tiếng Trung ra khó tìm việc. Thực ra mình
cũng chẳng thích thú gì tài chính, mình thích văn học hơn.”
“Đúng, đúng! Mình thật lú lẫn, quên chưa nói chuyện
này với anh ta. Mình cứ nghĩ mấy anh ấy chỉ cần một cô thư ký hành chính làm
mấy chuyện như viết công văn, sắp xếp lịch trình, chuẩn bị hội họp… gì đó thôi.
Đúng rồi, Hạ Phong có ý kiến gì không? Cậu ta đồng ý cho cậu đi làm không?”
“Mình đã nói với anh ấy rồi. Anh ấy không bằng lòng
lắm, nhưng cũng không phản đối.” Ánh mắt Hàn Thanh bỗng trở nên ảm đạm. “Anh ấy
nói thời gian này phải đi khắp nơi xin việc, nếu mình đi làm ngay, anh ấy phải
ở nhà trông con, làm việc nhà, không thể tập trung đi tìm việc được. Anh ấy hỏi
mình có thể đợi một thời gian nữa không, xem tình hình công việc của anh ấy thế
nào đã. Mình đã suy nghĩ rất lâu, cảm thấy cậu nói đúng. Bây giờ là thời kỳ
khủng hoảng, nếu mình có cơ hội kiếm tiền để cứu lấy cái nhà này, vì Đa Đa mình
không thể lùi bước được. Mình không muốn bỏ lỡ cơ hội này, nên mình không đồng
ý, nhất định phải đi làm. Anh ấy tức giận, rồi lại gây gổ với mình…”
Thái Hồng bất giác rùng mình: “Không phải lại động
chân động tay nữa chứ?”
“Không, chỉ là sắc mặt anh ấy rất khó coi. Thái Hồng,
cậu biết không…”, đột nhiên cô thở dài. “Mấy hôm trước mình đi chợ, trên đường
đi ngang qua một tiệm bán quần áo, trước cửa tiệm có một tấm gương to lắm, mình
đứng trước tấm gương đó rất lâu, nhưng không sao nhận ra người trong tấm gương
đó là ai…”
Thái Hồng im lặng.
“Đầu tóc khô cứng, rũ rượi, hai mắt thâm quầng, da dẻ
khô sạm, cả gương mặt xuống sắc, ủ rũ, đầy những lo lắng đăm chiêu. Nói thật,
mình thực sự không muốn thừa nhận người trong gương đó là mình, mình nhớ tuổi
mười bảy mình trông như thế nào, tuổi hai mươi như thế nào… Thay đổi quá nhiều,
mình thực sự không cam tâm. Hạ Phong nói mình ích kỷ, mình ích kỷ thật sao? Nếu
anh ấy đi tìm việc, thì đó là phấn đấu vì tương lai cái nhà này, tất cả mọi
người đều phải hy sinh bản thân để ủng hộ anh ấy. Còn nếu mình đi tìm việc,
cũng là vì cái nhà này, tại sao mình lại thành ích kỷ cơ chứ? Là không sẵn lòng
hy sinh sao? Mình quả thực không hiểu nổi anh ấy nữa!”
“Đừng tự trách mình quá, nếu cậu muốn đi làm thì cũng
có thể đi làm mà. Hạ Phong chắc phải ủng hộ cậu chứ!”. Thái Hồng nói. “Còn
chuyện nghỉ việc, cậu ta đã thú thật với cậu chưa?”
“Vẫn chưa.” Hai mắt Hàn Thanh bất giác đỏ hoe. “Thái
Hồng, chuyện đến nước này rồi, mình thực sự đau lòng lắm. Mình đau lòng không
phải vì anh ấy mất việc, mà vì anh ấy không tin tưởng mình, không chịu nói cho
mình biết chuyện này.”
Thái Hồng nắm tay cô, dịu dọng nói: “Đừng nghĩ thế. Dù
là bất kỳ người đàn ông nào rơi vào tình huống này cũng không dễ bộc bạch với
vợ con, cậu ta cũng chẳng dễ chịu gì, hãy cho cậu ta thêm chút thời gian nữa
đi. Còn nữa, bây giờ sinh viên đã thi xong rồi, mình cũng không quá bận rộn,
nếu cậu có chuyện gì gấp, hoặc nếu Hạ Phong phải đi phỏng vấn, không có ai
trông Đa Đa thì cứ giao cho mình nhé!”
“Cảm ơn. Mình cũng định cho Đa Đa đi nhà trẻ. Đúng là
nó còn nhỏ, mình cũng không đành lòng, nhưng dù sao để thầy cô trong trường mẫu
giáo trông Đa Đa mình còn yên tâm hơn so với việc để Hạ Phong trông con. Huống
chi bây giờ tâm trạng anh ấy không tốt, động một tí là cáu bẳn rồi trút giận
lên đầu con trai. Đa Đa vừa nhìn thấy anh ấy là sợ run lên.”
“Là nhà trẻ nào? Gần nhà cậu hả?”
“Cậu quên rồi à, trường đại học của bọn mình có nhà
trẻ trực thuộc đấy thôi.” Hàn Thanh nói. “Hôm nay mình đã đi xem rồi, trang
thiết bị ở đó rất tốt, mấy trường sư phạm mẫu giáo cũng thường gửi sinh viên
đến thực tập. Hai cô dạy lớp mẫu giáo đều rất có kinh nghiệm, còn có rất nhiều
thầy cô trẻ thực tập ở đó. Giáo viên nhiều lắm, môi trường cũng an toàn. Đắt
thì đúng là có đắt hơn chút nhưng mà có nhiều hoạt động, hơn nữa còn lo ăn ba
bữa, mình rất hài lòng. Trước đây mình không dám nghĩ đến, bây giờ có tiền
lương nên cũng có thể lo được.”
Thái Hồng vỗ tay: “Cậu xem, người đi làm rồi có khác,
nói chuyện cứng cỏi ghê!”
“Thật sự phải cảm ơn cậu rất nhiều, Thái Hồng!” Hàn
Thanh nói với vẻ chân thành. “Nếu không có cậu chắc chắn mình chẳng có được
công việc này. Đợi khi nào có lương mình nhất định sẽ đãi cậu một bữa ra trò!”
“Được rồi, được rồi, giữa hai chúng ta mà còn khách
sáo làm gì! Mà này, bát canh này ngon thật, hay là bây giờ cậu giúp mình chuyện
này…”
Hàn Thanh ngạc nhiên: “Giúp chuyện gì, cậu nói đi!”
“Cậu dạy mình hầm canh đi.” Thái Hồng cười ngượng
nghịu. “Chỉ cho mình từng bước một. Người ta cũng muốn học cách để trở thành
một cô gái đảm đang mà.”
“Á!” Hàn Thanh hít một hơi. “Con bé này, tình yêu chớm
nở rồi hả?”
“Nở rồi, nở rồi, nở rộ nữa là đằng khác. Nhanh nhanh
lên, muộn rồi là không xem được kịch hay nữa đâu.”
“Đang yêu thật đấy hả?”
“Hi hi.”
“Không phải Tô Đông Lâm đấy chứ?”
“Cậu hiểu mình nhất mà, làm sao là anh ấy được?” Thái
Hồng đáp. “Nếu là anh ấy mình sẽ phấn khích đến như vậy sao?”
“Thế thì là ai? Mình có quen không?”
“Một anh thầy giáo trẻ tuổi mới đến khoa, đẹp trai
lắm.”
“Chắc là tài cao lắm đúng không?”
“Đương nhiên. Còn hơn cả mình nữa.”
“Á à! Con bé chết tiệt này, tin động trời vậy mà đến
giờ mới chịu nói cho mình biết!” Hàn Thanh giả vờ véo cô, Thái Hồng vội né
người. “Nhưng bây giờ mới học cách nấu canh có phải hơi muộn không?”
“Với trí thông minh tuyệt đỉnh của mình, cộng thêm
kinh nghiệm phong phú của cậu, không thành vấn đề!”
“Được thôi, bắt đầu từ món đơn giản trước đã, vào bếp
đi nào!”
Hàn Thanh lấy hạt sen đã được ngâm sẵn trong tủ lạnh
ra, bật bếp: “Món canh táo đỏ hạt sen này thêm tổ yến vào là ngon nhất, phòng
chống ung thư, giảm stress, an thần và tẩm bổ. Theo cách nấu cũ là chưng cách
thủy, nhưng mà hầm trên lửa liu riu cũng như nhau thôi, nhớ là phải cho đường
phèn vào đấy!”
Thái Hồng hỏi: “Cái này phải hầm mất bao lâu?”
“Chắc khoảng ba tiếng đồng hồ.”
“Á, như thế không kịp đâu, muộn quá rồi, mình phải về
nhà bây giờ rồi.”
“Không sao đâu!” Hàn Thanh bảo. “Cái nồi này cũng
không nấu được nhiều lắm, vừa hay nhà mình có bình giữ nhiệt, mình rót cho cậu
một bình mang về, sau khi về nhà cậu từ từ học cách hầm, phải để lửa liu riu,
thời gian phải đủ lâu. Loại táo đỏ này cũng thường thôi, nhưng hạt sen này là
loại tốt, là họ hàng của Hạ Phong mang lên cho, vỏ được lột thủ công rồi mang
phơi khô, không có chất bảo quản, ăn ngon lắm.”
Bạn thân chẳng cần khách sáo làm gì, Thái Hồng hớn hở
mang bình canh táo đỏ hạt sen về nhà. Thấy Lý Minh Châu đã ngủ, cô rón rén vào
sau bếp, đổ canh vào chiếc nồi nhỏ, sực nhớ hồi tết Đông Lâm có mang qua biếu
một hộp yến sào cao cấp, bảo là để Lý Minh Châu tẩm bổ, nhưng Lý Minh Châu cứ
cất ở đó không nỡ ăn. Thái Hồng lấy ra một miếng, ngâm nước rồi cho vào nồi.
Chiếc bình ga cao đến nửa người đặt ngay bên cạnh, Thái Hồng đưa mắt liếc nhìn,
tim đập thình thịch, chỉ muốn co giò bỏ chạy. Sực nhớ bếp ga có công tắc để
bật, cô mới thôi thấp thỏm lo âu. Sau đó, cô nhắm mắt, bật bếp, chỉ nghe tiếng
khí ga rì rì tỏa ra ngoài, nhưng lại không thấy lửa bùng lên. Cô bật đến mấy
lần nhưng vẫn không được, thầm nghĩ không phải bếp hỏng rồi chứ? Muốn nhờ mẹ
giúp nhưng lại sợ bà đa nghi. Cô đành đi tìm hộp diêm, tay cầm que diêm xoẹt
một cái, bấm bụng làm liều, chỉ nghe thấy một tiếng “phừng”, cuối cùng cũng bật
được bếp, còn đầu tóc thì đã mướt mồ hôi vì sợ.
Đêm đó, Thái Hồng cầm quyển sách Quý Hoàng cho mượn,
ngồi trên chiếc ghế đặt trong bếp vừa chờ đợi canh chín. Trên bếp, ngọn lửa
xanh liu riu cháy. Hầm suốt ba tiếng đồng hồ, sau đó cô xem thử hạt sen, thấy
nó đã nhừ, cô mới tắt bếp, rót canh vào bình, cất trong tủ lạnh.
Cả đêm say giấc nồng, buổi sáng tỉnh dậy, hương thơm
của món canh táo đỏ hạt sen bay khắp nhà. Thái Hồng bật dậy, nhảy từ trên
giường xuống đất, chạy thẳng ra ngoài.
Lý Minh Châu và Hà Đại Lộ đang ăn màn thầu. Trên bàn
có ba bát canh táo đỏ hạt sen, chính là món canh mà cô vừa nấu tối qua.
“Con dậy rồi à?” Hà Đại Lộ nói. “Tối qua con về nhà
muộn quá đấy!”
“Con đi ăn cơm với Đông Lâm.” Thái Hồng thầm than thở,
mặt mày ủ rũ ngồi vào bàn. Cô biết chỉ cần nói là đi với Đông Lâm, cha mẹ cô sẽ
lập tức im lặng để ngầm bày tỏ sự đồng ý. Nhưng nếu là đi gặp một người đàn ông
khác mà tối chín giờ vẫn chưa về, Lý Minh Châu sẽ liên tục gọi điện cho mà xem.
Lý Minh Châu xoa xoa đầu con gái, trìu mến nói: “Con
bé này đúng là hiếu thảo, không ngờ còn biết hầm canh cho cha mẹ uống. Con biết
không, sáng sớm cha mẹ thức dậy, thấy món canh để sẵn trong tủ lạnh, cha mẹ vui
lắm!”
Cha mẹ mỉm cười với cô, Thái Hồng bỗng cảm thấy xấu
hổ.
“Canh ngon không ạ?” Cô vội hỏi.
“Ngon, ngon lắm! Canh con gái nấu dù có đắng thì cha
mẹ cũng thấy ngon.” Để khen ngợi cô, Hà Đại Lộ uống hết canh trong bát, rồi đưa
cho cô xem một bát canh đã hết sạch.
“Thế thì sau này con sẽ nấu thường xuyên cho cha mẹ
uống nhé!” Thái Hồng cắn một miếng màn thầu rõ to, rồi đổ bát canh của mình vào
bình giữ nhiệt. “Phần này con mang đến trường uống, buổi trưa chấm bài buồn ngủ
thì uống cho tỉnh táo.”
“Con gái của mẹ…” Lý Minh Châu cười tươi như hoa. “Sao
con không nói sớm, nấu canh cũng có khó gì đâu, sau này mỗi tối mẹ sẽ nấu một
ít canh để hôm sau con mang đến trường uống.”
“Mẹ à, mẹ đừng bận tâm, con tự nấu được mà.”
“Có gì mà bận tâm? Mẹ vui mà, hôm trước cô Lý ở tòa
nhà 47 có nói với mẹ một cách chăm sóc sắc đẹp, mẹ già rồi chẳng cần làm đẹp,
nhưng con còn trẻ, phải chú ý đến vấn đề này, để tránh sau này chưa già mà mặt
đã đầy nếp nhăn.”
Thái Hồng đưa mắt nhìn bà, nhoẻn miệng cười, lẳng lặng
thu dọn ba lô, tắm gội xong xuôi rồi cầm lấy hộp cơm trưa mẹ đưa cho, hớn hở đi
đến trường.